Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 62: Em Nhìn Trúng Bộ Phim Nào Có Thể Nói Với Anh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tân Tinh Thiên ngẩng đầu, lẳng lặng liếc nhìn anh ta: “Chỉ có nước đun sôi”

Kịch bản của Tân Nam Phong thực ra không dài, chưa đầy hai tiếng Tô Ánh Nguyệt đã xem xong.

Cô ngồi trên ghế sô pha, dùng bút vẽ một sơ đồ phân tích mối quan hệ giữa các nhân vật lên giấy.

Thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu liếc trộm Tân Mộ Ngôn.

Anh đang ngồi ở bàn chính của thư phòng bắt đầu làm việc.

Đây là lần đầu tiên Tô Ánh Nguyệt quan sát Tân Mộ Ngôn làm việc chăm chú ở khoảng cách gần như vậy.

Khác với vẻ lười biếng thường ngày, người đàn ông này khi nghiêm túc trông đẹp trai quyến rũ cực kỳ.

Từ góc độ của cô, có thể thấy hàng mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và xương quai hàm tựa như được gọt đẽo của anh.

Bất giác cô ngây người ra.

“Thím ơi?”

Giọng nói tìm kiếm của Tân Nam Phong vang lên bên tai.

Lúc này cô mới phục hồi tinh thần.

“Nhân vật mà cháu đóng có quan hệ gì với sát thủ này đâu?”

Tần Nam Phong chỉ vào sơ đồ quan hệ trên giấy, thắc mắc hỏi.

“Có, đây là một gút thắt, tôi đã đọc kịch bản hai lần để tìm ra nó đấy”

“Hai”

Tân Nam Phong thở dài, “Cháu ghét nữ diễn viên đóng vai sát thủ này, không muốn đóng phim cùng cô ta đâu.

“Cháu muốn đuổi theo cô ấy, vậy nên cháu đã đào vai nam chính của Trình Hiếu Quân”

Tô Ánh Nguyệt: ”.

.

Như vậy cũng được nữa à?

“Vai chính đã quyết định xong, đào được chắc cũng không dễ dàng gì?”

“Chỉ cần một câu quan hệ mà thôi”

Người đàn ông đang cúi đầu làm việc nhẹ nhàng dừng cây bút trên tay lại.

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu không thấy đáy kia nhẹ nhàng liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Về sau nếu em nhìn trúng bộ phim nào, em cũng có thể nói với tôi.

Tô Ánh Nguyệt: “…”

Cô nhún vai: “Em chỉ là diễn viên đóng thế, không cần đặc quyền như này!”

Người phụ nữ duỗi lưng một cái: “Không còn sớm nữa.

Nếu không có chuyện gì, em về ngủ trước”

Nói xong cô quay người rời đi.

Tân Nam Phong đứng im ở đó, nhìn cô rời đi, hơi nhíu mày, “Chú nhỏ, chú thật sự không đi điều tra qua khứ của thím à?”

“Tôi vừa nhìn ra được, thật ra cô ấy rất thích đóng phim, cũng rất có kinh nghiệm”

“Không biết là quá khứ đen tối nào đã khiến cô ấy không muốn trở thành diễn viên chính thức chút nào nữa?”

Tần Mộ Ngôn cúi đầu, tiếp tục dùng bút máy lướt bay trên văn kiện.

“Có thể là khúc mắc gì đó”

Anh không muốn điều tra quá khứ của cô.

Mặc kệ trước kia cô tốt hay xấu, đã phải trải qua những gì, anh đều không quan tâm Chỉ cần cô yên tâm làm vợ anh, những điều này thật ra đều không quan trọng.

Tân Nam Phong nhếch miệng: “Cô ấy như vậy, cũng thật đáng tiếc”

“Không có gì tiếc cả, chỉ cần cô ấy còn thích nghề này thì sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ tỏa sáng rực rỡ”

“Nhưng mà cô ấy không muốn trở thành một diễn viên chính thức.

“Tân Mộ Ngôn cúi đầu, vừa nhìn tài liệu, vừa nhàn nhạt nói: “Nếu cô ấy không muốn diễn, thật sự có thể một cảnh cũng không diễn sao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.