Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 160




“Nếu chú nói với bố cháu những gì mẹ cháu vừa nói theo cách mà bố cháu thích, bố chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn”

Bạch Tuấn Kiên đình trệ, một lúc sau mới vội vàng gật đầu,

“Chú hiểu rồi!”

“Vậy thì, cố lên ạ!”

Tám giờ, Tần Mộ Ngôn bị Bạch Tuấn Kiên gọi đi hop.

Cuộc họp kéo dài khoảng nửa giờ.

Sau khi gặp mặt, Bạch Tuấn Kiên cung kính đứng ở phía sau người đàn ông: “Cậu chủ, mợ chủ đã làm bữa sáng cho anh từ sáng sớm”

“Trước khi mợ đi đã bảo tôi nói với anh một chuyện.

Khi lời nói ra đến môi, Bạch Tuấn Kiên nhớ tới lời khuyên của Tần Tinh Thiên trước đó.

Vì vậy, anh ta hít một hơi thật sâu: “Mợ chủ nói, vì anh và con gái, cô ấy mong anh chú ý đến công việc và nghỉ ngơi sau này, và cô ấy chỉ sẵn sàng sinh cho anh một đứa con gái nếu anh khỏe mạnh”

Khi nói lời này, anh ta không khỏi liếc về hướng trên lầu từ khóe mắt.

Vị trí của lan can cầu thang để lộ khuôn mặt của một cậu nhóc.

Cậu bé giơ ngón tay cái ra hiệu Bạch Tuấn Kiên một cái, sau đó quay người trở về phòng.

Bạch Tuấn Kiên như vậy hoàn toàn không thấy, sau khi cậu chủ nhỏ quay đầu lại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, biến thành vẻ mặt bình tĩnh như xưa.

Cậu bé trở lại phòng bọn trẻ, nhìn thấy Tinh Thiên vẫn đang ngủ ngon lành, trên môi nở một nụ cười.

“Em trai à, không phải chỉ có em là giả mạo thành anh đâu”

Nói xong, cậu bé thay đồ ngủ, yên lặng ngồi trên chiếc ghế nhỏ, tiếp tục đọc sách.

Tô Ánh Nguyệt đã quay cả ngày nên rất mệt.

Buổi tối tan sở, cô đứng ở cổng trường quay chờ xe buýt.

Một số nữ diễn viên đang nói chuyện phiếm bên lề.

“Mọi người nói xem, ảnh đế Vương Khải có xúc phạm ai không? Sao hôm nay lại khiến nhiều sao nữ bị liên lụy như vậy?”

“Ngày hôm qua tôi còn tưởng rằng anh ta và Tô Ánh Nguyệt vụng trộm với nhau.

Không ngờ hôm nay Vương Khải lại bị người ta tung ra nhiều ảnh như vậy!”

Như vậy xem ra, ảnh để Vương Khải thật sự rất khổ sở.

Hôm nay sao nữ kia, cả thảy có đến mười mấy người.

Ai cũng muốn nhờ anh ta lăng xê đánh bóng tên tuổi.

Nghe họ nói, Tô Ánh Nguyệt cau mày bấm Facebook xem qua.

Ôi nhục nhã chưa.

Gần như toàn bộ mảng giải trí đều do Vương Khải chiếm sóng rồi.

Và những lý do chiếm sóng đều vì sao nữ.

“Vương Khải và Nam Yến Thanh lén lút qua lại nhau”

“Vương Khải đưa Hàn Minh Lan đi ăn tối”

“Mối quan hệ giữa Vương Khải và Lạc Hân”

“Vương Khải có bao nhiêu bạn gái?”

Toàn bộ trang này tràn ngập những tin đồn về Vương Khải và các sao nữ khác nhau.

So với những bức ảnh này, một bức ảnh chung của Tô Ánh Nguyệt và Vương Khải có vẻ rất nhàm chán, thậm chí không cần bàn luận tới.

Tô Ánh Nguyệt muốn cười một chút.

Cô nhớ đến những người hâm mộ nữ đã bao vây và chặn cô ngày hôm qua.

Hôm qua bọn họ có rất nhiều liên tưởng vì một bức ảnh của cô và Vương Khải, hôm nay bọn họ phát điên lên với tin tức sao?

Đúng lúc này, chiếc Maserati màu đen dừng lại trước mặt cô.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Tần Mộ Ngôn: “Lên xe”

Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng mở cửa đi vào.

Ngồi trên xe, cô tiếp tục lật xem tin tức trên điện thoại, càng xem càng thấy buồn cười.

Trong bản tin, khi các phóng viên phỏng vấn Vương Khải ngày hôm nay, Vương Khải trông rất bất lực.

Nhìn thấy cô cười nhìn điện thoại, Tần Mộ Ngôn nhàn nhạt nhíu mày: “Điện thoại so với anh đẹp hơn à?”

Tô Ánh Nguyệt dừng lại, sau đó cất điện thoại đi: “Em đang xem câu chuyện phiếm của Vương Khải”

Nói đến đây, cô chợt nghĩ ra điều gì đó.

“Hôm qua anh nói … phải đối phó với Vương Khải”

“Những thứ trên mạng không phải do anh làm, phải không?”

“Không phải anh”

Tần Mộ Ngôn nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ xe:

“Anh không nhàn rỗi như vậy?

Những thứ nhỏ nhen như vậy dĩ nhiên là một kiệt tác của Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên.

Câu trả lời của người đàn ông khiến Tô Ánh Nguyệt hơi xấu hổ.

Cô ho nhẹ một tiếng, âm thầm chuyển chủ đề: “Hôm nay làm sao lại đến đón em?”

“Hôm nay Tô Tuấn Thành đã liên lạc với anh”

Tần Mộ Ngôn quay đầu nhìn cô: “Ông ta muốn anh đến nhà họ Tô, đặc biệt không dặn dò không đưa em đến đó”

“Nhưng ngoài em ra, anh không có gì để trò chuyện với ông ta, vì vậy anh vẫn dự định mang theo em đi cùng”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.