*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt Tô Ánh Nguyệt nháy mắt lại đỏ bừng.
Cô cúi đầu, cẩn thận ăn bữa sáng: “Em cũng không ngờ đến bên ngoài có nhiều người như vậy…”
“Ừ, là lỗi của tôi”
Người đàn ông nhẹ nhàng giơ tay xoa đầu cô, lại đẩy sữa bò đến trước mặt cô: “Về sau tôi sẽ không để loại chuyện này xảy ra nữa.”
“Cho nên, về sau bà Tân có thể nói thêm mấy lần những lời như vậy với tôi”
“Tôi rất thích”
Lời người đàn ông khiến cho khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt bị đốt thành than hồng!
Tay cầm đũa của cô cũng bắt đầu hơi hơi run rẩy, cô cắn môi, vội vàng nói sang chuyện khác: “Sáng sớm lại tụ tập nhiều người như vậy, bọn họ tìm anh làm gì?”
“Bàn bạc chuyện của Lạc Hân.”
Tân Mộ Ngôn ưu nhã gắp thức ăn cho Tô Ánh Nguyệt: ‘Bạch Hạo.
Nam và Hàn Thanh Vân đều là chuyên gia trong lĩnh vực tương quan, Nam Phong đặc biệt tìm bọn họ đến cùng bàn bạc bệnh tình của Lạc Hân.
Tô Ánh Nguyệt dừng một chút: “Nam Phong đối với Lạc Hân… còn rất tốt”
“ừ “Tân Mộ Ngôn gật đầu: “Rốt cuộc lúc trước Lục Tử Dao đã n‹ Nam Phong, cô ta nợ Lạc Hân rất nhiều, hy vọng nó thay cô ta bồi thường thật tốt cho Lạc Hân, tốt nhất là có thế chăm sóc cô ấy cả đời.”
“Khi mới bắt đầu Nam Phong chỉ coi Lạc Hân như em gái, nhưng ai mà ngờ được đến cuối cùng Lạc Hân lại gặp phải chuyện như vậy”
Tô Ánh Nguyệt cần môi: “Vậy… lúc trước Lục Tử Dao không nói cô †a nợ Lạc Hân cái gì sao?”
“Không có.”
Tân Mộ Ngôn lắc đầu nhẹ, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của cô: “Sao lại đột nhiên quan tâm đến Lục Tử Dao như vậy?”
“Một người đã qua đời rất lâu, có rất nhiều chuyện em đều không nhớ rõ: “Muốn biết tỉ mỉ kỹ càng thì em có thế tìm Nam Phong hỏi”
Tô Ánh Nguyệt cúi đầu, cản một miếng bánh bao: “Hỏi anh ta chẳng bằng không hị Tên ngốc kia đối với Lục Tử Dao là tin tưởng một trăm phần trăm, mặc kệ Lạc Hân và Lạc Vân Trạch chứng minh thế nào anh ta cũng không tin, thậm chí còn nghi ngờ nhân phẩm của Lạc Hân.
Nếu không phải do Lạc Hân thích anh ta, với loại người như Tân Nam Phong, cô thật sự rất muốn chúc anh ta cô độc sống hết phần đời còn lại!
“Vậy trước hết đừng nghĩ đến chuyện của bọn họ nữa”
Người đàn ông cười cười đầy cưng chiều: “M: nhà thu dọn hành lý, phải chuyển đến đoàn phim ở Tô Ánh Nguyệt gật đầu, vừa định nói gì lại đột nhiên ngẩng đầu lên: “Sao anh biết hôm nay em phải đến đoàn phim?”
Cô không nhớ đã nói cho Tân Mộ Ngôn nghe chuyện này mà.
“Bởi vì tôi cũng là diễn viên trong đoàn phim”
Người đàn ông mỉm cười chớp chớp mắt với cô.
Tô Ánh Nguyệt: “…”
À đúng, suýt nữa thì cô quên mất, Tân Mộ Ngôn là người đóng cảnh hôn thay cho Kỷ Thanh Nam.
Cô bĩu môi: “Anh cũng phải ở lại đoàn phim sao?”
“Đương nhiên.”
Bên môi người đàn ông mang theo ý cười giảo hoạt: “Tôi không ở đoàn phim thì sao biết lúc nào có cảnh hôn, làm sao có thể xuất hiện đầu tiên chứ?”
Tô Ánh Nguyệt: “…
Cô nhấp môi: “Sao anh lại để ý vậy chứ”
“Em và Kỷ Thanh Nam hôn một chút cũng sẽ không xảy ra chuyện n đi, ăn xong về gì”
Người đàn ông ưu nhã giúp cô rót thêm sữa bò vào ly đã trống không: “Tôi chính là để ý”
“Không cho phép tên đàn ông khác chạm vào người phụ nữ của Những lời này được anh nói vừa mềm mại vừa ưu nhã, nhưng bá đạo toát ra từ lời nói lại khiến trong lòng Tô Ánh Nguyệt ấm áp.
Có đôi khi không thể không thừa nhận rằng khi người đàn ông bạn thích biểu hiện ra tính chiếm hữu mạnh mẽ với bạn… thật ra lại rất hạnh phúc.
Cô cần môi: “Vậy nói trước nhé, anh chỉ có thế làm người hôn thay cho Kỷ Thanh Nam, cái khác đầu không được, được không?”
Bên môi Tân Mộ Ngôn nhếch lên một nụ cười tà khí: ‘””Khác” mà bà Tân nói ở đây là chỉ cái gì?”
Bị đôi con ngươi thâm thúy của người đàn ông nhìn chằm chằm, miệng Tô Ánh Nguyệt không lưu loát: “Chính… chính là chuyện tối hôm qua, không được làm ở phim trường”
*AP Người đàn ông cười khẽ một tiếng: “Em thật ra lại nhắc nhở tôi đấy”
“Để tôi kêu Tuấn Kiên đến khách sạn của đoàn phim tăng cường khả năng cách âm phòng mới được.”
Tô Ánh Nguyệt: °…”
Anh vừa nói vừa lấy di động ra, giống như chuẩn bị gọi điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt nóng nảy, trực tiếp buông đũa bố nhào lên người anh, cướp điện thoại đi: “Không cần đâu!”
.