Ở bên ngoài lá thư bỗng viết mấy chữ, cực kỳ giống nét chữ của Tần Thâm, Tần Thâm biết, chỉ có một người có thể bắt chước, cũng bắt chước giống y hệt.
Chủ nhân của lá thư này —— Bạch Đồ.
Bên ngoài lá thư viết: Tần Thâm thân khải.
Hai tay Tần Thâm hơi run run, lần đầu tiên cảm thấy tên của mình viết ra lại đẹp đến như thế. Từng nét từng chữ được viết bằng nét bút trung tính, hệt như những vũ công múa ba lê quay cuồng trong tim cậu.
Quấy nhiễu suy nghĩ của cậu trong thời khắc này.
Tần Thâm nhẹ nhàng mở thư ra, sợ xé hỏng.
Giấy viết thư bên trong vẫn là màu xanh lá cây.
Tần Thâm mở ra, bên trong là một bức tranh. Một bức họa nho nhỏ.
Nếu như đối tượng vẽ không phải là Bạch Đồ, Tần Thâm nhìn thấy bức họa nhỏ này của họa sĩ cũng không muốn tiếp tục xem nữa.
Một đống thứ loạn thất bát tao, không biết là vẽ cái gì. Người nhìn hoa cả mắt.
Thế nhưng Tần Thâm lại tỉ mỉ nhìn thêm lần nữa. Đã hiểu ý tứ của Bạch Đồ.
Hình ảnh bên trong là một người đứng trên sân bóng, chỉ là có lẽ Bạch Đồ muốn tiện, nên không vẽ bãi cỏ. Trực tiếp mua giấy màu xanh lá, mà nam sinh kia đứng chính giữa ôm quả bóng.
Giấy chia làm ba màu sắc, trắng xanh đen.
Tần Thâm đứng ở giữa đường ranh giới trắng đen.
Vì sao Tần Thâm biết người kia là cậu? Bởi vì… ở trên trán của người trong bức họa nho nhỏ Bạch Đồ đã viết hai chữ Tần Thâm.
Trên giấy màu trắng vẽ mặt trời, màu đen vẽ ánh trắng trời sao.
Tần Thâm đã hiểu.
Bạch Đồ tin Trần Ôn và Lý Minh, cho là cậu vì chuyện đá bóng mà phiền não.
Lật giấy qua, mặt sau viết một câu: Thành công sẽ rất vui sướng, thế nhưng biết đâu nhìn thấy mặt trời sẽ rất chói mắt, khiến cho người bực dọc nóng nảy. Thất bại cũng không phải là thật sự thất bại, biết đâu khi nhìn thấy ánh trăng ngôi sao ngân hà lại có thể để cậu quên mất ưu sầu, an ủi lòng người làm lại lần nữa.
Tần Thâm cúi đầu xuống khẽ cười, cẩn thận đặt lá thư vào hốc tối trong cặp. Giấu tâm sự trong lòng không ai biết.
Tần Thâm cúi người cất cặp xong, trông thấy có một hộp sữa. Phía trên dán tờ giấy.
Cảm ơn sách ôn tập của cậu, tớ không biết lấy gì trả cho cậu, nên đưa sữa cho cậu trước, dùng thân phận bạn tri kỷ khuyên cậu, đừng uống coca nữa, rất tổn hại sức khỏe. Có điều… sữa không đủ để biểu đạt tấm lòng thành của tớ, lần sau cậu đưa tờ giấy này cho tớ, có thể nói tớ làm một chuyện vô điều kiện. Bạch Đồ tớ ở đây cam đoan trăm phần trăm, tờ giấy này, hiệu nghiệm vĩnh viễn.
Tần Thâm gấp tờ giấy, lại bỏ vào hốc tối trong cặp sách.
Bạch Đồ trở về đã thấy Tần Thâm bưng sữa uống. Chính là hộp sữa cô mua, Bạch Đồ xác nhận.
Phát sách bài tập cầm về từ giáo viên toán xuống, lúc đến chỗ Tần Thâm.
Bạch Đồ đặt vở trên chỗ Tần Thâm, nhưng ánh mắt không dám nhìn thẳng cậu, chỉ có thể lẳng lặng dò xét.
Ánh mắt Tần Thâm nhìn chằm chằm Bạch Đồ.
“Tớ đã đọc thư của cậu.” Tần Thâm muốn cười chọc ghẹo, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài. Kìm nén.
Ngược lại Bạch Đồ khẩn trương, “Thế nào?”
Tần Thâm giả vờ, bày hai tay ra: “Tạm được, vẽ cũng chỉ như thế.”
Bạch Đồ nhét vở vào chỗ Tần Thâm.
“Trả tớ.” Bạch Đồ đưa tay về phía Tần Thâm.
Thấy Bạch Đồ nói thật, Tần Thâm hạ thấp cái đuôi xuống, có chút chân chó đứng lên, cười nịnh nọt với Bạch Đồ.
“Tớ nói đùa mà, cậu vẽ rất đẹp, canh gà cũng uống ngon.” Dáng vẻ Tần Thâm nghiêm túc, với giọng nói kia, Bạch Đồ không biết xấu hổ mà tin tưởng.
Bạch Đồ ‘hừ’ một tiếng, “Tớ chắc chắn biết đẹp mà, nếu không tớ đưa cậu làm gì?”
Tần Thâm cúi đầu xuống, vo tròn tay để ở miệng, ngăn không cho tiếng cười phát ra: “Ừm, đúng vậy.”
“Cho nên, cái đó của cậu tính là thư tình rồi?” Tần Thâm được voi đòi tiên hỏi.
“Cậu nghĩ hay lắm.” Bạch Đồ nói xong câu đó, đã nghe Lý Thần Tinh đứng ở cửa gọi: “Bạch Đồ, nhanh lên, trận đấu bắt đầu rồi.”
Bạch Đồ vừa đi được mấy bước, Tần Thâm liền đuổi theo: “Tớ nhớ trận đấu của cậu còn một tháng nữa mà, làm sao…”
“Không phải tớ, là trận đấu bóng rổ.” Bạch Đồ ngắt lời Tần Thâm, vừa chạy về phía Lý Thần Tinh vừa giải thích.
Tần Thâm chạy theo, đuổi kịp Bạch Đồ: “Lớp chúng ta à?”
Bạch Đồ dừng lại, vẻ mặt khó tin nhìn Tần Thâm, “Đại ca, nửa tháng trước lớp chúng ta đã nói hôm nay tranh tài rồi.”
“Cậu không phải không biết đó chứ?” Bạch Đồ ‘ồ’ lên một tiếng, “Không cần giải thích, tớ đi trước.”
Tần Thâm kéo Bạch Đồ lại, “Cậu gấp gáp như vậy làm gì? Cũng không phải cậu thi đấu.”
Bạch Đồ thấy Lý Thần Tinh đã chạy xa, có phần sốt ruột vỗ cái tay Tần Thâm kéo lấy cô.
“Cậu buông tay, tớ phải đi chiếm chỗ ngồi.” Bạch Đồ gỡ tay Tần Thâm ra, giãy giụa muốn đi.
Tần Thâm giống như tức giận giành thắng thua với Bạch Đồ, nhất định không buông tay.
Chung quanh một đám người đi qua, trông thấy màn này, đám người ngày thường chơi thân với Tần Thâm đều huýt sáo.
“Anh Thâm, được đó nha.” Có người trêu ghẹo nói.
Tần Thâm cúi đầu nhìn Bạch Đồ, phớt lờ lời nói của bọn chúng.
Bạch Đồ vẫn đang vùng vẫy, “Nhanh lên, sắp bắt đầu rồi.” Bạch Đồ thấy Tần Thâm vẫn không buông tay, ngẩng đầu lên nhìn Tần Thâm.
Khoảnh khắc Tần Thâm cúi đầu, cái cằm va vào trán Bạch Đồ.
Bạch Đồ nảy ra một ý, ngồi xổm xuống, che lấy trán, vùi xuống đầu gối.
Tần Thâm bưng lấy cằm, lại trông thấy bộ dạng này của Bạch Đồ.
Lập tức ngồi xổm xuống, “Làm sao vậy, va vào đâu rồi?” Tần Thâm khẩn trương hỏi, hai tay vịn hai vai Bạch Đồ.
Bạch Đồ cúi đầu, nức nở vài tiếng, không nói lời nào.
Tần Thâm càng luống cuống, cũng không biết thế nào cho phải, nâng đầu Bạch Đồ lên nhìn, nhưng Bạch Đồ vẫn bướng bỉnh không chịu ngẩng đầu lên.
“Bạch Đồ, cậu ngẩng đầu tớ xem được không?” Tần Thâm chịu đựng đau nhức của cái cằm, thấp giọng nói.
Bạch Đồ vùi xuống đầu gối, khóe môi nhếch lên.
“Không muốn.” Vừa nói ra, giọng lại giống như khàn khàn.
Tần Thâm cho là Bạch Đồ đau không thể chịu đựng được, lại dỗ dành: “Cậu để tớ nhìn một chút, tớ biết có nghiêm trọng không.”
Bạch Đồ lắc đầu.
Tần Thâm thấy Bạch Đồ từ đầu đến cuối không chịu, cứng rắn nâng đầu Bạch Đồ lên, đã nhìn thấy trên gương mặt Bạch Đồ mang theo vệt nước.
Lúc đầu tưởng Bạch Đồ gạt Tần Thâm, lúc này tự trách mình.
“Đừng khóc nữa, tớ không nên cúi đầu, không, không đúng, tớ không nên giữ cậu lại.” Ngữ khí Tần Thâm tràn đầy ý vị tự trách.
Vẻ mặt Bạch Đồ mệt mỏi chống người lên, xua tay với Tần Thâm: “Không cần, tớ phải đến xem trận bóng rổ.”
Quả nhiên Tần Thâm không còn dám ngăn Bạch Đồ nữa, Bạch Đồ yếu ớt bước từng bước đi về phía chỗ quẹo cầu thang.
Khi đã cách khá xa, Bạch Đồ ghét bỏ duỗi tay lau mắt, để sát lại ngửi, tất cả đều là mùi nước bọt.
“Đồ ngốc, còn thực sự tin là nước mắt. Dễ bị lừa thật.” Bạch Đồ vừa đi vừa tự luyến nói, thỉnh thoảng còn hát khẽ một khúc nhạc nhỏ. Không còn thấy bước chân yếu ớt vừa rồi nữa, bước đi còn nhảy lên, muốn sinh động bao nhiêu có sinh động bấy nhiêu.
Chỉ là cô không biết, Tần Thâm đứng ở chỗ quẹo cầu thang, quan sát cô từ trên xuống.
“Đồ ngốc.” Tần Thâm tràn đầy cưng chiều và bất đắc dĩ nói ra câu này.
Nhẹ nhàng đi theo nhịp bước của Bạch Đồ xuống cầu thang, đi về phía sân bóng rổ.
Tần Thâm cố tình muộn hơn Bạch Đồ một lúc, bước vào sân bóng rổ đã trông thấy Bạch Đồ sôi nổi ló đầu ra nhìn trận đấu.
Thời điểm trong lớp có người vào bóng, cô liền reo hò theo, vỗ tay.
Tần Thâm bất giác nhớ tới lần trước lúc cô nhìn cậu đá bóng, cái ánh mắt nhìn thấu nhân sinh kia, cùng với tư thế ngồi buồn bực ngán ngẩm.
Nghĩ đến lại tức giận, nhưng không thể phát ra.
Bạch Đồ đang nhìn lúc đặc sắc, cảm giác bên cạnh mình xuất hiện một cơn gió lạnh.
Bạch Đồ thuận theo cơn gió cảm giác được nhìn sang, trông thấy Tần Thâm ngồi bên cạnh mình, hai chân dang ra rất to, lưng lùi ra sau dựa vào lưng ghế, khóe mắt nhìn lướt qua: “Vỗ tay tiếp đi, không phải rất phấn khích sao?”
Lúc Tần Thâm nói ra câu này, Bạch Đồ cảm thấy một luồng gió lạnh ở cổ.
Bạch Đồ không khỏi rụt cổ lại, bọc lấy ngón tay của mình. Úp úp mở mở nói: “Tớ… tớ cảm thấy vỗ tay có thể làm giảm đi cái đau ở trán.” Quả nhiên, một lời nói dối sẽ dẫn đến một trăm lời nói dối khác.
Tần Thâm định nói gì đó vạch trần Bạch Đồ, nhưng lại nhịn xuống, lập tức thay đổi thành một biểu cảm tự trách.
“Vẫn còn rất đau ư?” Tần Thâm da đau thịt không đau hỏi.
Bạch Đồ thấy chiêu này dùng tốt, gật đầu, “Còn đau.” Thấy biểu cảm tự trách của Tần Thâm lại tăng lên.
Bạch Đồ có phần không đành lòng, “Có điều không đau như vừa nãy nữa.” Bạch Đồ nói với Tần Thâm.
Khóe mắt Tần Thâm giật giật.
“Cậu rất thích cây ngân hạnh?” Một câu hỏi chẳng biết tại sao khiến Bạch Đồ sửng sờ một chút.
Thấy Bạch Đồ không hiểu, Tần Thâm giải thích: “Tớ nhìn thấy trong sách cậu có kẹp lá ngân hạnh.”
Bạch Đồ giống như bỗng nhiên bừng tỉnh.
“Đúng vậy, tớ rất thích ngân hạnh.”
Tần Thâm cong môi cười cười, cặp mắt nhìn xuống phía sân bóng rổ.
“Để xin lỗi cậu, chiều tan học tớ dẫn cậu đi một nơi.” Bạch Đồ nghe vậy nhìn sang, ánh mắt Tần Thâm vẫn nhìn sân bóng rổ.
Bạch Đồ lắc đầu, trời mới biết cái tính khí hung bạo của Tần Thâm không biết chừng sẽ ném cô vào thâm sơn cùng cốc, vĩnh viễn không về được.
“Không cần thương lượng. Hơn nữa, tớ sẽ đưa cậu về nhà an toàn.” Tần Thâm tựa như nhìn thấu băn khoăn của Bạch Đồ. Chặn lại một câu khiến Bạch Đồ không biết trả lời thế nào, dứt khoát gật đầu, “Được.”
Bạch Đồ lại nhìn chằm chằm về phía sân bóng không chớp mắt.
“Cậu rất thích bóng rổ ư?” Tần Thâm nhìn Bạch Đồ hỏi.
Bạch Đồ gật đầu. Ánh mắt sáng lên nhìn Tần Thâm.
“Đúng á, tớ chỉ hiểu được bóng rổ. Lúc bé khi các chú chơi bóng, tớ ở bên cạnh xem, dần dà, chơi bóng ở trường học tớ cũng xem, đã thích luôn từ đó.”
“Vậy cậu thích bóng đá không?” Ánh mắt Tần Thâm giống như ẩn chứa ý gì khác, hỏi ra, khiến Bạch Đồ không hiểu.
“Tớ chưa từng hiểu bóng đá.” Bạch Đồ thành thật trả lời.
Bạch Đồ hỏi Tần Thâm, “Vậy cậu thích bóng rổ không?”
Tần Thâm nhìn Bạch Đồ, tiếng hoan hô ầm ĩ, còn có tiếng vỗ tay khen ngợi.
Bạch Đồ mơ hồ nghe thấy Tần Thâm nói: “Cậu thích, anh đây cũng thích.”
Nhưng tiếng ồn ào quá lớn, Bạch Đồ không xác định được có phải Tần Thâm nói câu này hay không.
Câu nói này thật là làm cho người ta mơ tưởng viễn vông, Bạch Đồ không dám nghĩ, cũng không dám hỏi, sợ nhỡ đâu mình nghe lầm, chẳng phải bẽ mặt ném về tận nhà.
Cố Thừa Phong vào ba điểm, người trong lớp đứng lên reo hò, Bạch Đồ cũng đứng lên theo.
Tần Thâm ngồi tại chỗ ngẩng đầu nhìn Bạch Đồ.
Bạch Đồ kéo Tần Thâm lên một cái.
“Mau hoan hô đi.” Bạch Đồ nói xong, lớn tiếng la lên.
“Tớ thích nhất chỗ này có thể reo hò hò hét, giống như tớ thích hướng về tự do vậy.” Bạch Đồ giải thích với Tần Thâm tại sao mình lại điên cuồng lớn tiếng reo hò như vậy.
Tần Thâm cười.
Tựa như dạng tớ thích cậu, cậu thích tự do ư.
Trong đầu Tần Thâm hỏi Bạch Đồ.