Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 229: Anh ghê tởm tôi, nhưng người khác thì không




Thủy Miểu Miểu liều mạng đẩy Dạ Lăng Dật, nhưng càng đẩy anh ta càng ôm chặt.

Thủy Miểu Miểu đá một cái, sau đó hung hăng dẵm lên chân anh.

Trong mắt Dạ Lăng Dật lóe lên nhiều tia lửa giận, giống như là muốn thiêu đốt cô vậy.

Những người đàn ông khác có thể hôn cô, còn anh thì không thể sao?

Tại sao anh lại không thể!

Dạ Lăng Dật không còn ý trí. Anh mở cửa, mắt nhìn qua thấy Thẩm Mặc Thần, lập tức trong mắt xẹt lên tia độc ác, anh xoay người để lưng dựa vào cửa ngay trước mặt Thẩm Mặc Thần đẩy Thủy Miểu Miểu ra.

Thủy Miểu Miểu đụng lưng vào tường, khẽ kêu lên một tiếng.

Dạ Lăng Dật chán ghét ghé sát môi, oán hận nhìn Thủy Miểu Miểu nói:" Cô thật là ghê tởm, dù có đưa lên tận miệng tôi cũng không muốn ".

Thủy Miểu Miểu nhìn chằm chằm ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Lăng Dật.

Thật ra, anh ta hôn cô là vì muốn để Thẩm Mặc Thần nhìn thấy, để ly gián cô và Thẩm Mặc Thần, để cho Thẩm Mặc Thần nghĩ rằng cô đối với anh ta tình cũ không dứt, không biết nhục, thấy đàn ông liền lao vào, cũng là lợi dụng cô, lấy cô làm vũ khí để đi công kích Thẩm Mặc Thần.

Ha haa.

Thủy Miểu Miểu cười, tiếng cười ngày một lớn.

Đau đến tận cùng, thật ra là chết lặng, không thể mong đợi, cũng chẳng cần hi vọng nữa rồi.

Nước mắt theo nụ cười chảy xuống, là vì đau quá mà cười hay là vì mừng quá mà khóc.

Thật ra thì, cũng tốt.

Ít ra cô còn biết mình muốn gì.

Dạ Lăng Dật nhìn nước mắt làm hỏng nụ cười của cô, tim lại giống như dây leo có gai độc đâm vào, đau đớn so với lúc trước càng mãnh liệt, khiến anh cảm thấy có thể chết đi, mà anh, trong lúc này căn bản không biết làm gì? Không biết làm sao để thoát khỏi cảm giác ma quái này.

Dạ Lăng Dật nện một quyền lên trên cửa, rầm một tiếng, quát lớn:" Không được cười ".

Thủy Miểu Miểu ngưng cười, trong mắt chứa đầy nước mắt, nhìn Dạ Lăng Dật, ánh mắt rất đáng thương tựa như tiểu bạch thỏ bị dọa đến mức bối rối.

Ánh mắt Dạ Lăng Dật ôn nhu vài phần, trong lòng có loại cảm giác quái dị cứ tản qua tản lại trong tim anh.

Anh phát hiện, chỉ cần cô nhìn thẳng vào mắt anh 3 giây, anh sẽ cảm thấy như mình bị nhiễm một loại vi rút khiến cho nhịp tim nhanh, không cách nào khống chế.

Thậm chí, anh muốn thời gian ngưng lại, bởi vì trong ánh mắt của cô, lúc này chỉ có mình anh, nhìn rất giống như đang mong chờ, mong anh thương hại vậy.

Dạ Lăng Dật không tự chủ được, muốn giúp cô lau đi nước mắt.

Tay anh hơi giơ lên.

Thủy Miểu Miểu hơi nhíu mi, hai tay lau lau nước mắt xoay người đi về phía Thẩm Mặc Thần.

Tâm tình Dạ Lăng Dật trầm xuống, sinh ra một cảm giác khủng hoảng, nhanh chóng hướng về phía Thủy Miểu Miểu bước tới, cầm lấy cánh tay cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, nhưng trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.

Chỉ cảm thấy tim rất đau, anh muốn hướng về phía cô cầu cứu, nhưng hết lần này đến lần khác, lòng tự ái và tính kiêu ngạo của anh không cho phép anh làm như vậy.

Thẩm Mặc Thần mặt lạnh, đảo tròng mắt, thâm trầm nhìn Thủy Miểu Miểu ra lệnh:" Lại đây ".

Khí chất của anh giống như là đế vương, chỉ cần chỉ tay nhấc chân có thể nắm giữ mọi quyền lực.

Trong lòng Thủy Miểu Miểu hồi hộp.

Hiện tại chỉ sợ chọc giận Thẩm Mặc Thần, anh chỉ cần nói 1 câu Viêm Viêm sẽ xong đời.

Mà Viêm Viêm xong đời, cô cũng không sống nổi.

“ Vâng ". Thủy Miểu Miểu lên tiếng, xoay tay xoay người nhưng không tránh được Dạ Lăng Dật, cô hướng về phía Dạ Lăng Dật nói:" Này, anh đẹp trai, thật là vất vả mới có người muốn tôi, tôi không thể bỏ lỡ. Chúng ta nếu có gặp lại thì coi như người xa lạ. A, anh ghê tởm tôi, nhưng người khác thì không ".

Dạ Lăng Dật vẫn không buông tay ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.