Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 90




Bạch Tuấn Kiên thở dài.

Ngài ấy đã độc thân quá lâu.

Ngài ấy muốn được người khác quan tâm, chăm sóc nhưng ngài ấy lại không thừa nhận điều đó.

Có rất nhiều người đến với Sea Paradise này.

Phúc Quý Ngân mặc bikini , lon ton chạy đến chỗ Tô Ánh Nguyệt với hai chai nước trong tay, “Không phải tớ đã nói cậu mặc bikini như tớ rồi sao? Sao lại mặc thế này?”

Tô Ánh Nguyệt nhìn bộ đồ bơi kín đáo của mình rồi cầm lấy chai nước, “Mặc như thế này không ổn sao?”

“Ở biển, không có quy định phải mặc bikini nào cả.

Phúc Quý Ngân cong môi, “Nhưng dáng người của cậu đẹp như vậy… mặc bộ đồ bơi này… thật hết sức lãng phí mà!”

Cô cười và không nói gì.

Có một lý do khiến cô không mặc bikini đó là…

Năm năm trước, lúc mang bầu đứa bé, bụng cô đã có vài vết rạn, cộng thêm việc sinh mổ cũng để lại vết sẹo trên bụng.

Không biết vì sao nhưng năm đó cái thai của cô rất lớn.

Bác sĩ khám thai còn nói đùa với cô rằng “Bụng của cô dù sinh ba vẫn có thể sinh được.

Khi đó, cô còn mỉm cười, nói với bác sĩ rằng là con của cô sẽ rất thông minh, lanh lợi và sẽ đẻ hẳn ba đứa như thế.

Vậy mà…

Hít một hơi thật sâu, Tô Ánh Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy, gạt đi những ký ức không mấy vui vẻ đó để cùng Phúc Quý Ngân có những trải nghiệm vui vẻ nhất ở Sea Paradise này!

Suốt cả một ngày dài, cô chỉ nghe thấy tiếng la hét của Phúc Quý Ngân mà thôi.

Cả hai dành phần lớn thời gian để chơi trong công viên này.

Khi họ chơi đến trò chơi cuối cùng, cũng là lúc công viên bắt đầu thưa người.

Hai người vào phòng tắm của công viên để tắm rửa lại sạch sẽ.

“Xin lỗi, hôm nay tôi không nhìn thấy mục tiêu, hắn hẳn đã không đến đây!”

Ngay khi Tô Ánh Nguyệt chuẩn bị tắm rửa, phòng tắm đột nhiên có tiếng mở cửa, một người phụ nữ từ bên ngoài đi vào.

“Đừng lo lắng, Sea Paradise hiện chẳng còn mấy mống người cả, không ai có thể nghe thấy cuộc gọi này của tôi đâu.

Bỏ qua những lời người phụ nữ đó vừa nói, Tô Ánh Nguyệt chuẩn bị xả nước tắm gội.

Nhưng câu nói sau đó khiến cô lạnh cả sống lưng.

Người phụ nữ kia nói, “Tôi chắc chắn đã đâm vào bả vai của hắn vào đêm qua!”

“Hắn ta cũng đã bị thương, chẳng qua là hắn đang chịu đựng vết thương để không xuất hiện ở bệnh viện mà thôi!”

“Tôi biết khách sạn nơi hắn ở nhưng khách sạn có an ninh nghiêm ngặt quá, tôi chưa thể trà trộn vào được!”

“Hắn ta có quen biết với cô gái ở phòng bên cạnh sao? Làm sao biết được cô gái đó là người của hắn ta chứ?”

“Được rồi, gửi cho tôi bức hình của cô gái kia…”

Tô Ánh Nguyệt nghẹn đến cổ họng.

Nếu cô đoán không nhầm thì…

Người phụ nữ kia là đang nói về Tần Mộ Ngôn…đúng không?

Tối hôm qua người bị đâm vào bả vai và không đến bệnh viện chính là anh!

Còn cô gái mà người phụ nữ kia vừa nhắc đến…không ai khác…chính là cô!

Nghĩ đến việc người phụ nữ bên ngoài là sát thủ, Tô Ánh Nguyệt bất giác ôm chặt lấy vai mình.

Cô co ro trong phòng tắm, không dám gây ra tiếng động.

Người phụ nữ bên ngoài kia vẫn đang tiếp tục nói chuyện điện thoại…

Không biết trải qua bao lâu, cô lại nghe thấy bên ngoài phòng tắm có tiếng mở cửa.

Ngay sau đó, Phúc Quý Ngân lớn tiếng, “Ánh Nguyệt! Cậu tắm rửa xong chưa? Tắm gì mà lâu thế?”

“Tớ đã gọi điện thoại cho bố mẹ báo chúng ta đến nơi an toàn xong xuôi cả rồi mà cậu vẫn còn lọ mọ chưa tắm xong nữa sao?”

Tiêu rồi…

Co ro dưới vòi hoa sen, Tô Ánh Nguyệt bất lực thở dài…

Khi Phúc Quý Ngân bước vào cửa, người phụ nữ bên ngoài đã tắt điện thoại.

“Cô đang tìm ai vậy?”

Người phụ nữ lạnh lùng hỏi.

“Tôi đang tìm bạn của tôi!”

Vừa đáp, cô vừa đưa tay lên gõ cửa từng phòng một, “Ánh Nguyệt! Tắm gì mà lâu thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.