Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 231: Tức giận, không thể coi thường




Thang máy không có xuống dưới, mà đi tới lầu 4.

"Có phải ấn sai tầng hay không." Thủy Miểu Miểu thận trọng nhắc nhở.

"Im miệng." Thẩm Mặc Thần không vui liếc qua cô nói.

Trên người anh giống như bao phủ khí diễm màu xanh, mơ hồ đè nén lửa giận.

Thủy Miểu Miểu có loại dự cảm xấu, cúi đầu thấp xuống, đôi mắt lóe lên, cũng không thể ngồi chờ chết.

Thang máy mở ra.

Thẩm Mặc Thần lôi kéo cô vào phòng vệ sinh lầu bốn, mở vòi sen, ra lệnh: "Súc miệng."

"A." Thủy Miểu Miểu vội vàng vốc nước, cho vào trong miệng, sục quai hàm, nhổ nước ra, lại hít một hơi, nhìn trộm Thẩm Mặc Thần.

Anh còn tức giận, ánh mắt sắc bén khóa cô lại, càng đen kịt.

Thủy Miểu Miểu phun nước ra.

Thẩm Mặc Thần đưa tay qua mặt cô, kìm chặt cằm cô, ngón tay ma sát môi cô, giống như muốn lau mấy thứ bẩn thỉu đi.

Thủy Miểu Miểu nhìn lông mày anh đều nhăn thành chữ xuyên.

"Tôi có thể giải thích không?" Thủy Miểu Miểu thận trọng nói.

"Nói." Thẩm Mặc Thần trầm giọng khí thế mười phần.

"Anh có thấy trên mặt Dạ Lăng Dật hồng hồng hay không?" Thủy Miểu Miểu nheo mắt lại, cười hì hì hỏi.

Thẩm Mặc Thần không nói chuyện, nhìn sâu vào cô.

"Ngay từ đầu anh ta ăn may hôn tôi, tôi cho anh ta một cái tát, sau khi đánh anh ta, anh ta thẹn quá hoá giận, sau đó cố ý hôn cho anh xem, tôi đẩy anh ta, thế nhưng, sức tôi nhỏ, anh biết." Thủy Miểu Miểu tội nghiệp nói, xem kĩ sắc mặt của anh.

Ánh mắt Thẩm Mặc Thần nhìn chằm chằm cô, trầm giọng nói: "Tôi nhớ trước đó em đánh tôi hai cái tát, là tôi tương đối dễ nói chuyện sao?"

"Tôi có cơ hội lại rút trở về." Thủy Miểu Miểu không kịp suy nghĩ liền bật thốt lên.

Đôi mắt Thẩm Mặc Thần run lên, tức giận nói: "Cô còn để anh ta hôn sao?"

Thủy Miểu Miểu: "..."

Móa.

Nói sai.

Thủy Miểu Miểu vội xua tay, nhếch môi, vừa cười vừa nói: "Là tôi đại nhân đại lượng buông tha anh ta."

Thẩm Mặc Thần vốn tức giận, loại tức giận áp bức ở trong lòng, toàn thân đều khó chịu, lại không thấy tìm thấy lối ra, cho nên tâm tình càng ngày càng u ám.

Nhưng mà, bây giờ nhìn bộ dạng cô thận trọng nịnh nọt, cũng không biết thế nào, tức giận biến mất không thấy.

Thủy Miểu Miểu thấy anh còn không nói lời nào, màu sắc đồng tử càng ngày càng đậm, không phải điềm tốt.

Đôi mắt cô xoay chuyển, hắng giọng một cái, nói không được, liền làm.

Thủy Miểu Miểu khoác tay lên cổ Thẩm Mặc Thần, nhón chân, ngửa mặt, cong môi hồng, từ từ tới gần bờ môi Thẩm Mặc Thần.

Đây là cô sau 7 năm, dưới tình huống lý trí tỉnh táo, lần đầu tự động hôn một người đàn ông ngoài Viêm Viêm.

Coi như không thích, cũng không phải lần đầu tiên cùng anh đối miệng, cô cũng cảm thấy khẩn trương, co quắp, không khí xung quanh nhộn nhạo ái muội.

Đặc biệt là anh nhìn xuống ánh mắt của cô, sâu giống như biển rộng, giống như muốn hút cô vào.

Đặc biệt là hơi thở thở ra phả vào mặt của cô.

Đưa đầu một đao, rụt đầu một đao, tốc chiến tốc thắng đi.

Thủy Miểu Miểu bất chấp, đụng một cái như chuồn chuồn lướt nước trên bờ môi anh, vừa định lui ra phía sau, eo bị Thẩm Mặc Thần ôm lấy.

Anh giơ lên nụ cười tà mị, ánh mắt cũng biến tà ác, hỏi: "Thế nào, chỉ có như vậy?"

Thủy Miểu Miểu nhìn anh cười, thở dài một hơi, hỏi: "Anh không tức giận sao?"

"Tức giận." Thẩm Mặc Thần trực tiếp phun ra hai chữ.

Thủy Miểu Miểu: "..."

Cô có loại cảm giác đâm vào họng súng.

"Giúp tôi tiêu tan." Thẩm Mặc Thần nói nửa câu sâu xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.