Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 247: Tôi vừa nói, em có nghe được?




Cô làm sao có thể không mặc nội y.

Hình như đầu óc Thẩm Mặc Thần có vấn đề.

Cô thật không hiểu nổi.

Thủy Miểu Miểu nhìn vào đôi mắt sắc bén của anh, giống như chỉ cần cô nói sai, aanh sẽ trừng phạt cô, sau đó khẳng định là một hổi điên cuồng.

“ Này anh, Con người luôn thích trang điểm đẹp, tôi cũng là con người thì làm sao tôi không thích mặc quần áo, tôi lại không uống nhầm thuốc.” Thủy Miểu Miểu cẩn thận nói.

Đôi mắt Thẩm Mặc Thần thêm thâm trầm, sức lực ở bàn tay nặng thêm vài phần.

Thủy Miểu Miểu liền hóp mục lại theo bản năng, eo nâng lên.

Đôi mắt cô mở to nhìn Thẩm Mặc Thần.

Chẳng lẽ cô trả lời sai rồi sao.

Ngay lúc cô còn chưa kịp hiểu rõ suy nghĩ của Thẩm Mặc Thần, anh cúi đầu, dùng sức hôn lên môi cô, hung hăng mà mút vào:” Lúc ở nhà, em cũng phải ăn mặc kín đáo.”

Cô ăn mặc rất kín đào mà.

“ Anh rốt cuộc bị làm sao vậy.” Thủy Miểu Miểu khó hiểu hỏi.

Khuôn mặt Thầm Mặc Thần căng cứng, nhớ tới câu cô vừa nói: Mẹ không mặc thì làm sao lộ được thì ngọn lửa tức giận trong lòng anh lại bùng cháy, huyết áp đều muốn tăng cao.

Trong mắt anh hiện lên một đạo ánh sáng nguy hiểm.

Anh đem cô nâng lên.

Thủy Miểu Miểu thiếu chút nữa ngã xuống, cô vội giữ lấy tay anh để ổn định thân thể.

Thẩm Mặc Thần đặt cô ngồi lên trên đùi mình.

Thẩm Mặc Thần kéo quần cô xuống dưới dầu gối.

Trong đầu Thủy Miểu Miểu cảnh báo nguy hiểm.

Nhưng đã muộn..

Mỗi một lần anh tiến vào đều khiến cô cảm thấy mình như sắp rơi ra khỏi người anh, cô chỉ có cách giữ chặt tay anh, đôi mắt cô nhìn anh đầy sự tức giận, cô khóc không ra nước mắt.

Cô đã trêu chọc ai mà gặp phải tai họa này, cô chết mà không biết lý do. 

Ở trên cao, cảm giác lại càng rõ ràng, ngón chân cô đều căng cứng.

Cho đến lúc cuối cùng, cô không duy trì nổi, toàn thân cô như bị rút hết sức lực, chân tay không có sức, cả người lảo đảo.

Cô ngã chắc rồi

Thủy Miểu Miểu nhắm mắt lại.

Thẩm Mặc Thần duỗi tay ra kéo cô, anh ôm cô từ phía sau, anh tiếp tục.

Thủy Miểu Miểu hét lên, đầu óc cô trống rỗng, cô không biết anh kết thúc lúc nào. Lúc đầu óc cô có thể hoạt động, cô đã nằm trên sofa. Còn anh, anh nằm trên người cô, đôi tay chống hai bên ngươi cô, đôi mắt sắc bén của anh khóa chặt khuôn mặt xinh đẹp, hồng hào của cô, hỏi:

“ Tôi vừa nói, em nghe rõ không?”

Anh ta vừa nói? Câu nào nhỉ?

Toàn bộ quá trình cô đều rất sợ hãi.

Cô nghe được cái mẹ gì chứ.

Đôi mắt của Thủy Miểu Miểu có chút mờ mịt, cô nhìn vào đôi mắt thâm trầm của anh.

Cô cũng không quan tâm có nghe được câu nói đó hay không, vội nói:” Tôi có nghe thấy, tôi nhất định sẽ làm đúng như lời anh nói giống như Thiên lôi chỉ đâu đánh đó, nhất quyết sẽ không làm trái ý anh.”

Ánh mắt Thẩm Mặc Thần nhu hòa, anh nói: “ Hiện tại con đều đã lớn, trẻ con ba tuổi đối với thế giới rất tò mò, lên 5 tuổi bắt đầu có ước muốn khám phá, 6 tuổi liền biết mọi thứ, 9 tuổi bắt đầu tuổi dậy thì.”

Thủy Miểu Miểu không hiểu Thẩm MặcThần đang nói gì. “ A “ một tiếng, nhướng mắt hỏi:” Anh là đang nói cho tôi biết, anh chín tuổi đã biết yêu?”

Thẩm Mặc Thần búng nhẹ lên trán Thủy Miểu Miểu, nhíu mày nói: “ Tôi là đang nói cho em, con trai em đã 8 tuổi, một tuổi khác nhiều so với 6 tuổi, có một số việc em cần ý tứ hơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.