Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 20: Đêm Hôm Đó Em Nhớ Được Bao Nhiêu Tại Sao Cô Lại Có Cảm Giác Hai Đứa Bé Này Đang Cố Tình Kích Thích




Tần Mộ Ngôn ôm cô trở về phòng vậy nhỉ? “Tuổi còn nhỏ mà ý đồ thì lớn.

” Tần Mộ Ngôn khẽ khịt mũi hừ một tiếng, bế ngang Tô Ánh Nguyệt vào lòng theo kiểu bể công chúa tiêu chuẩn, vững vàng bước lên lầu.

Nhiệt độ và hơi thở tỏa ra từ cơ thể của người đàn ông khiến dòng máu trong người Tô Ánh Nguyệt bắt đầu sôi sục.

Đây… Đây là lần đầu tiên có được một người đàn ông bế kiểu này.

Sau sự cố xảy ra vào năm năm trước, cô bắt đầu phản cảm với việc đụng chạm với đàn ông, không muốn tiếp xúc gần gũi với bất kỳ người đàn ông nào.

Trình Hiếu Quân ở ngoài mặt nói là tôn trọng cô, nhưng thật ra sau lưng đã thay lòng đổi dạ từ lâu rồi, cho nên anh ta chưa bao giờ làm ra những hành động thân mật với cô.

Thế nhưng, vì sao cô phản cảm với việc tiếp xúc gần với người yêu đã bên nhau năm sáu năm Trình Hiếu Quân mà lại không cảm thấy chán ghét sự đụng chạm của Tân Mộ Ngôn chỉ mới gặp mặt được mấy ngày này? Nghĩ đến đây, trái tim của Tô Ánh Nguyệt lập tức nhảy nhanh hơn một chút.

Tần Mộ Ngôn bế cô đi tới cửa phòng ngủ.

Lúc người đàn ông vươn ra một cánh tay để mở cửa, cơ thể của cô bị mất chỗ dựa nên khẽ lung lay.

Gần như là theo bản năng, cô nhào tới, vươn tay ôm lấy cổ của anh.

Tại một giây phút ngắn ngủi khi cô nhào lên, môi của cô chạm vào gò má lạnh lùng của anh.

Cả hai người đều sững sờ trong một giây phút ngắn ngủi đó.

Cuối cùng, người lấy lại Tinh Thiên trước là Tần Mộ Ngôn.

Người đàn ông đặt cô lên chiếc giường lớn với động tác không nhẹ không nặng.

“Tô Ánh Nguyệt” Bởi vì cái chạm lướt qua vừa rồi, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy mội của mình nóng như bị lửa đốt.

Trong lúc đang bối rối hoảng loạn, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng kèm theo tiếng cười khẽ của anh hỏi cô: “Em hậu đậu như vậy, làm thế nào mà có thể trở thành diễn viên đóng thể cảnh diễn võ thuật vậy hả?” Cô sững sờ ngước mắt lên, bắt gặp hai mắt tràn đầy ý cười của anh.

Vào giờ phút này, bên trong cặp mắt ngày bình thường đen kịt lạnh lùng như đầm nước sâu không thấy đây kia đang hiện rõ ý cười.

Tô Ánh Nguyệt ngây người.

Hóa ra đôi mắt của người đàn ông này còn có thể trở nên xinh đẹp như vậy… Một lúc lâu sau, cô mới nhớ tới câu nói vừa rồi của anh.

Người phụ nữ mấp máy môi: “Bình thường tôi không hậu đậu”Chỉ là những lúc đối mặt với anh, đầu óc của cô luôn kẹt cứng như bị chết máy… Cho nên bây giờ em đang giả vờ hậu đậu hửm?” Anh trêu ghẹo một câu, có vẻ tâm trạng đang rất tốt.

Tô Ánh Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Không hề!” Khóe môi Tần Mộ Ngôn khẽ nhếch lên: “Vậy thì tình huống lúc này là gì?” Tô Ánh Nguyệt giật mình, đột nhiên không biết nên giải thích như thế nào, Đúng lúc cô đang mờ mịt luống cuống, ngoài cửa bỗng vang lên “Cạch” một tiếng.

Ai đó đã khóa trái cửa phòng ngủ.

“Bố, mẹ bị thương rồi, bố phải chăm sóc cho mẹ thật tốt nha!” Ngoài cửa, giọng nói ranh mãnh của Tân Tinh Thiên vang lên.

Cơ thể của Tô Ánh Nguyệt cứng đờ, sau đấy vội vàng đứng lên: “Tân Tinh Thiên, Con đừng nghịch ngợm!”

“Nói không chừng tối hôm nay bố của con phải tăng ca để làm việc hay tham gia cuộc họp nào đó, con không thể nhốt anh ấy ở đây được!”

“Con mau mở cửa ra đi!” Nhìn thấy ánh mắt kháng cự của cô cùng với giọng nói lo lắng, Tần Mộ Ngôn lập tức nhằn mày: “Hình như em rất ghét việc phải ở cùng một chỗ với tôi?” Bị nói trúng tim đen, Tô Ánh Nguyệt khẽ dùng một lát, sau đó vội vàng lắc đầu: “Tôi không có ý đấy”

“Tôi chỉ là… Lo lắng tối nay anh sẽ bận”

“Tối nay rảnh” Người đàn ông chậm rãi bước tới gần cô, hai tay đặt lên trên vòng eo thon thả của cô, nghiêng cơ thể xuống.

Hơi thở trên người anh có tính xâm lược rất lớn khiến Tô Ánh Nguyệt theo bản năng trốn tránh bằng cách lùi về phía sauCuối cùng cô lùi đến mức vướng vào chân giường, ngã lên giường, lúc này muốn tránh cũng không được.

Tần Mộ Ngôn vươn tay giữ cảm của cô: “Tôi không bận”

“Buổi tối không cần tham gia cuộc họp nào hết”

“Đêm nay có rất nhiều thời gian để ở với em” Nói xong, ánh mắt của người đàn ông quét qua xương quai xanh gợi cảm của cô, những ký ức vào cái đêm ở trong phòng tắm hiện lên trước mắt.

Anh nhìn cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Đêm hôm đó, em nhớ được bao nhiêu?” Mới đầu Tô Ánh Nguyệt không hiểu câu hỏi này của anh có ý gì, nhưng sau khi nhìn vào hai mắt của anh, cô đột nhiên hiểu rõ! Cô căng thẳng nuốt nước miếng một cái: “Tôi…” Lời còn chưa nói hết, đôi môi mỏng của người đàn ông đã hôn lên môi cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.