Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 226: Tối qua anh đã ăn thử, rất là ngon miệng




Lý tổng lập tức đứng lên, cung kính nói:” Dạ tổng”.

Trong giây lát, Thủy Miểu Miểu nhìn Dạ Lăng Dật, sống lưng căng cứng, đối mắt xinh đẹp trừng lớn chống lại ánh mắt rét lạnh của anh ta.

Ánh mắt của anh ta lãnh lẽo như từ trong sâu thẳm phát ra, ánh mắt đó đi đến chỗ nào đều khiến tất cả mọi vật đều đông cứng không sót một cây cỏ.

Đặc biệt là với cô, ánh mắt đó thêm vài phần sắc bén, chán ghét cùng sự thù hận.

Ánh mắt này đối với cô giống như một lưỡi dao sắc cứa vào lòng cô.

Tay Thủy Miểu Miểu đặt trên đùi lạnh run, rõ ràng cô không có làm gì sai, nhưng khi nhìn đến anh ta lại cảm thấy rất khẩn trương đến mức không dám hít thở, cô chột dạ nhắm mắt lại, hàng lông mi khẽ run nhẹ.

Thẩm Mặc Thần nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của Thủy Miểu Miểu, đồng tử sâu thêm vài phần, anh cầm lấy tay của Thủy Miểu Miểu.

Thủy Miểu Miểu bình tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.

Thẩm Mặc Thần cầm chặt tay cô, sâu trong mắt anh phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của cô.

Thủy Miểu Miểu dường như có thể cảm giác được nhiệt độ của bàn tay anh, từng giọt mồ hôi của anh đang rơi xuống tay cô theo máu chảy vào trong cơ thể cô, cô cảm thấy bình tĩnh lại, cô nhếch môi cười với Thẩm Mặc Thần.

Nụ cười của cô làm đau mắt Dạ Lăng Dật.

Dạ Lăng Dật đá văng ghế, ngồi xuống phía đối diện Thẩm Mặc Thần, ánh mắt anh ta như mắt chim ưng sắc bén, lướt qua Thủy Miểu Miểu hỏi người đàn ông bụng phệ:” Trong khách sạn cũng có gái điếm sao?”

Gái điếm?

Thủy Miểu Miểu nhíu mày, anh ta càng nói càng khó nghe.

Ánh mắt gian tà của bụng phệ nam nhân nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, cười mỉa nói:” Có lẽ là có.”

Thủy Miểu Miểu theo bản năng xoay mặt đi, sắc mặt lại trắng bệch.

Thẩm Mặc Thần liếc mắt nhìn Thủy Miểu Miểu rồi đặt tay cô lên chân của mình khẽ nhéo.

Thủy Miêu Miêu nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.

Thẩm Mặc Thần nhếch miệng cười:” Em là bạn gái của tôi, đừng suy nghĩ lung tung.”

Trái tim của Thủy Miểu Miểu run lên, ánh mắt cô có chút ẩm ướt phản chiếu bộ dạng tươi cười của Thẩm Mặc Thần.

Cô giống như khỏa thân đứng giữa đám đông, bị người khác chửi bới cùng khinh thường, cô cố gắng để cho bản thân mình vô cảm đối với những lời dị nghị xung quanh. Sau đó, Thẩm Mặc Thần xuất hiện, anh khoác lên người cô một chiếc áo rồi nắm tay cô rời đi.

Để cho cô cảm nhận được sự ấm áp.

Thủy Miểu Miểu cầm tay Thẩm Mặc Thần, cưới nói một chữ:” A…”

Dạ Lăng Thần nhìn chăm chú nụ cười của Thủy Miểu Miểu, đôi mắt càng phát ra sự lạnh lẽo, anh ta cầm ly rượu đỏ, nói với Thẩm Mặc Thần:” Thẩm tổng không thấy bẩn sao? Nói không chừng anh sẽ bị lây bệnh.”

“ A” Thẩm Mặc Thần khẽ cười, trầm ổn đáp:” Dạ tổng lo lắng rồi, tối hôm qua tôi đã thử, thơm nồng, hết sức ngon miệng và không có bệnh.”

Tay cầm ly rượu của Dạ Lăng Thần nắm chặt, móng tay trở nên trắng bệch, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, anh ta lườm Thủy Miểu Miểu, lệ khí trong mắt anh ta tựa hồ như muốn đem cô đốt cháy, hỏi ngược lại:” Thật không? Có một vài người muốn biết có bị bệnh hay không phải khám qua bác sĩ.”

Thủy Miểu Miểu không chịu nổi sự quái gở của anh ta, nó như một cây gậy đâm xuyên qua cột sống của cô, khiến cô đau xót, toàn thân khó chịu.

Thủy Miểu Miểu giương mắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn vế phía Dạ Lăng Dật, nói:” Anh nói đủ chưa, tối có bệnh hay không có bệnh thì liên quan gì tới anh?”

“Tôi là sợ cô lây bệnh.” Dạ Lăng Thần không khách khí nói, lồng ngực của anh ta lên xuống như đang áp chế lửa giận.

“Sợ bị tôi lây bệnh thì anh cút đi, anh ngồi ở đấy cả buổi hít không khí cũng sẽ nhiễm vi khuẩn, anh không biết sao”. Thủy Miểu Miểu tức giận nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.