Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 125




Tô Huyền Anh vừa dứt lời, xung quanh vang lên một trận cười lớn.

Những người đứng xung quanh cô ta cười nhạo cô ta: “Nhà hàng Uyển Đình từ khi nào đã bị hạ thấp quá vậy”

“Nên kêu bảo vệ đuổi cô ta ra ngoài”

“Chậc chậc chậc, cô bé, nơi này không phải là nơi làm ăn của cô đâu”

Giọng nói của một vài phụ nữ không hề nhỏ, đến mức thu hút những người xung quanh cũng phải hướng ánh mắt nhìn về chỗ này.

Chỉ trong chốc lát, xung quanh Tô Ánh Nguyệt đã bị vây quanh bởi những người xem náo nhiệt, bình luận lung tung về cô.

Ngược lại Tô Ánh Nguyệt không chút khó chịu.

Cô ngẩng đầu nhìn đám người Tô Huyền Anh, trong mắt tràn đầy nghi ngờ: “Các người nói “kiếm khách” là có ý gì?”

“Là loại con gái bán thân, đứng ở bên đường quyến rũ đàn ông chăm sóc cơ thể cho người đó”

Một người phụ nữ đi theo Tô Huyền Anh cười giải thích: “Sao, cô làm công việc này, mà chưa từng nghe nói qua hả?”

“Ồ, đây là ý gì?”

Một nụ cười châm biếm hiện trên khuôn mặt thanh tú như búp bê sứ của người phụ nữ: “Huyền Anh.

Cô nhìn Tô Huyền Anh bằng ánh mắt thương hại: “Em gái, chị biết trước kia em từng sống cuộc sống trong khu ổ chuột, tuy em đã từng là một người tùy tiện, nhưng bây giờ em đã là con gái nhà họ Tô rồi, loại từ vựng này, sau này đừng nói ra nữa”

Tô Huyền Anh lông mày dựng ngược: “Tô Ánh Nguyệt, chị có ý gì?”

Tô Ánh Nguyệt tỏ vẻ vô tội liếc nhìn cô ta: “Huyền Anh, chị biết em không thích chị gái này giáo dục em”

“Nhưng em vẫn phải thật cẩn thận trong những tình huống như vậy.

“Mặc dù trung học cơ sở em cũng chưa học xong, lúc đi học thì ngày nào cũng trốn học đi uống rượu, nhậu nhẹt, nhưng bây giờ nếu đã trở về nhà họ Tô, phải thay đổi thói quen ăn nói của mình, những từ không nên nói sau này đừng nói nữa”

Những người phụ nữ xung quanh Tô Huyền Anh hết lời khen ngợi cô ta đều sửng sốt.

Việc tuyển dụng của tập đoàn nhà họ Tô rất nghiêm ngặt, mấy người bọn họ đều là sinh viên tốt nghiệp từ các trường danh tiếng.

Còn cô chủ Tô Huyền Anh của nhà Tô mà bọn họ đang tâng bốc, thực chất là một cô chủ còn chưa có học xong trung học cơ sở.

Mọi người xung quanh cũng đang bàn tán sôi nổi.

“Thảo nào lại nói chuyện khó nghe như vậy, hóa ra là trình độ học vấn quá thấp”

“Ngược lại thì ăn mặc cũng giống con người, nhưng vấn đề khí chất thì không thể che đậy bằng cách mặc đồ hiệu nổi tiếng.

“Nhà hàng Uyển Đình là nhà hàng đồ ăn Tây ngon nhất ở thành phố Dung Hưng, thật sự là không có đầu óc nếu vu khống người khác là gạ gẫm khách hàng trước cửa nhà hàng Uyển Đình”

Hầu hết khách hàng lui tới với Lan Khê đều là những người không giàu cũng sang, khi Tô Ánh Nguyệt nói như vậy, bọn họ bắt đầu khịt mũi coi thường Tô Huyền Anh.

Tay Tô Huyền Anh nắm chặt thành nắm đấm ở bên hông: “Tô Ánh Nguyệt”

Người phụ nữ này lại dám vạch mặt về chuyện cô ta kém cỏi về văn hóa của mình trước mặt mọi người.

Thực sự chán sống.

Cô ta hung hăn trừng mắt nhìn cô: “Khi nào thì đến lượt con khốn như cô giáo dục tôi hả?”

“Dù có như thế nào thì tôi cũng là cô chủ thật sự của nhà họ Tô, chị cùng lắm chỉ là một con khốn bị nhà họ Tô ôm lộn rồi nuôi mười tám năm, chị dựa vào cái gì mà dám ở trước mặt tôi quơ tay múa chân?”

Tô Ánh Nguyệt thở dài, cúi đầu: “Tôi biết xuất thân của mình không tốt, nên cũng không có tư cách dạy dỗ cô.

“Chẳng qua là tôi cảm thấy, Huyền Anh, dù sao cô cũng là con gái ruột của nhà họ Tô, ra đường nói chuyện hay làm việc gì cũng phải chú ý đúng mực, không thể để nhà họ Tô mất mặt”

“Trước kia lúc tôi còn ở nhà họ Tô, có thể mỗi giây mỗi phút tôi đều đem vinh dự của nhà họ Tô để trong lòng, cho đến bây giờ cũng không dám nói những điều vô nghĩa bên ngoài, thậm chí khi các người nói “Gạ gẫm khách” tôi còn không biết ý nghĩa là gì nữa”

Tô Ánh Nguyệt cúi đầu xuống, giọng nói vô cùng tủi thân: “Dù sao bố mẹ cũng đã nuôi nấng tôi lớn, tôi không thể chịu nổi khi nhìn thấy danh tiếng của bọn họ là vì cô.

.

Tiếng bàn luận của mọi người xung quanh càng lúc càng lớn.

“Tôi cũng biết Tô Ánh Nguyệt này từ trước, tuy cô ấy là một đứa trẻ con nhà nghèo, nhưng trước đây khi nhà họ Tô, cô ấy thực sự hào phóng tạo nhã và lễ phép, không bao giờ để nhà họ Tô phải xấu hổ”

“Kết quả cô nhìn đi, bây giờ cô chủ thật sự của nhà họ Tô… chậc chậc chậc.

“Đúng vậy, những lời như ‘gạ gẫm khách mà cô ta có thể nói ra được, thì có vẻ như trước đây cô ta cũng tiếp xúc không ít với loại người này”

Tô Huyền Anh tức giận đến mức mặt biến sắc, vừa trắng vừa đỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.