Trễ Hẹn

Chương 7: 7: Quá Khứ




Vào một ngày của 8 năm về trước đằng sau bức tường của một trường cấp ba, một cậu học sinh với bộ đồng phục có hơi phai màu đứng đối diện với một người phụ nữ trạc tuổi mẹ của mình.

Cậu học sinh đó không ai khác là Dương Lâm, người phụ nữ kia cậu không biết bà ấy là ai cả, bà bước xuống từ trên một chiếc xe sang đắt tiền nó đang dừng ngay bên đường cách chỗ họ đứng không xa, trên người bà là bộ đồ đắt tiền,cùng với những trang sức sang trọng hiện lên vẻ giàu có không che dấu được.

Bà nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới với ánh mắt khinh miệt như nhìn thứ rác bẩn thỉu.Bà mở miệng nói chuyện với giọng điệu cao ngạo của những người ngồi trên cao.

"Cậu là Dương Lâm à? Là bạn trai của Khương Lục?"

"Vâng...xin hỏi bác là?" Cậu ngập ngừng hỏi,từ lúc nghe câu hỏi kia cậu đã lờ mờ đoán được người phụ nữ này có lẽ là mẹ của Khương Lục.

Không chờ cậu suy đoán nữa người phụ nữ kia lên tiếng: " Tôi là mẹ của Khương Lục" Chưa chờ cậu nói tiếp, bà khoanh tay lại nhìn cậu bằng ánh nhìn khinh miệt rồi nói :"Hôm nay gặp cậu muốn nói với cậu hãy cút xa con của tôi ra đừng có mơ tưởng được đặt chân vào cái giới nhà giàu này.

Cậu tưởng cậu câu được đứa con trai khờ kia của tôi là nắm trong tay tất cả rồi à! Đừng có mà mơ tưởng nữa " Bà tuông một tràng dài những lời mắng chửi thậm chí là nhục mạ.

Cậu nghe những lời từng câu từng chữ mà bà nói ra tay cậu lại nắm chặt thêm một chút, cậu rõ ràng không câu dẫn con trai bà, cậu cũng không thèm muốn cái thứ gọi là muốn đặt chân gì vào cái giới nhà giàu kia cả, cậu chỉ muốn chỉ muốn...cậu ngước lên nhìn mặt bà rồi nói: " Bác hiểu lầm rồi ạ, cháu không muốn gì từ gia đình bác cả, cháu..."

Ngắt lời đang định nói ra của cậu, người phụ nữ kia nhìn cậu với ánh mắt cay độc, mỗi lúc cậu nói ra một từ ánh mắt của bà lại càng thêm cay độc hơn bà chỉ tay vào cậu giọng nói ẩn ẩn chút tức giận nhưng nhiều hơn hết là giọng điệu khinh thường người khác, bà cười khinh miệt rồi nói: " Hơ, tôi biết tỏng thứ mà mấy người nghèo như cậu cần là tiền rồi danh vọng các thứ nhưng luôn muốn tỏ ra cao quý gì mà con không cần gì hết chỉ muốn ở bên cạnh người con yêu cậu nghĩ tôi ngu rồi chắc, nghèo thì mãi là nghèo đừng có nghĩ học có chút giỏi rồi nhận được đâu ba vài cái học bổng dô được cái trường này thì muốn câu dẫn ai thì câu dẫn".

Cậu mấp mấy môi định nói con không phải thì bị bà tát một cái tát ngay bên má phải, sức lực của người phụ nữ khi tức giận không hề nhẹ cậu không phòng bị mà bị bà tát một cái làm đầu cậu hơi chao đảo.

Bà không buông tha mà nâng mặt cậu lên nhìn lướt qua rồi buông tay sau đó thì phủi phủi tay như đụng vào thứ gì đó rất dơ : " Mặt mày cũng sáng sủa đó nhưng liêm sỉ thì không có rồi, tôi nói rồi cách xa con tôi ra đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh" Nói xong bà định quay người bỏ đi thì nghe cậu cất tiếng giọng cậu hơi khàn nói:

" Bác sai rồi cháu ở bên cậu ấy không vì cái gì của cậu ấy cả, cháu không cần tiền cũng không cần mấy cái gọi là địa vị gì đó nên có lẽ xin phép cho cháu được từ chối lời đề nghị của bác" Cậu con trai mang balo ở sau lưng má phải đỏ au do bị đánh dáng đứng thẳng tắp giọng nói kiên định.

Người phụ nữ nhìn cậu như vậy bà hình như thấp thoáng thấy sự quả quyết không buông của cậu, nhưng bà không mềm lòng.

Lúc biết con trai mình có người yêu bà vốn không quan tâm nó muốn yêu ai thì yêu đến lúc lớn theo sự sắp xếp của gia đình đính hôn là được bây giờ con còn nhỏ bà không muốn quản.

Nhưng khi biết người kia là con trai bà rất tức giận vốn muốn nói chuyện đàng hoàng với con trai, nhưng cái thằng con được bà nuông chiều kia lại nói với bà con muốn ở bên cạnh em ấy dù là ai cũng không ngăn cản được ba mẹ kể cả ông nội cũng đừng hòng ngăn cản con bà đã tức đến ngất đi.

Nhưng khi tỉnh lại bà lại nghĩ nếu không ra tay được từ phía con mình thì bà ra tay từ phía ngược lại bà nghĩ ai yêu con bà đều vì hư vinh.

Nhưng có lẽ lần này bà sai rồi bà đụng trúng tảng đá lớn rồi.

" Cậu nói gì cơ cậu không chịu từ bỏ à" Bà bắt đầu lên giọng.

" Xin thứ lỗi con không làm được thưa bác" Nói xong cậu không chờ người phụ nữ kia trả lời mà quay lưng bước đi.

Sau lần đó cậu cứ nghĩ mọi chuyện coi như xong nhưng ai mà ngờ được mọi chuyện chỉ là bắt đầu...

***

Dương Lâm nằm ngửa trên sopha kí ức quay về cái ngày mà cậu gặp mẹ của Khương Lục người phụ nữ mang trên người những bộ trang sức đắt tiền mà lúc đó cậu nghĩ cậu không mua được.

Cậu cứ nằm dựa trên sopha rồi nở nụ cười cậu nghĩ lúc đó mình đúng là can đảm thật ở trước mặt người kia mà dám nói ra những lời như vậy, đúng là tuổi trẻ bồng bột.

Nhưng cũng nhờ những ngày tháng bồng bột ấy nên cậu mới thật sự hiểu thế nào là tình yêu.

Cậu vốn chỉ định ngồi nghỉ ngơi một chút ai mà biết kí ức lại bay xa như vậy cậu tưởng cậu đã quên nó theo thời gian rồi nhưng không ngờ mình lại nhớ lâu như vậy thậm chí từng ánh khi người kia nhìn cậu cũng không quên được.

Cậu không muốn suy nghĩ liên miên nữa nên đứng dậy đi vào phòng lấy quần áo đi vào nhà tắm tắm rửa.

Lúc tắm xong cậu đang tính gọi thức ăn ngoài thì nghĩ tới cái người đang ở bệnh viện kia muốn ăn cháo cậu nấu.

Cậu quay người lấy ví tiền ra huyền quan thay giày rồi đi ra ngoài.

Cậu muốn đi siêu thị mua ít đồ.

...

Cậu ở nhà chung cư nằm ở khu sầm uất của thành phố A rộng lớn nên rất gần siêu thị đi bộ tầm 10 phút là tới nơi.

Cậu vào siêu thị mua một số đồ cá nhân rồi mới đi lựa chọn nguyên liệu nấu ăn.

Thời gian đi siêu thị mua đồ chưa tới 20 phút cậu trước giờ sống một mình nên không muốn mua quá nhiều đồ, cậu sợ để đó không ai ăn hư thì uổng nên cậu mua rất nhanh.

Lúc cậu đi ra khỏi siêu thị thì có đi lướt qua một người phụ nữ, cậu nhìn bóng lưng người kia thấy khá quen, chắc là từng gặp ở đâu đó nhưng do lướt qua nhanh nên cậu nghĩ chắc mình nhìn nhầm nên bước ra ngoài đi nhanh về phía tòa chung cư của mình.

Diệp Hi kia cũng nhìn thấy cậu nhưng do nhìn lướt qua nên bà cũng nghĩ là mình nhìn nhầm rồi đi vào siêu thị với cô gái bên cạnh.

***.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.