*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một giây trước khi Trình Đạo Vương đứng dậy rời đi, Tô Ánh Nguyệt mở miệng gọi ông ta lại: “Tôi không đồng ý”
“Tôi không đồng ý tăng cảnh hôn lên và càng không đồng ý dùng mối quan hệ giữa tôi và Tân Mộ Ngôn để lăng xê”
“Tử Thành”là một bộ phim hay, không cần phải dùng cách thức này để tuyên truyền, đánh bóng tên tuổi”
“Chồng tôi Tân Mộ Ngôn là một doanh nhân chứ không phải minh tinh, anh ấy không cần phải cùng tôi diễn kịch, vì vậy tôi từ chối cách làm này”
“Không chỉ không đồng ý tăng cảnh hôn mà tôi còn đề nghị nên giảm bớt số lượng cảnh hôn”
Tô Ánh Nguyệt nhắm mắt lại: “Vừa là để giảm bớt số lần chồng tôi ra mặt”
“Vừa là để cho anh ấy cảm thấy yên tâm”
Nếu Tân Mộ Ngôn đã công khai bày tỏ không muốn thấy cô hôn môi với người đàn ông khác, vậy thì cô sẽ không làm.
Anh vì cô mà ngay cả họp báo cũng tổ chức rồi, cô cũng nên cũng vì anh mà nói chuyện với đạo diễn, đề nghị giảm bớt số lượng cảnh hôn.
Anh không phải là bàn đạp của cô.
Nụ cười của Trình Đạo Vương nháy mắt biến mất.
Ông ta nhíu mày nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Cô bị ngốc à?”
“Đây là một cơ hội tuyệt vời..
“
“Nếu cô ấy không muốn thêm cảnh hôn, vậy thì hãy xóa hết đi”
Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp truyền đến.
Nhưng cho dù là đồng ý rồi, Trình Đạo Vương vẫn đầy bụng không tình nguyện.
“Cơ hội miễn phí tốt như thế mà lại không cần, Tô Ánh Nguyệt, tôi chống mắt lên nhìn xem cô có thể trở nên nối tiếng được hay không!”
Sau khi lạnh lùng bỏ lại những câu này, Trình Đạo Vương xoay người rời đi.
“Cảm ơn”
Đợi Trình Đạo Vương rời khỏi, Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, nói lời cảm ơn với Kỷ Thanh Nam.
“Không cần phải cảm ơn”
Kỷ Thanh Nam bước đến, tao nhã nhã lại mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Tô Ánh Nguyệt: “Tôi làm vậy cũng không phải vì em, mà là vì chính bản thân tôi thôi”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, khó hiểu nhìn anh ta.
Kỷ Thanh Nam ngước mắt, đôi mắt sâu không thấy đáy chăm chú nhìn vào Tô Ánh Nguyệt: “Tôi đã đồng ý với Tinh Nguyên rằng sớm muộn gì cũng phải để em trở thành mẹ của con bé”
“Tôi không muốn thấy mấy người tình chàng ý thiếp trước mặt tôi”
Tô Ánh Nguyệt: ”…”
“Ảnh đế Kỷ đùa đấy à”.