Sau cơn mưa trời lại sáng, sau cơn mưa của đêm qua, bầu trời lại trở nên tràng đầy sức sống, ánh nắng ấm áp khiến cho cây cỏ, hoa lá bắt đầu khoe sắc.
Có cả tiếng chim ríu rít hót vang trên cây, tạo nên một bầu trời vô cùng tự do và hạnh phúc.
Một ngày đẹp như vậy rất thích hợp để đi chơi, còn cô thì lại thích ở ngoài vườn hoa, ngồi xích đu đung đưa qua lại, chỉ vậy thôi cô cũng đã cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng khi vừa bước chán xuống lầu, cả bầu trời tự do của cô đã sụp đổ.
Hôm nay Lôi Kình Vũ không đi làm, anh đang ngồi vắt chéo chân trên sofa đọc báo và uống cà phê vô cùng thảnh thơi.
Bình thường cô rất sợ ở cùng Lôi Kình Vũ trước mặt người trong biệt thự, vì làm điều trái với đạo đức nên lúc nào trong lòng cũng cảm thấy lo sợ, cũng có cảm giác người khác đang nhìn mình chằm chằm.
Mà Lôi Kình Vũ lại là một người phóng túng, cô không biết khi nào anh sẽ trêu đùa cô.
Vì vậy...!tốt nhất cô vẫn nên trốn trong phòng thì hơn.
Nhưng Lôi Kình Vũ vốn dĩ đã cảm nhận được cô: "Dì Cao! Chào buổi sáng."
Nhược Hy đứng hình ngay tại chỗ, quay đầu lại cố mỉm cười: "Chào...!chào buổi sáng."
"Uống cà phê không?" Anh nhướng mày, biết cô không uống vẫn cố tình hỏi.
"Không, không cần đâu." Nói xong Nhược Hy liền đi vào bếp kiếm việc gì đó làm, tránh xa anh càng xa càng tốt.
Được một lúc thì người làm trong biệt thự đuổi cô ra khỏi bếp, vì vốn dĩ cô không làm được gì còn vướng tay vướng chân họ.
Nhưng lúc này Lôi Kình Vũ cũng đã rời khỏi phòng khách.
Nhược Hy vui vẻ chạy ra ngoài vườn hoa, như một đứa trẻ ngồi chơi trên xích đu, ngắm nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Chỉ cần nhìn thấy những chú chim bay lượn, ong bướm vờn quanh, cô cũng đã cảm thấy bản thân được tự do.
Chợt, có một con mèo từ đâu đi đến cạ vào chân của cô, chú mèo dễ thương kêu vài tiếng: "Meo...!meo!"
Đây chính là con mèo hoang mà người làm từng nhắc tới, Nhược Hy thường cho nó ăn nên thỉnh thoảng nó lại đến tìm cô.
"Chờ một chút, sẽ có đồ ngon cho em ngay thôi." Cô vội vàng vào trong lục lọi tủ lạnh, lấy ra hai cây xúc xích, sau đó thì đem cho mèo hoang ăn.
Nhìn nó ăn ngấu nghiến cô cảm thấy rất vui, không nhịn được mà cười híp mắt, nhẹ nhàng sờ vào bộ lông mềm mại của nó.
Ở trong, Lôi Kình Vũ từ phòng làm việc bước xuống lầu, nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy Nhược Hy đâu cả, anh hỏi: "Dì ấy đâu?"
"Thiếu gia tìm phu nhân sao? Phu nhân đang ở ngoài vườn đó ạ." Một người làm trả lời.
Anh hơi cau mày, miệng lẩm bẩm: "Tay chưa khỏi, hôm qua chân còn bị trật mà lại ra ngoài đó làm gì?"
Anh định ra ngoài vườn tìm cô nhưng vừa bước ra khỏi cửa anh đã nhìn thấy cô đang ngồi trên xích đu, ôm một con mèo bẩn thỉu và cười ngoác miệng.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười vui vẻ này của cô, thật sự...! rất xinh đẹp.
Anh bước đến, hắng giọng và trầm giọng như đang muốn hỏi tội: "Cô làm gì ở đây?"
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chớp mắt nụ cười lúc nãy đã tắt: "Tại sao tôi lại không được ở đây?"
"Vết thương của cô chưa lành, vốn dĩ là nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Vậy mà lại ra đây.
Còn ôm con mèo bẩn thỉu không biết từ đâu ra." Anh cau mày, dùng ánh mắt hung tợn nhìn chú mèo hoang.
Nhưng con mèo này vóin không sợ người, nó không những không bỏ chạy mà càng liếc mắt nhìn anh một cách chán ghét, sau đó ngoảnh mặt đi, đến nhìn cũng không muốn
"Tôi không sao đâu, tôi cảm thấy rất khoẻ, không cần phải ở mãi trong phòng.
Hơn nữa, bé mèo này không hề bẩn thỉu, nó rất đáng yêu, không phải sao?" Cô nâng con mèo lên trước mặt anh, ánh mắt ngây thơ, vừa tròn lại vừa long lanh như hai hạt ngọc, đôi môi căng mọng khép hờ.
Nhìn cô...!anh thật sự chỉ muốn cắn cho một cái.
"Ừm! Đáng yêu." Anh nhìn cô, vô thức bật ra hai chữ "đáng yêu".
Cô hơi cong khoé môi, sau đó tiếp tục vuốt ve chú mèo, đung đưa qua lại trên chiếc xích đu.
...
Buổi chiều trong khi các vị phu nhân đi uống trà chiều, vui vẻ tám chuyện thì cô lại vào phòng sáng, tìm một cuốn sách hay để đọc.
Thật sự cô rất thích đọc sách, cũng rất thích nghiền ngẫm từng câu từng chữ trong một cuốn sách hay, vì nội dung trong đó ích nhiều sẽ khiến cô suy nghĩ tích cực hơn, đôi lúc cô cảm thấy...!thế giới này cũng không quá tàn nhẫn với mình, cô chỉ là kém may mắn hơn người khác một chút.
Cô nhìn lên trên kệ sách, có một cuốn sách mà cô chưa từng đọc qua, nó không những dày mà còn ở trên cao, có với thế nào cũng không với tới.
Chợt, đằng sau cô xuất hiện một người đàn ông cao to, anh lấy cuốn sách đó xuống một cách rất nhẹ nhàng.
Nhược Hy quay đầu lại, ngẩng đầu lên nhìn anh, đứng gần thế này cô mới phát hiện cô chỉ đứng tới vai của anh vô cùng nhỉ bé và tí hon.
Lôi Kình Vũ nhìn cô chằm chằm, vô thức nuốt nước bọt, không kiềm chế được mà dâng trào lên d*c vọng.
Nhược Hy né tránh ánh mắt của anh, cô hơi cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng như cơn gió mùa hạ, vô cùng êm tai: "Anh...!cũng muốn đọc cuốn sách đó sao?"
Lôi Kình Vũ không trả lời, anh đột nhiên dùng một tay ôm lấy eo cô và cúi đầu xuống, điên cuồng phả hơi nóng vào người cô, tìm kiếm bờ môi mềm.
"Ưm..." Tự nhiên lại bị cưỡng hôn, Nhược Hy muốn đẩy anh ra nhưng cô chỉ có một tay, nhưng cho dù là hai tay cô cũng không có cách nào đẩy anh ra nổi.
"Ưm...!Lôi...!Lôi Kình Vũ! Ưm..." Anh gấp gáp đến mức khiến cô sắp bị ngạt thở, không thể nào theo kịp tốc độ của dã thú.
Nhược Hy liên tục đấm vào ngực anh, dùng hết sức bình sinh của mình để chống cự, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại, lưu luyến dứt ra.
Nhược Hy th ở dốc, đôi mắt mơ màng hơi ướt lệ, gương mặt ửng hồng như thiếu nữ, thật sự khiến cho anh không thể cưỡng lại, chỉ muốn thêm.
Nhưng khi anh lại cúi đầu, đến gần bờ môi cô, cô sợ hãi tránh né sau đó nhân lúc anh không để ý vội vàng thoát thân, chạy ra ngoài.
"Chậc! Đúng là chết tiệt! Bờ môi đó...!vị ngọt đó...!Đúng là mê người!"
Cơ thể anh nóng bừng, gục đầu vào kệ sách, lưu luyến cảm giác nồng nhiệt lúc nãy đến mức tai ửng đỏ.
"Mình đúng là có bệnh!"