Sáng hôm sau, khi Nhược Hy từ trên lầu bước xuống thì đã thấy cảnh người làm trong biệt thự cuống quýt cả lên, trên nét mặt của người nào cũng hiện rõ sự lo lắng.
Chợt, cô nghe thấy một ngườì nhắc đến bốn chữ "xuất huyết dạ dày", cô liền tìm một hầu nữ để hỏi chuyện.
"Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Phu nhân vẫn chưa biết gì sao? Cậu chủ đã nhập viện rồi.
Nghe quản gia nói là bị xuất huyết dạ dày, rất nghiêm trọng."
"Xuất huyết dạ dày? Không phải tối hôm qua vẫn còn bình thường sao?"
"Phu nhân có điều không biết, hôm qua là ngày giỗ của bà chủ, cũng chính là mẹ của thiếu gia.
Mỗi năm đến ngày này cậu chủ đều rất đáng sợ, tự nhốt mình ở trong phòng uống rượu.
Nhưng không biết tại sao năm nay lại nghiêm trọng đến vậy."
Nói xong thì hầu nữ đó liền đi làm việc, còn Nhược Hy thì vẫn còn đứng đực người ra đó.
Không biết tại sao cô lại cảm thấy lo lắng cho con người này, đáng lẽ cô nên vui mừng mới đúng.
Có phải vì cô cảm thấy đồng cảm?
Dù sao thì Lôi Kình Vũ cũng là một cậu bé đáng thương, bị mất mẹ từ sớm, ba thì lo cho công việc, bỏ bê con cái.
Đến bây giờ cô mới biết, không phải chỉ cần sống trong nhung ấm lụa êm thì sẽ hạnh phúc, không phải cứ được sinh ra trong gia đình giàu có thì sẽ được yêu thương.
Lôi Kình Vũ chắc chắn cũng giống như cô, cũng thèm khát một mái ấm thật sự, cũng muốn được yêu thương và chở che trong vòng tay của ba mẹ.
...
Buổi tối, Lôi lão gia trở về nhà, ông ta không kịp ăn cơm mà nhanh chóng thay một bộ đồ khác để chuẩn bị đến bệnh viện.
Cô tuy biết nhưng vẫn cố tình hỏi: "Lão gia ra ngoài sao?"
Ông ta đáp: "Ừm.
Đến bệnh viện một chuyến xem xem rốt cuộc thằng nhóc đó thế nào rồi.
Đã lớn chừng này tuổi mà vẫn thích làm những chuyện ngu xuẩn."
"Nhược Hy, em có muốn đi chung với tôi không? Nếu không muốn thì không cần đi cũng được."
Cô mím môi, suy nghĩ gì đó rồi trả lời: "Dù sao cậu ấy cũng gọi em một tiếng dì Cao, bây giờ cậu ấy nằm viện, em không đi thăm thì không hay cho lắm."
Nhược Hy cẩn ngôn, nói ra từng chữ, cô không muốn để lộ ra sự lo lắng hay bất kì trạng thái bất thường nào.
Đơn giản chỉ vì hai chữ "lễ nghĩa".
"Cũng được, vậy em thay đồ đi, tôi chờ em."
...
Cả một đoạn đường đi, Nhược Hy và Lôi Chí Hào chỉ im lặng, không nói câu nào, cảm giác rất gượng gạo giống như là hai người xa lạ với nhau.
Nhược Hy giả vờ nhìn ra ngoài cửa kính, ngắm dòng người lướt qua nhau, phải cố gắng lắm mới không biểu hiện sự không thoải mái ra gương mặt.
Đến bệnh viện, Nhược Hy đi theo sau ông ta vào phòng bệnh.
Cảm giác không khác nào trước đây khi cô chăm bệnh cho mẹ.
Tuy nhiên phòng của người có tiền thì thoải mái hơn nhiều, không cần phải chen chúc ở cùng phòng của người khác, không cần phải nhìn vào những ánh mắt khinh rẻ, khó chịu kia mà sống qua ngày.
Bác sĩ, y tá đều niềm nở điều trị, chăm sóc cho bệnh nhân.
Thật ra, vị thế của người có tiền và người nghèo khổ, rẻ rúng vẫn còn cách nhau xa lắm.
"Nó vẫn chưa tỉnh sao?" Lôi Chí Hào cau mày hỏi quản gia.
Chú quản gia đáp: "Lão gia không cần lo đâu, bây giờ thiếu gia đã không sao rồi, chỉ là đang ngủ thôi.
Nhưng lần này quả thật là nguy hiểm, bác sĩ nói, chỉ cần đến trễ một chút thôi thì sẽ không kịp thời gian vàng chữa trị, rất có thể sẽ mất mạng.
Thiếu gia vẫn là phúc lớn mạng lớn."
Nhược Hy không hé miệng nói nửa câu, chỉ lén nhìn chằm chằm Lôi Kình Vũ.
Gương mặt góc cạnh, tinh xảo vốn có bây giờ lại trở nên trắng bệch.
Cũng chỉ có những lúc như vầy thì anh mới không đáng sợ, mới không tỏ ra lạnh lùng và cao thượng.
Thậm chí còn có cảm giác vô cùng đáng thương.
"Chú quản gia, vẫn là nhờ chú chăm sóc cho nó, khi nào nó tỉnh lại thì báo với tôi một tiếng."
"Lão gia cứ yên tâm giao cho tôi, hơn nữa ở đây còn có bác sĩ, y tá và hộ lý trông côi, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Lôi Chí Hào và quản gia vẫn đang nói chuyện thì có một giọng trầm yếu ớt chen ngang: "Không cần phiền phức vậy đâu.
Cứ để dì Cao ở lại chăm sóc tôi là được rồi."
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi à thằng ranh? Mày có biết ba mày lo lắng thế nào không? Rốt cuộc thì mày uống nhiều rượu như vậy để làm gì? Chán sống rồi phải không?" Anh vừa tỉnh thì ông ta đã tức giận mắng cho anh một trận.
Nhưng anh lại cười nhạt, thản nhiên nói: "Ông lo cho tôi hay là ông sợ tôi chết rồi, nguyên cái tập đoàn to lớn của ông sẽ phải giao cho người ngoài chứ không phải họ Lôi?"
"Mày..." Ông ta tức giận đến tay cũng phát run nhưng Nhược Hy đã cản ông ta lại.
Ông ta vỗ vỗ vào mu bàn tay cô, ý nói là ông ta không sao rồi tiếp tục mấp máy môi, giọng khàn đặc: "Lúc nãy mày nói muốn gì? Muốn ai chăm sóc?"
"Thì vợ của ông đấy, không được sao? Ông vẫn thường bảo dì Cao là mẹ tôi, mẹ chăm sóc cho con, có gì không ổn thoả à?"
Tuy anh chỉ còn lại một chút hơi tàn, ngay cả nói chuyện cũng không lớn giọng như trước, vậy mà anh ánh mắt nhìn cô lại không quên mang theo dáng vẻ châm chọc, dường như muốn nói: "Cô không thoát khỏi bàn tay của tôi đâu."
Phải, bàn tay của anh là bàn tay của phật tổ, cô có chạy đằng trời cũng không thể thoát ra.
Chỉ cần cô còn sống, chỉ cần cô còn ở Lôi gia một ngày thì anh một ngày cũng không buông tha cho cô.
"Mày là đang muốn giở trò gì?"
Lôi Chí Hào nheo mắt nhìn anh, ông ta đương nhiên biết đứa con trai này của ông ta không hề đơn giản nhưng anh lại nhún vai nhìn ông ta, tỏ ra vô tội.
"Lão gia, hay cứ để em ở lại chăm sóc cậu ấy đi.
Quản gia bình thường rất bận rộn, còn em thì khác, trong Lôi gia, em là người rảnh rỗi nhất.
Hơn nữa, có em ở lại bệnh viện, không phải lão gia sẽ yên tâm hơn sao?" Nói được một nửa, Nhược Hy đột nhiên dừng lại và thì thầm với ông ta: "Với lại đây là cơ hội tốt để em và cậu ấy hoà thuận hơn, lão gia không cảm thấy vậy à?"
Tuy ông thường nói với cô, không cần quan tâm đ ến thái độ của anh, chỉ cần có ông ta chống lưng cho cô thì cô không cần phải sợ.
Nhưng thật ra, ông ta đương nhiên không muốn cái gia đình này cứ xào xáo, bất hoà nên sau một hồi lâu suy nghĩ, cuối cùng ông ta cũng đồng ý.