Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 127




Tô Huyền Anh giật mình, sắc mặt từ đỏ bạch biến thành trắng hồng.

Cô ta chỉ muốn đánh lén Tô Ánh Nguyệt, nhưng không ngờ lại bị Tần Mộ Ngôn bắt gặp.

Người phụ nữ nhìn sắc mặt của Tần Mộ Ngôn, giọng nói nghẹn ở cổ họng: “Cậu ba, anh… nghe em giải thích…”

Đối với Tần Mộ Ngôn, cô ta vẫn luôn có ảo tưởng, không muốn đối phương có ấn tượng không tốt về mình.

Nghĩ đến đây, cô ta miễn cưỡng cười hai tiếng: “Thực ra em và chị gái vẫn thường hay nói giỡn với nhau”

“Làm sao em có thể đánh chị ấy được, Tô Ánh Nguyệt là chị gái của em”

Sau khi nói xong, cô ta nhìn Tần Mộ Ngôn còn ra vẻ thẹn thùng: “Cậu ba, đây là lần thứ hai anh và em gặp nhau, em có thể…”

Tần Mộ Ngôn lạnh lùng thờ ơ gạt tay cô ta xuống, quay đầu liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Vào đi.

Tô Ánh Nguyệt mím môi, quay đầu nhìn thoáng qua phía bên kia.

Thầy Tân vừa nói sẽ sớm tới đây, sao bây giờ lại không có ai?

Nhưng nếu như một mực đứng ở cửa cũng không phải tốt, cô hít sâu một hơi, sau đó mới gật đầu, để Tần Mộ Ngôn nắm bả vai của mình cùng nhau đi vào.

Hai người không để ý tới Tô Huyền Anh, nhanh chóng bước vào trong nhà hàng.

Tô Huyền Anh cảm giác mình giống như một người vô hình, bọn họ thậm chí không để ý tới sự tồn tại của cô ta.

Mặt của Tô Huyền Anh lúc này chẳng khác nào lấy mặt lạnh áp vào mông nóng, trong lòng tức giận vô cùng.

Tô Ánh Nguyệt, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ cướp lại Tần Mộ Ngôn.

Nghĩ đến đây, cô ta trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho Hướng Kim Tâm: “Tôi có thể tiếp tục giúp cô.

Ở đầu bên kia, Hướng Kim Tâm không kiềm được sự vui mừng của mình: “Thật sao?”

“Tô Huyền Anh, tôi biết cô là tốt nhất”

Tô Huyền Anh nhìn theo bóng lưng Tô Ánh Nguyệt rời đi, hung hăng nheo mắt lại: “Tôi có thể giúp cô mua giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất của giải Cánh Diều Vàng, nhưng yêu cầu của tôi, cô cũng phải làm được.

“Không thành vấn đề.

Hướng Kim Tâm cong môi: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để Tô Ánh Nguyệt và Trình Hiếu Quân quay lại với nhau”

Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Để Trình Hiếu Quân và Tô Ánh Nguyệt quay lại với nhau?

Cô ta điên sao?

Chẳng qua cô ta chỉ muốn tính kế Tô Huyền Anh mà thôi.

Dù sao đến lúc đó, cô ta cũng lấy được giải thưởng, nhận được tài nguyên điện ảnh, cho dù không hoàn thành nhiệm vụ, Tô Huyền Anh có thể làm gì được mình?

“Sao anh lại ở đây?”

Sau khi đi theo Tần Mộ Ngôn vào nhà hàng, Tô Ánh Nguyệt thấp giọng hỏi: “Có chuyện làm ăn cần bàn sao?”

Tần Mộ Ngôn dừng một chút.

Cô nhóc ngốc này, đến lúc này vẫn không đoán ra được anh chính là thầy Tần của cô sao?

Nhưng Tần Mộ Ngôn cũng không vội.

Người đàn ông nhàn nhạt cong môi, tiếp tục dẫn người cùng đi về phía trước: “Có hẹn”

“Thật trùng hợp”

Tô Ánh Nguyệt Du hít sâu một hơi rồi dừng lại: “Thầy Tần vừa mới nói rất nhanh sẽ tới đây, nhưng đã lâu như vậy vẫn không thấy tới.

” Cô vừa nói vừa gửi tin nhắn cho thầy Tần.

Điện thoại di động của Tần Mộ Ngôn liền vang lên.

Anh liền tắt âm điện thoại đi: “Em ngồi xuống trước đi”

Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: “Em muốn ra bên ngoài chờ”

Tần Mộ Ngôn hơi nheo mắt lại, tầm mắt rơi vào cần cổ trắng nõn và xương quai xanh gợi cảm của cô.

Tần Tinh Thiên xấu xa này.

Rõ ràng chỉ mới năm tuổi mà thôi, sao có thể khiển Tô Ánh Nguyệt ăn mặc mê người như vậy?

Khi anh nhìn thấy phong cách ăn mặc tối nay của cô, cả người không tránh khỏi có chút kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.