Trêu Chọc Hôn Nhân

Chương 87: Đám cưới kiểu Trung Quốc




Edit+beta: LQNN203

Thấy Thư Minh Yên vẫn luôn cầm hôn thư yêu thích không buông tay, Mộ Du Trầm cười hỏi cô: "Thích hôn lễ như vậy không?"

Thư Minh Yên nhìn chữ thiếp vàng xinh đẹp trên đó, khóe miệng cong lên, khẽ gật đầu: "Vâng, rất thích."

"Thích thì tốt."

Mộ Du Trầm nhìn đồng hồ rồi nhẹ nhàng nói, "Lát nữa anh sẽ ở bên ngoài tiếp đãi những người đó, nên em không cần phải đi ra ngoài. Nếu cảm thấy không thoải mái thì thay quần áo trên người, anh sẽ cho người làm gì đó cho em ăn."

"Được." Thư Minh Yên nghĩ về những gì đám Triệu Càn nói vừa rồi, không chắc chắn hỏi, "Bọn họ sẽ không thật sự muốn chuốc say anh chứ?"

"Không sao, anh có chừng mực." Mộ Du Trầm cúi đầu, chỉ vào má mình, "Hôn anh một cái đi?"

Thư Minh Yên cố nén sự xấu hổ, chớp chớp đôi mi, chủ động hôn lên má anh.

Mộ Du Trầm nghiêng đầu, ngậm lấy môi cô rồi hôn lên.

"Nông Nông, em vừa nói còn thiếu động phòng." Người đàn ông chống lên trán cô, hô hấp hiển nhiên nhanh hơn rất nhiều, "Lâu lắm rồi anh không chạm vào em, hôm nay là một ngày tốt lành, buổi tối nhịn không nổi thì làm sao bây giờ?"

Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông ập vào trước mặt, Thư Minh Yên nói rất nhỏ gần như không nghe thấy: "Anh muốn làm gì?"

Đôi môi mỏng của Mộ Du Trầm lướt qua gò má cô, dừng lại bên tai cô, khẽ thì thầm: "Tự em tìm ra cách, giúp anh giải quyết."

"..."

Cho đến khi Mộ Du Trầm đi ra khỏi phòng, Thư Minh Yên vẫn đang suy nghĩ về những gì anh đã nói trước khi rời đi.

Tìm cách giúp anh giải quyết, có thể nghĩ ra cách gì đây?

Một hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, khuôn mặt cô lập tức nóng bừng.

Bỗng thấy nóng nực, cô cởi bỏ chiếc váy cưới, chỉ để lại chiếc váy dài màu đỏ bên dưới.

Cầm quần áo đến trước bình phong, treo trên móc.

Đi đến cửa sổ phía sau của căn phòng, cô lặng lẽ mở cửa sổ ra, lại ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Thời Húc và Diêu Di Tình đã biến mất.

Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa: "Chị dâu?"

Là giọng của Du Uyển Ngưng, Thư Minh Yên nói: "Mời vào."

Cửa bị đẩy ra, Du Uyển Ngưng bưng đồ ăn đi vào, đóng cửa lại.

Thư Minh Yên tò mò: "Sao cô lại tới đây đưa đồ ăn?"

"Em rảnh nên đến gặp chị."

Du Uyển Ngưng đặt một bát mì mới nấu lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Thư Minh Yên: "Chị dâu, mau ăn đi, một lát nữa sẽ không ngon."

Thư Minh Yên mới đầu không đói lắm, nhưng bát mì này làm từ sốt cà chua, còn có rất nhiều rau, trong đó còn có thêm một quả trứng tráng vàng ươm, thoạt nhìn rất muốn ăn, liền cầm đũa ăn vài miếng.

Du Uyển Ngưng chống cằm nhìn cô ăn, nhỏ giọng nói chuyện phiếm: "Chị dâu, vừa rồi em nhìn thấy chị em và Thời Húc ở cùng nhau, rất mờ ám, sẽ không phải yêu đương gì chứ?"

Thư Minh Yên ăn một miếng rau: "Xem trước mắt cái đã, không rõ ràng lắm."

Nghe xong lời này, Du Uyển Ngưng có chút nghi hoặc: "Xem trước mắt là có ý gì?"

Thư Minh Yên suy nghĩ một chút: "Chính là đôi bên thừa nhận, vậy mới gọi là yêu đương."

Nói đến đây, cô liếc mắt nhìn Du Uyển Ngưng một cái, nhướng mày, "Cô và giáo sư bánh ngọt đó đã nói chuyện gần nửa năm rồi, khi nào thì kết hôn?"

Mặt Du Uyển Ngưng nóng bừng: "Giáo sư bánh ngọt cái gì chứ, anh ấy là giáo sư đại học, nhà anh ấy từng kinh doanh cửa hàng bánh ngọt. Công việc của anh ấy không phải dạy làm bánh mà là môn thống kê, bởi vì trình độ còn thấp, anh ấy thực ra chỉ là phó giáo sư."

"Anh ta dạy cái gì cũng không quan trọng, dù sao chúng ta nói là cùng một người không phải được rồi sao, hai người là bởi vì bánh ngọt mà gặp lại lần nữa mà." Thư Minh Yên cười trêu chọc, "Mỗi ngày cô đến trường học tìm anh ta, tôi nghe nói trong trường bọn họ có rất nhiều sinh viên biết cô, ngầm gọi cô là sư mẫu."

Du Uyển Ngưng: "..."

Thấy lỗ tai của cô nàng càng ngày càng đỏ, Thư Minh Yên không khỏi bật cười: "Cũng đã gọi là sư mẫu rồi, khi nào thì kết hôn?"

Du Uyển Ngưng xấu hổ đứng lên: "Chị dâu, chị ăn từ từ, em đột nhiên nhớ tới chị Du Vãn tìm em có chuyện, em phải đi trước."

Du Uyển Ngưng gần như bỏ chạy, nhanh chóng đóng cửa lại biến mất.

Thư Minh Yên lại bị bỏ lại trong phòng, nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của Du Uyển Ngưng, cô rất vui vẻ, tiếp tục ăn mì sốt cà chua trong bát.

Cả buổi chiều Thư Minh Yên không ra ngoài.

Vừa mới ăn xong, cô lại bắt đầu buồn ngủ, nằm trên giường một lúc.

Vào buổi tối, khi bữa tiệc kết thúc, Bạch Đường đến từ biệt cô.

Sau khi "Trục Lộc Xuân Thu" được phát sóng trên nhiều kênh truyền hình, Tây Thi do Bạch Đường thủ vai đã nổi tiếng trên mạng một thời gian, sau đó có nhiều người cầm kịch bản chủ động mời cô ấy đóng phim.

Bây giờ cô ấy tràn đầy sự chuyên nghiệp, làm việc mà không có bất kỳ sự phân tâm nào khác, trong thời gian rảnh rỗi, cô ấy sẽ về quê ở cùng dì Bạch, đồng thời cố gắng cải thiện kỹ năng diễn xuất của mình.

Cô ấy hiện đang quay một bộ phim cổ trang ở An Cầm, đặc biệt xin nghỉ phép để tham dự đám cưới của Thư Minh Yên.

Biết buổi tối cô ấy còn phải quay cảnh đêm, Thư Minh Yên cũng không giữ cô ấy lại quá muộn, đích thân tiễn cô ấy ra khỏi trang viên.

Đón xe của Bạch Đường đến đây, hai người tạm biệt nhau ở cổng trang viên.

Sau khi tiễn Bạch Đường đi, Thư Minh Yên trên đường trở về đi ngang qua sảnh tiệc, nhìn qua cửa sổ thấy Mộ Du Trầm đang bị đám Triệu Càn vây quanh chuốc rượu.

Sau đó là Giản Quý Bạch, Phương Khải Hạ và những người khác nhìn thấy trận chiến cũng tham gia cuộc vui.

Mỗi người uống một cốc, trong nháy mắt, Thư Minh Yên thấy Mộ Du Trầm đã uống rất nhiều.

Cứ tiếp tục như vậy, khó trách hôm nay anh không say bất tỉnh nhân sự mới là lạ.

Tròng mắt Thư Minh Yên khẽ di chuyển, cô đi đến đó.

Dừng lại ở cửa phòng khách bữa tiệc, cô chống lên khung cửa, một tay che bụng, hơi nhíu mày.

Khóe mắt Triệu Càn nhìn sang, sắc mặt khẽ biến, vội vàng hỏi: "Sao vậy chị dâu nhỏ?"

Rất nhiều người nhìn sang, Thư Minh Yên gượng cười nói: "Không sao, đột nhiên em cảm thấy không thoải mái, có lẽ là mệt, đứng ở chỗ này nghỉ ngơi một chút."

Mộ Dữu liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của Thư Minh Yên, vội vàng đáp ứng: "Làm sao được, phải mau kêu chú nhỏ tới đưa thím về phòng nghỉ ngơi mới được."

Nói xong chạy tới kéo Mộ Du Trầm lại, hạ giọng nói với hai người: "Đều đã uống lâu như vậy, mau trở về nghỉ ngơi đi, chỗ này để cháu và Doãn Mặc tiếp đãi."

Thư Minh Yên biết ơn liếc nhìn Mộ Dữu, được Mộ Du Trầm dìu rời đi.

Mộ Du Trầm nhìn thấy cô đã thay đổi một chiếc váy đỏ, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa trên vai, sáng sủa quyến rũ, xinh đẹp lại bắt mắt.

Mộ Du Trầm hỏi cô: "Sao em lại ra ngoài?"

Thư Minh Yên nói: "Tiễn chị Đường về, thuận tiện lại đây xem tình huống chỗ anh thế nào."

Ngửi thấy mùi rượu trên người anh, cô cau mày, "Còn nói mình có thể tự xử lý, may mắn em ra ngoài, nếu không xem anh thoát thân thế nào."

Mộ Du Trầm mỉm cười: "Mọi người ở đây để tham gia cuộc vui, thực ra không sao, Doãn Mặc đã giúp anh bí mật thay rượu, độ cồn rất thấp."

"Vào thời điểm quan trọng, vẫn là Doãn Mặc đáng tin cậy. Sao anh rể cũng rót rượu cho anh, tìm cơ hội trả thù anh, oán giận anh đã lạnh lùng với amh ấy trong những năm qua?"

Nói về Giản Quý Bạch, Mộ Du Trầm cười nhạt: "Bây giờ anh sẵn sàng nói chuyện với anh ấy à?"

Thư Minh Yên cười vỗ vai anh: "Anh còn cãi bướng, em thấy anh đã uống tất cả rượu anh ấy đưa cho anh."

Mộ Du Trầm nắm lấy tay cô, ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô. Kể từ khi mối quan hệ của cả hai bị phanh phui, trên tay cô vẫn đeo chiếc nhẫn kim cương này, chưa bao giờ tháo ra.

Dừng lại ở cửa phòng, Mộ Du Trầm hơi cúi đầu, thành kính hôn lên chiếc nhẫn kim cương.

Môi anh ấm áp và mềm mại, khi chạm vào những đốt ngón tay mảnh khảnh của cô, tê dại.

Thư Minh Yên ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm cố định của anh.

Đáy con ngươi đen như mực kia mang theo nhiệt độ thiêu đốt, khiến cho cả khuôn mặt cô nóng bừng.

Trong nháy mắt, Thư Minh Yên tựa hồ nghe được tiếng tim đập thình thịch của chính mình.

Người đàn ông này rất giỏi, cô luôn có thể dễ dàng bị anh trêu chọc.

Hô hấp dần dần trầm xuống, anh đột nhiên bế người trước mặt lên, đá văng cửa ra.

Sau khi bước vào, anh dùng chân đóng cửa lại.

Thư Minh Yên trực tiếp bị anh mang vào phòng tắm, ôm ngồi trên bồn rửa mặt, cho nước nóng vào bồn tắm.

Bồn tắm rất lớn, cần thời gian để đổ đầy nước, Mộ Du Trầm tiến đến hôn cô trong khoảng trống này, bàn tay nóng bỏng của anh đặt trên eo cô, nhẹ nhàng nhào nặn cô.

Thư Minh Yên khó chịu rầm rì một tiếng, đầu lưỡi anh tùy ý xông vào hôn thật sâu. Kể từ khi có thai, hai người hiếm khi gần gũi, Thư Minh Yên không muốn rời xa mà đắm chìm trong sự dịu dàng của anh.

Cho đến khi nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, cô không thể tin được kêu lên: "Váy mới của em!"

Cô chỉ mặc một lúc, liền bị anh thô bạo phá hủy!

Người đàn ông khẽ cắn vành tai cô, phả hơi thở nặng nề vào tai cô, trầm giọng nói: "Em mặc váy đỏ cũng rất đẹp, sau này anh mua cho em một cái mới, mua thật nhiều cái."

Thư Minh Yên: "..."

Nước trong bồn tắm gần như đã đầy, Mộ Du Trầm ôm cô qua, chiếc váy đỏ trượt xuống nằm trên thành bồn tắm.

Phần đuôi váy bồng bềnh trên mặt nước lộng lẫy hút mắt như một đóa hoa hồng đang khoe sắc.

Thư Minh Yên ban đầu lo lắng Mộ Du Trầm sẽ bị đám người đó chuốc say, vì vậy đã đến giải cứu anh.

Lúc này mới biết anh không hề say.

Một lúc lâu sau cả hai mới ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong.

Ngoài cửa sổ ánh trăng trong trẻo sáng sủa, xuyên qua cửa sổ chạm rỗng bằng gỗ tràn vào trong phòng, ánh trăng rơi vào trên sàn trước cửa sổ.

Thư Minh Yên nằm trong vòng tay của Mộ Du Trầm, nghĩ đến cái gì, cô nói: "Không biết những người đó đã đi chưa, có còn uống rượu không?"

Mộ Du Trầm: "Không cần lo lắng cho bọn họ, có Doãn Mặc tiếp đãi rồi."

"Em có thích đám cưới hôm nay không?" Mộ Du Trầm đột ngột hỏi cô.

Thư Minh Yên suy nghĩ một chút, toàn bộ quá trình hôn lễ hôm nay hiện lên trong đầu, cô gật đầu: "Ừm, em rất thích."

Đặc biệt là hôn thư kia khiến cô cảm thấy vô cùng viên mãn.

Sau khi nghỉ ngơi lâu như vậy, cánh tay vẫn còn cảm thấy đau.

Cô lắc anh vài cái, nhìn anh bằng ánh mắt không hài lòng: "Em thích tất cả mọi thứ trừ vừa rồi."

Khi nhắc đến chuyện vừa rồi, Mộ Du Trầm cười nhẹ: "Mệt như vậy sao?"

Trông anh có vẻ thảnh thơi, Thư Minh Yên hơi tức giận: "Anh còn biết nói mát à, chính anh thử xem?"

"Không phải chưa từng thử qua." Mộ Du Trầm nhướng mày, "Là em quá yếu, không có sức lực."

Thư Minh Yên hơi dừng một chút, như thể phát hiện ra một bí mật lớn.

Cô không thể tưởng tượng Mộ Du Trầm khi ở một mình sẽ như thế nào.

Cô nhìn anh đầy hứng thú, giọng điệu tràn đầy tò mò: "Bát quái một chút, bao lâu một lần?"

Mộ Du Trầm nắm lấy gáy cô, ôm cô vào lòng: "Khuya rồi, ngủ đi."

Thư Minh Yên: "..."

Ngại ngùng cái gì chứ, tâm sự chút đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.