Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 48: Không Nhân Nhượng 2




Chiều hôm qua, cô đã từ chối phân tích nhân vật cho Hướng Kim Tâm nên họ đã rắp tâm bày ra kế này cho cô rơi vào.

“Nhưng…”

Phúc Quý Ngân bĩu môi, “Ánh Nguyệt, nếu chuyện này không lắng xuống, tương lai, cậu có thể không còn cơ hội làm diễn viên đóng thế nữa đâu…”

“Ngay từ lúc đầu, mọi người đều đánh giá rất cao năng lực của cậu.

Ai cũng tin rằng cậu sẽ trở thành một diễn viên xuất sắc cả…”

“Ngờ đâu… Trình Hiếu Quân và cậu…”

Phúc Quý Ngân nghẹn ngào thốt ra những lời đó.

“Tớ sẽ không nhân nhượng.

Hít một hơi thật sâu, Tô Ánh Nguyệt nhìn bản thân trong gương, “Không nên xem đây là một chuyện quá to tát.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Quý Ngân, cô nằm dài trên giường xem tin tức.

Hầu như cư dân mạng đều chĩa mũi công kích về phía cô, nào là vô sỉ, trà xanh, kẻ không biết xấu hổ…

Nhìn thấy những lời sỉ nhục này, trong lòng Ánh Nguyệt không khỏi khó chịu.

Bởi vì cô biết, kẻ thật sự không biết xấu hổ kia không phải là cô.

Không lâu sau, chuông điện thoại của cô lại vang lên.

Lần này là cuộc gọi đến từ quản lý Studio.

“Tô Ánh Nguyệt, cô càng ngày càng lộng hành! Dám trêu ngươi người không nên trêu!”

“Sếp Hoàng của Studio đã biết chuyện của cô! Ông ấy vừa gọi điện cho tôi và nói muốn trực tiếp gặp cô rồi đó!”

“Lần này, sếp Hoàng đích thân đuổi việc cô! Tôi đây chẳng thể nào nói thêm nói bớt xin xỏ gì cho cô nữa đâu! Lo chuẩn bị gói ghém đồ đạc của mình đi!”

Nói xong những lời này, quản lý liền tắt máy.

Cuối cùng cũng đã đến bước đường này.

Tô Ánh Nguyệt thở dài, thay đồ rồi đi xuống lầu.

Trong phòng khách ở tầng dưới, Tinh Vân đang ôm chiếc máy tính, lặng lẽ gõ lạch cạch.

Nghe thấy tiếng bước chân cô xuống lầu, tên tiểu tử này nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn cô, “Bả vai vẫn còn đau sao?”

Cô giật mình, nhất thời chưa kịp hiểu ý cậu bé.

Đoạn video đang phát trên màn hình máy tính kia chính là đoạn video mà Hướng Kim Tâm đã tung ra.

“Gã kia đã cố tình làm như vậy.

Cậu bé quay đầu lại, đôi mắt ánh lên chút xót xa, “Đau lắm đúng không?”

Trái tim Tô Ánh Nguyệt bất chợt ấm lên khi nghe những lời này của cậu bé.

Cô mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu cậu, “Không còn đau nữa rồi.

“Mẹ đúng là rất tuyệt vời!”

Thiên Vân cong môi, “Mẹ sợ bóng tối.

Tô Ánh Nguyệt: “…”

Cô khẽ ho nhẹ, đảo mắt nhìn quanh, “Sao chỉ có mình con ở đây vậy? Tinh Thiên đâu rồi?”

“Nó sao?”

Tinh Vân nhún vai, “Nó đã bị Daddy phạt bồi ông nội chơi cờ rồi!”

“Tại sao lại bị phạt chứ?”

Tên nhóc ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen láy ánh lên nét già dặn trước tuổi, nhìn chằm chằm Tô Ánh Nguyệt, “Nó dám cười nhạo ngài Tần Mộ Ngôn không thể làm mẹ mang thai em gái đấy!”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

Mặt cô ửng đỏ như trái cà chua, đeo giỏ xách chạy một mạch ra ngoài, không dám ngoảnh lại nhìn Tinh Vân một lần nữa.

Quản lý nói rằng sếp Hoàng đang đợi cô ở toà nhà hành chính của Studio.

Sau khi xuống xe, Tô Ánh Nguyệt bước vào toà nhà hành chính, cô nhận ra bầu không khí nơi đây hôm nay có chút gì đó khá là… vui tươi.

Thậm chí còn treo cả đèn lồng đỏ phía bên ngoài toà nhà như thể đang đón chào Tết Nguyên Đán vậy đó.

Thấy cô tới, sếp Hoàng vội chào hỏi: “Tô Ánh Nguyệt! Cuối cùng cô cũng đã đến rồi! Tôi đã chờ cô rất lâu!”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

Cô liếc nhìn toà nhà hành chính được trang trí rực rỡ đèn hoa phía sau rồi quay sang nhìn sếp Hoàng – người đang mỉm cười với cô.

“Bộ đuổi việc tôi…khiến ông vui đến vậy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.