Nói chuyện một hồi thì hai người quyết định ra ngoài đi dạo.Quang cảnh của học viện nhìn chung khá đẹp và hài hòa.Có nhiều cây nên cũng mang lại cho người ta bầu không khí trong lành.Tần Thiên Minh nhịn nửa ngày trời cuối cùng cũng lên tiếng:
" Chúng ta vào trong đi,ngoài này cũng quá nhàm chán rồi."
Thiên Ngôn Khiết cũng gật đầu đồng ý đi vào.
Tiệc tối đã bắt đầu, mọi người cùng nhau uống rượu và khiêu vũ trong bầu không khí vui vẻ, mới mẻ.Mà Thiên Ngôn Khiết và Tần Thiên Minh chỉ đứng ở một góc thảo luận về nhạc cụ.Bọn họ cũng không ngờ đối phương lại có sở thích giống mình mà nói chuyện rất nhiều,rất tự nhiên như chưa hề có gì xảy ra,cũng giống như tách biệt với thế giới ồn ào ngoài kia.Sau khi cảm thấy chán,hai người lại đi lấy đồ uống,thấy cốc nước trên tay cô,Tần Thiên Minh bật cười:
" Cô không uống được rượu sao?"
Thiên Ngôn Khiết giải thích:
" Tôi uống được chỉ là không thích nó cho lắm.Mỗi khi tôi say sẽ làm ra hành động điên rồ."
Tần Thiên Minh thầm nghĩ muốn thấy dáng vẻ đó nhưng lời nói ra lại là:
" Không sao.Uống một chút cũng được."
Nói xong Tần Thiên Minh định đi lấy rượu cho cô.Nhưng chưa kịp đi thì lại thấy một cô gái bước về phía họ.Anh lập tức mắng thầm một câu,sao đang yên đang lành lại cứ phải gặp lại người yêu cũ là sao.Từ khi về nước đến nay anh đã gặp đến người thứ hai rồi, bình thường thì không sao nhưng anh không muốn để Thiên Ngôn Khiết thấy được cô ta.Nào ngờ anh nhìn sang cô gái bên cạnh thấy cô ấy còn thất thần hơn cả mình.Thiên Ngôn Khiết khi nhìn thấy cô ta,những kí ức xưa lại bị khơi dậy một lần nữa, những tổn thương lại bị khoét sâu hơn.Năm xưa chính là cô ta cùng với tất cả mọi người trong lớp hùa nhau xúc phạm cô bằng những lời nói cay nghiệt nhất.Lúc đó tâm lý cô không ổn định nên bị sợ hãi quá độ,sau đó chuyển trường.Không ngờ sau sáu năm cô vẫn gặp lại bọn họ,những người khiến cô bị ám ảnh.Mà Giang Mộng Đình làm như không có chuyện gì xảy ra mà lên tiếng chào hỏi:
" Minh thần, lâu rồi không gặp.Dạo này trông anh khác quá."
Tần Thiên Minh không thèm để ý cô ta mà quay sang hỏi Thiên Ngôn Khiết:
" Cô thấy không thoải mái sao?Hay là chúng ta về trước."
Giang Mộng Đình bị ngó lơ lập tức nổi giận, cô ta dùng điệu bộ giả dối mà nói:
" Thiên Ngôn Khiết cô cũng ở đây sao.Gặp lại bạn học cũ mà không chào hỏi gì hết."
Thiên Ngôn Khiết như không nghe thấy lời cô ta nói,trong đầu cô giờ toàn là những kí ức bị bắt nạt.Tần Thiên Minh thấy sắc mặt cô tái nhợt thì không khỏi lo lắng:
" Nếu cô không khoẻ thì tôi đưa cô về trước "
Giang Mộng Đình lần thứ hai bị ngó lơ càng tức giận hơn.Hai người này làm sao vậy, trực tiếp không để lại cho người ta chút mặt mũi.Nhưng nhìn thấy hai người có vẻ thân thiết,cô ta không chịu được mà dùng giọng điệu châm biếm:
"Minh thần đổi khẩu vị rồi sao? Trước đây hình như anh không thích kiểu con gái như vậy."
Tần Thiên Minh đoán vì sự xuất hiện của cô ta mà Thiên Ngôn Khiết trở nên lạ lùng như vậy,anh không kiên nhẫn nói:
" Không liên quan đến cô.Phiền cô tránh đi chỗ khác."
Nói xong anh dẫn Thiên Ngôn Khiết ra ngoài.Thiên Ngôn Khiết vẫn luôn trong trạng thái đờ đẫn,cho đến tận lúc được anh kéo ra ngoài vẫn chưa hoàn hồn.Cô cảm thấy trạng thái của mình không hề ổn chút nào.Đầu óc choáng váng,cơ thể cũng mềm nhũn giống như không còn sức sống,Tần Thiên Minh trông thấy cô như vậy cũng rất lo lắng mà nhẹ giọng an ủi:
" Cô không sao chứ?"
Thiên Ngôn Khiết cảm thấy mình không còn sức để nói chuyện nữa.Rồi bỗng nhiên cô ngã xuống và ngất lịm đi.Tần Thiên Minh hết sức hoảng hốt, anh không suy nghĩ nhiều mà lập tức lái xe đưa cô đến bệnh viện.Sau khi đã được cấp cứu, cô được chuyển đến phòng bệnh VIP.Bác sĩ sau khi thấy Tần Thiên Minh đưa cô đến đây thì cũng ngập ngừng nói:
" Chúng tôi đã kiểm tra cho cô ấy rồi hoàn toàn không có nguy hiểm gì nhưng trạng thái tinh thần của cô ấy không ổn định cho lắm"
Thấy Tần Thiên Minh vẫn không có phản ứng, vị bác sĩ nọ vẫn nói tiếp:
" Thật ra đây là bệnh nhân khá đặc biệt.Mỗi lần cô ấy đi cấp cứu đều là trong tình trạng như vậy."
Tần Thiên Minh bây giờ mới hoàn hồn hỏi:
" Tất cả mọi lần đều như vậy sao?"
Vị bác sĩ gật đầu nói:
" Đúng thế.Nên bây giờ chúng tôi sẽ thông báo với bác sĩ tâm lý của cô ấy.Bác sĩ Dư sẽ có cách giải quyết.Cậu không cần quá lo lắng."
Tần Thiên Minh cảm ơn bác sĩ sau đó nhìn ông ấy rời đi.Anh không khỏi suy nghĩ, đây là lần đầu anh chứng kiến cô như vậy.Một cô gái luôn kiêu ngạo,tự tin hoá ra cũng có những giây phút yếu đuối đến đáng thương.Rốt cuộc vấn đề của cô ấy là gì?những suy nghĩ này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu anh.