Trên Gấm Thiêm Hương

Chương 35: Bắt kẻ trộm




"Lão gia, phu nhân muốn mời ngài tới Trữ viên dùng bữa tối." Nguyệt Dung cúi đầu, cung kính nói. Sáng sớm, Lục Cẩm Dương phân phó nàng ở ngoài cửa chờ Cố Du Hiên trở về.

Cố Du Hiên ngừng lại, nhìn Nguyệt Dung với ánh mắt thâm trầm, tức giận quanh thân dường như cũng biến mất, "Là phu nhân phân phó ngươi tới đây?"

Nguyệt Dung gật đầu, "Vâng"

Mấy ngày gần đây Hàn Lâm viện có rất nhiều việc, hoàng thượng hạ lệnh phải biên soạn hoàn vũ thông chí (địa lý, phong thủy) , năm Cảnh Thái thứ năm, hoàng thượng từng điều động các vị quan lớn tới giúp đỡ bá tánh trên toàn lãnh thổ, nên thu thập được rất nhiều chuyện, hiện giờ thời hạn đã tới, lúc trước hai mươi chín người phụng mệnh đi thăm dò. Bọn họ đã ghi lại rất nhiều tư liệu.

Dù người có năng lực cao, học thức nhiều tới đâu cũng khó có thể làm chu đáo. Thế nhưng người đứng đầu Hàn Lâm viện lại phân phó Cố Du Hiên sắp xếp, phân loại về những tài liệu này.

Những tài liệu này ghi chép rất tỉ mỉ, từ núi non sông ngòi cho tới phong thổ. Hai mươi chín người biên soạn trong ba năm mới hoàn thiện, nhưng lại muốn hắn trong vòng bảy ngày phải sửa sang, đổi mới. Sau đó bọn họ chỉ lấy về để chỉnh sửa thêm.

Ngoài mặt nói rằng xem trọng người mới, kì thực là đang làm khó hắn, bằng một mình Cố Du Hiên, đừng nói là bảy ngày, nếu hắn cố hết sức mình thì khoảng một tháng mới đủ.

Nhưng Cố Du Hiên cũng không phải người dễ dàng chịu thua, lại càng không muốn cùng ai bày tỏ tâm sự, nên mấy ngày liền đều ngủ ở thư phòng. Lục Cẩm Dương cũng không tới quấy rầy, nên hắn thật sự đã đem nàng quên đi.

"Trở về nói với phu nhân, ta tắm rửa xong liền qua đó." Cố Du Hiên xoa huyệt thái dương, không biết có phải bởi vì nhiều ngày không thấy Lục Cẩm Dương chủ động, nên tâm tình dễ chịu hơn rất nhiều.

Vẻ mặt Lục Cẩm Dương điềm tĩnh, thấy Cố Du Hiên xuất hiện, liền phân phó người bắt đầu chia thức ăn.

Đậu phụ vàng, canh bạc hà, đu đủ xào ngao, bánh khoai tây, bánh cuộn, do Cố Du Hiên thích đồ ngọt, nên điểm tâm nhiều hơn một chút.

"Dùng bữa thôi." Lục Cẩm Dương đưa đũa cho Cố Du Hiên, thản nhiên nói, "chàng đã nhiều ngày bận rộn chuyện của triều đình, ta thấy mỗi lần dùng bữa, chàng đều dùng rất ít, nên ta cố ý kêu phòng bếp làm thêm vài món điểm tâm, nếu như đồ ăn không hợp khẩu vị thì ăn nhiều điểm tâm một chút."

"Ừ." giọng điệu Lục Cẩm Dương nhàn nhạt, không giống với Lục Uyển Nhi ân cần, vì bận chuyện của Hàn Lâm viện, nên hắn cũng không có thời gian để truy xét lý do tại sao Lục Cẩm Dương lại đối với mình lạnh nhạt như vậy. Nhưng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào hắn lại cầm đũa, nghiêm túc ăn.

Trong khoảng thời gian ngắn, đồ ăn đã vơi hơn một nửa. Lục Cẩm Dương chỉ lẳng lặng nhìn Cố Du Hiên dùng cơm, bản thân lại dùng rất ít. Có thể cùng Cố Du Hiên dùng cơm, là việc mà lúc trước nàng rất thích làm, hiện giờ cứ như vậy thực hiện, nhưng trong lòng nàng đã không còn rung động nữa rồi.

"Cẩm Dương, gần đây có nhiều việc, không có thời gian tới thăm nàng. . . . . . Ta." Cảm nhận được Lục Cẩm Dương đang nhìn mình chăm chú, Cố Du Hiên cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều.

Lục Cẩm Dương cười cười, ánh mắt ảm đạm, "Ta hiểu, chàng lấy công danh làm đầu, lúc trước thời điểm quen biết chàng, ta đã biết."

"Du Hiên ca ca, chàng có nhớ rõ hình dáng của ta lần đầu khi gặp chàng không ?"

Hai tay Cố Du Hiên siết chặt, nhưng trên mặt nhìn không ra biểu tình, "Đương nhiên nhớ rõ , khi đó ngươi vẫn còn nghịch ngợm, trèo lên cây đào bắt chim, thiếu chút nữa rơi xuống, may là ta tiếp được ngươi."

Lục Cẩm Dương kiên định lắc đầu, "Không phải lần đó! Kỳ thật lúc ở đông giao ta đã từng nhìn thấy chàng, khi đó chàng mặc trường bào màu đen, trong tay cầm sách, đang đọc rất chăm chú."

Ánh mắt Lục Cẩm Dương tối tăm, "ngày ấy, chàng ôm gương đồng tổ truyền đến trước mặt ta, có chút thẹn thùng, chàng nói trước mắt tuy rằng chàng nghèo túng, nhưng sau này công thành danh toại, một đời về sau của ta sẽ không phải lo lắng bất cứ thứ gì."

Cố Du Hiên khẽ mím môi, mỉm cười, "Sao đột nhiên nàng nhớ tới việc này ."

"Chờ ta xong việc, ta sẽ thường xuyên tới thăm nàng."

"Không có gì, chỉ là vừa mới nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc của chàng, làm cho ta nhớ lại năm đó."

Nếu không phải Lục Cẩm Dương biết rõ Cố Du Hiên tâm tư ác độc, chỉ sợ nàng cũng bị quá khứ che mờ mắt.

Cố Du Hiên thấy Lục Cẩm Dương cười, nhưng trong nháy mắt lại thất thần, lúc trước, trong mắt Lục Cẩm Dương chỉ có chính mình, nhưng hiện giờ, tại sao hắn không nhìn thấu được trong mắt Lục Cẩm Dương là gì?

Cố Du Hiên đột nhiên nói, "Cẩm Dương, hôm nay ta sẽ nghĩ ngơi tại đây."

Thành thân lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Cố Du Hiên qua đêm ở Trữ Viên.

Ở Đại Minh, nữ tử mười lăm mới tới tuổi cập kê, lúc đó xem như trưởng thành, thì có thể lập gia đình.

Lúc Lục Cẩm Dương gả cho Cố Du Hiên chỉ có mười ba tuổi, hiện giờ qua một năm, cũng mới mười bốn tuổi mà thôi. Thành thân lâu như vậy, ngoại trừ ngày đại hôn, vì tượng trưng nên Cố Du Hiên cùng Lục Cẩm Dương mới ngủ cùng giường, thời điểm còn lại đều là ở riêng.

Nói là tôn trọng, đêm động phòng hoa chúc nên đợi tới lễ cập kê của nàng cũng không muộn. Chẳng qua do Cố Du Hiên không muốn chạm vào người nàng nên mới viện cớ như vậy, thế mà lúc trước nàng thật sự tin Cố Du Hiên trân trọng nàng, khiến nàng rất cảm động.

Lục Cẩm Dương mỉm cười, không đồng ý, cũng không phủ nhận."Nguyệt Dung, dọn đồ ăn đi, Vương mama không ở đây, khiến ngươi vất vả rồi."

Lục Cẩm Dương nói tới, Cố Du Hiên mới phát hiện Vương mama lúc nào cũng theo sau Lục Cẩm Dương không có ở đây.

"Vương mama làm sao vậy?"

Lục Cẩm Dương đau lòng, "Mama ngã bệnh, nhưng chẳng qua là bệnh nhỏ, tưởng rằng mấy ngày sẽ khỏi, nhưng tình hình ngày càng nghiêm trọng, ta mời đại phu tới xem, lại phát hiện là ăn nhầm dược!"

"Phu nhân, phu nhân không tốt ." Thất Vĩ lảo đảo chạy vào, thấy Cố Du Hiên, liền kinh sợ quỳ trên mặt đất, "Lão gia."

Cố Du Hiên ẩn ẩn có chút tức giận, "Có chuyện gì mà kích động như vậy?"

"chúng nô tỳ bắt được kẻ trộm ." Thất Vĩ thở hổn hển, tiếp tục nói, "Ngay tại hậu viện bên trong, ban ngày nô tỳ rớt một đôi khuyên tai, không biết rơi ở đâu, nên quay trở về tìm, tình cờ đi qua Thiên viện, phát hiện có tiếng vang, bên trong vốn dĩ không có người, trong lòng nô tỳ lo lắng, nên âm thầm kêu thêm vài người cùng tiến vào, chỉ sợ có kẻ xấu, không nghĩ tới, không nghĩ tới. . . . . ."

Thất Vĩ mím môi.

Lục Cẩm Dương bình tĩnh nói, " lại bắt được kẻ trộm ."

"May mắn lão gia ở đây, bằng không chúng nô tỳ thật đúng là không biết nên làm gì mới tốt. Dẫn tới."

Sắc mặt Cố Du Hiên thay đổi thất thường, cuối cùng tái nhợt, "Thu Cẩn, là ngươi."

Hắn rất quý Thu Cẩn bên người Cố lão phu nhân, làm sao có thể không nhận ra! Cố Du Hiên không nhịn được đem tầm mắt đặt trên người Lục Cẩm Dương, vì cái gì hắn cảm nhận được, sự ôn nhu mới vừa rồi của Lục Cẩm Dương, đều là vì giờ khắc này. . . . . .

( Lời tác giả : Cẩm dương của ta vẫn còn trong sạch, chờ các chương sau ta sẽ giải thích rõ ràng, năm đó, Cẩm Dương như thế nào lui hôn sự cùng Tiêu gia, lại vì sao cuống cuồng liền gả cho cố du hiên, lại vì sao hai người thành thân lâu như vậy còn chưa viên phòng. Trò hay còn tại phía sau, đừng nóng vội. )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.