Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 210: Đáng yêu không




Nhớ lại lần ở nước Anh, cô lếch thếch từ dưới sông lên, cả người giống như là cái xác không hồn, đi lững thững ở đường phố xa lạ.

Thân thể lạnh đến mức run lẩy bẩy, sắc mắt trắng bệch, môi tím bầm, trong lòng đau đớn mãnh liệt.

Cảm thấy không biết nên đi về đâu, cũng không biết mình sống tiếp để làm gì.

Không có người thân, không có bạn bè, không có người yêu.

Bị người thân vứt bỏ, bị bạn bè quên lãng, bị người yêu chán ghét.

Trong lúc đang tuyệt vọng, cô nhìn thấy một người châu á, người đó cho 1 kẻ hành khất 1 euro, khẽ mỉm cười.

Người đó mắt đen, tóc đen, da vàng.

Đang lưu lạc ở xứ lạ, thấy được người cùng màu da, cảm giác đặc biệt ấm áp.

Khi đó, trong người cô không có đồng nào, toàn thân ướt nhẹp, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí đi tới trước mặt người đàn ông đó, dùng tiếng Trung hỏi: “ Tôi có thể ôm anh không?”

Người đàn ông kinh ngạc nhìn cô.

Thủy Miểu Miểu không để người đàn ông ấy kịp cự tuyệt, đưa tay ôm lấy anh ta, cảm giác được nhiệt độ trên người anh ta, đang từng chút truyền qua thân thể cô, tâm trạng đang đè nén cũng phần nào nguôi ngoai.

“ Tôi rất khổ, thật là rất khổ, trái tim giống như là muốn vỡ ra, không còn sức mà đứng dậy Tôi muốn về nhà nhưng tôi không có nhà.” Thủy Miểu Miểu nói xong, nhắm hai mắt lại, ôm chặt lấy người đàn ông xa lạ ấy, không ngừng khóc.

Cô khóc thật lâu, thật lâu, nước mắt cứ thế rơi xuống. Rồi cô gào khóc cho đến khi mặt trời lặn.

Người đàn ông ấy, cứ như vậy đứng ở đó, để cho cô khóc ướt áo của anh mà không hề nhúc nhích.

Lúc này, Thẩm Mạc Thần cho cô cảm giác giống hệt với lúc đó.

Cô giơ tay, muốn ôm Thẩm Mạc Thần để sưởi ấm, nhưng rồi lại bỏ tay xuống.

Cô biết, sự ấm áp này chỉ là tạm thời, qua đi ngược lại sẽ trở lên vô cùng lạnh.

Thẩm Mạc Thần là của Lý Tư Tư, không phải của cô.

Điều này cô rất rõ ràng.

Thủy Miểu Miểu khôi phục lại lý trí, suy nghĩ cẩn thận, ngồi xổm xuống, thoát ra khỏi ngực anh, cười nói: “ Ai dám khi dễ tôi chứ, không muốn sống nữa sao?”

Ánh mắt Thẩm Mạc Thần từ từ lạnh.

Cô không muốn dựa vào anh, hoặc là cô cảm thấy anh không đáng để cô dựa vào.

Hai khả năng này đều khiến cho Thẩm Mạc Thần không vui.

“ Phụ nữ quá kiên cường, chẳng có gì đáng yêu.” Thẩm Mạc Thần lạnh lùng nói.

Thủy Miểu Miểu làm bộ nghe không hiểu lời anh, hai tay nâng lên mặt, nghiêng đầu, phòng miệng, nháy mắt giọng mơ hồ hỏi: “ Như thế này đã đáng yêu chưa?”

“ Xấu chết mất.” Thẩm Mạc Thần không khách khí nói.

Thủy Miểu Miểu thả tay xuống, cười cười nói: “ Thẩm Mạc Thần, anh xấu ánh mắt anh còn xấu hơn.”

Trong mắt Thẩm Mạc Thần xẹt qua một tia sáng.

Thủy Miểu Miểu mấp máy miệng.

Đang muốn nói tốt để lấy lòng cơ mà?

“ Thủy Miểu Miểu, trước đây em làm gì tôi không để ý, nhưng sau khi cưới xong, tôi tuyệt đối không cho phép em phản bội hôn nhân, em hiểu không?” Thẩm Mạc Thần trầm giọng nói, vẻ mặt nghiêm túc tỏa ra khí chất lạnh lùng.

Làm cho người nào đó nghe qua không dám không vâng lời.

Thủy Miểu Miểu vội vàng giơ tay lên, không do dự thề nói: “ Thủy Miểu Miểu tuyệt đối bảo vệ lãnh thổ của phu quân, thề chống lại giặc ngoại xâm, dùng hành động bày tỏ quyết tâm, ra ngoài chồng yên lòng, về nhà chồng thoải mái.”

Thẩm Mạc Thần nhìn dáng vẻ Thủy Miểu Miểu sảng khoái như vậy, ánh mắt ôn nhu vài phần, nói: “Đi thôi, chúng ta phải về rồi.”

“ Vâng.” Thủy Miểu Miểu phụ diễn, ánh mắt nhìn vào túi của anh dò xét, sau đó cười hi hi quay lại chủ đề chính: “ Bao giờ thì anh trả điện thoại di động cho tôi?”

Nói một thôi một hồi mà vẫn còn không quên nhắc đến điện thoại.

Con hồ ly giảo hoạt này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.