Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 103




“Mặc dù cô bé có uổng phải rượu nhưng may mắn thay là không uống quá nhiều và cơ thể cô bé cũng không có chút dị ứng nào!”

Sau khi kiểm tra nhanh Tinh Quang, bác sĩ khẽ thở dài, “Không cần thiết phải rửa dạ dày nhưng tốt hơn hết là nên ăn một ít sữa chua để giải rượu.

Còn bé như vậy mà đã uống rượu là không tốt.

Tần Mộ Ngôn nhướng mi liếc nhìn Bạch Tuấn Kiên đứng ở cửa.

Bạch Tuấn Kiên xoay người, “Tôi sẽ đi mua sữa chua ngay!”

Tô Ánh Nguyệt quỳ xuống, nhẹ nhàng xoa lên chiếc lưng nóng rực của cô bé, “Tinh Quang, còn khó chịu không?”

Cô bé kinh ngạc, mở to mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt, “Mẹ ơi…”

Cơ thể Tô Ánh Nguyệt như đóng băng.

“Cháu rất muốn có mẹ…”

Cô bé đã bị rượu làm cho mê muội, ôm lấy tay Tô Ánh Nguyệt, “Chú Vương nói bố mẹ chắc chắn còn sống và đang tìm cháu…”

“Nhưng họ ở đâu chứ…”

Cô bé nói mà nước mắt cứ thế tuôn rơi, “Cô xinh đẹp ơi, cô làm mẹ của cháu nha!”

Nói xong, cô bé đưa đôi mắt to ngấn lệ như được bao bọc bởi một lớp sương mù kia hướng về phía Tần Mộ Ngôn, “Chú là bố của cháu!”

Tần Mộ Ngôn khẽ nhíu mày, không nói gì.

Không biết tại sao, anh đột nhiên cảm thấy… cô bé này rất giống Tô Ánh Nguyệt ở một góc độ nào đó.

“Mẹ…”

Tinh Quang ôm chầm lấy Tô Ánh Nguyệt, rưng rưng nước mắt “Tinh Quang có mẹ rồi…”

Cơ thể mềm mại của cô bé chạy đến, Tô Ánh Nguyệt mím môi, ôm chặt cô bé vào lòng.

“Mẹ…”

Cô bé cứ lặp đi lặp lại chữ này rồi thiếp đi trong vòng tay của Tô Ánh Nguyệt.

Khi tiếng thờ đều đều của cô bé phát ra trong vòng tay của cô, Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm và đặt cô bé lại vào giường bệnh.

Tô Ánh Nguyệt thu tay về liền bị cô bé vươn tay giữ chặt lấy, “Mẹ, mẹ đừng đi…”

Tô Ánh Nguyệt mím môi, ôn nhu an ủi, “Mẹ sẽ không rời đi…”

Sau đó, cô bất lực ngồi ở đầu giường, quay đầu lại, nhìn Tần Mộ Ngôn có chút ngượng ngùng, “Tôi…có thể ở lại cùng cô bé đêm nay được không?”

“Được!”

Tần Mộ Ngôn kéo ghế dựa bên cạnh, ra hiệu cho Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống, “Tôi sẽ ở cùng em!”

Giọng nói trầm thấp của anh khiến khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt bất giác ửng đỏ.

Cô mím môi, thấp giọng hỏi, “Anh không có tức giận đúng không?”

Suy cho cùng thì cô bé này cũng chẳng có liên quan gì đến họ, cũng chỉ là người dưng qua đường.

Đáng lý ra giờ này, Tần Mộ Ngôn sau khi ăn cơm xong phải quay trở về khách sạn làm việc mới đúng.

Nhưng vì cô không đành lòng nên anh cũng nán lại đây cùng với cô.

“Không có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.