Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 110




Cô đau đầu nằm ngửa trên giường nhìn lên trần nhà.

Cuối cùng, cô quyết định không đọc gì cả, phải tin tưởng vào thực lực của mình.

“Chiếc xe điều khiển từ xa này là của em”

Trong phòng khách dưới tầng, Tần Tinh Thiên vui vẻ ôm một chiếc xe điều khiển từ xa rẻ tiền: “Đây là chiếc xe điều khiển từ xa tốt nhất mà em được chơi”

Mặc dù không tinh tế và linh hoạt như chiếc ô tô điều khiển từ xa mà ông nội mua, nhưng đây là tâm ý của mẹ.

Tần Tinh Vân nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cậu nhóc, cũng đặt sách xuống, tìm một vòng trong ba lô.

Cuối cùng, cậu bé tìm được một cuốn sách tranh nhỏ và một hộp màu nước, còn có một hộp đánh dấu trang của trẻ con nữa.

Đây chắc là quà của cậu.

Rất trẻ con, nhưng rất có tâm.

Cậu bé cẩn thận cất sách tranh, màu nước và hộp đánh dấu trang đi.

Khi đang chuẩn bị kéo ba lô lên, cậu bé phát hiện trong ba lô của Tô Ánh Nguyệt, có một tấm thiệp nhỏ màu hồng.

Tần Tinh Vân nhíu mày, nhặt tấm thiệp lên.

Bên trên tấm thiệp, có một phông chữ nghiêng: “Cô xinh đẹp, cháu rất hi vọng có một ngày cô có thể trở thành mẹ cháu.

Nhớ kỹ tên của cháu, cháu tên là Tinh Quang, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp mặt”

Chỗ ký tên là một gương mặt cười hoạt hình xinh đẹp, phía sau tấm thiệp được dán một chiếc nơ ruy băng màu hồng tinh tế.

“Anh xem cái gì vậy?”

Thấy Tân Tinh Vân ngẩn ra, Tần Tinh Thiên vội vàng tiến lại gần.

“Oa.”

Xem xong nội dung tấm thiệp, Tần Tinh Thiên chấn động trừng to mắt: “Đây là ý gì chứ?”

“Chúng ta có tình địch rồi”

Tần Tinh Vân liếc trắng mắt cậu nhóc một cái: “Là bố có tình địch”

Tần Tinh Thiên cong môi, không hiểu.

“Em xem”

Tần Tinh Vân khẽ thở dài, giải thích tỉ mỉ cho em trai: “Người viết tấm thiệp này cho mẹ chắc là một bé gái”

“Nếu như cô ta đã muốn mẹ làm mẹ của cô ta, vậy nói rõ cô ta không có mẹ”

“Vậy chắc cô ta có bố”

Tần Tinh Thiên chợt nhận ra: “Cũng chính là nói, cô ta sẽ để bố cô ta theo đuổi mẹ chúng ta?”

“Cho nên trở thành tình địch của bố chúng ta?”

“Ừ”

Tần Tinh Vân thành thục gật đầu: “Xem ra, chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ rồi”

“Đẩy nhanh tiến độ gì cơ?”

Tần Tinh Thiên không hiểu.

Tần Tinh Vân hận không thể rèn sắt thành thép nhìn Tần Tinh Thiên một cái: “Tiến độ sinh em gái”

Tần Tinh Thiên vỗ trán: “Đúng.

Chỉ cần bố và mẹ có em gái, mẹ sẽ không bị đứa trẻ khác bắt mất”

Nói làm liền làm, Tần Tinh Thiên lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Bạch Hạo Nam: “Chú Bạch.

Chú Bạch y thuật cao siêu.

Chú nói cho cháu biết, phải làm thế nào mới khiến bố mẹ nhanh sinh em gái cho bạn cháu”

Bạch Hạo Nam ở đầu bên kia suýt chút nữa phun nước ra, tên nhóc nghịch ngợm nhà Tần Mộ Ngôn hàng nghìn năm tìm đến anh ta một lần, là bởi vì chuyện này sao?

Anh ta cẩn thận hỏi lại: “Cái này… phải khiến bố mẹ cháu đồng ý mới được”

“Không kịp nữa rồi, bố cháu đã có tình địch rồi.

Chúng ta mau đẩy nhanh tốc độ lên”

Bạch Hạo Nam nhíu mày: “Tình địch?”

Sao anh ta lại không biết Tần Mộ Ngôn có tình địch chứ?

“Là ai?”

“Cháu cũng không biết, là anh cháu suy luận ra, nói bố cháu có tình địch”

“Ông Tần Mộ Ngôn không biết theo đuổi phụ nữ như vậy, một khi có tình địch, mẹ cháu nhất định sẽ bị người khác bắt mất.”

“Vậy sao?”

Tần Tinh Thiên vừa nói xong, trên tầng truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

Cơ thể nhỏ bé của Tần Tinh Thiên cứng lại.

Cậu nhóc vội vàng cúp điện thoại, ngẩng đầu cười ngốc với Tần Mộ Ngôn một cái: “Bố, sao bố lại xuống đây vậy?”

Tần Mộ Ngôn nhướng mày, ưu nhã đi xuống cầu thang: “Bố không xuống đây thì sẽ không nghe thấy con nói xấu sau lưng bố rồi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.