Trăng Tỏ Hòa Sương Trong

Chương 23




Tiểu Diêu nghiêm túc ghi nhớ, cô ấy gật đầu như bổ củi, nói: “Em sẽ không đến làm phiền anh ấy đâu, biết anh ấy ở đó là được rồi.”

Thẩm Tư Thanh lắc đầu, cũng không tán đồng: “Có một nhà hàng đứng tên công ty, không chỉ người trong công ty có thể đến dùng bữa, mà còn đón cả khách bên ngoài, em có thể đến đó thử vận may.”

Vì vậy, dưới sự khuyến khích của Thẩm Tư Thanh, Tiểu Diêu đã quyết định đi tìm người mà mình thích. Khi Tiểu Diêu không có mặt, Thẩm Tư Thanh đã làm hai việc đó là đọc sách và nhớ đến Ngô Kỳ. Đến lúc Tiểu Diêu quay lại, cô buộc mình phải giấu Ngô Kỳ đi và nói chuyện nhiều hơn với Tiểu Diêu, hỏi thăm cô ấy xem tình hình ra sao.

Ngày nào Tiểu Diêu cũng uổng công chạy một chuyến, trong nội bộ công ty có cung cấp đồ ăn nhanh, Thẩm Tư Thanh luôn ăn đồ ăn nhanh ấy, nên cô đoán người mà Tiểu Diêu thích cũng vậy, dù sao thì đồ ăn nhanh cũng tiện lợi, có bộ phận còn được tính chi phí ăn uống.

Tiểu Diêu ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt buồn bực nhìn vào điện thoại, ánh mắt thất thần nhìn nội dung trên màn hình.

Thẩm Tư Thanh cân nhắc một hồi, rồi cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh, gọi cho đồng nghiệp: “Người mới bên cô có phải cần qua thời gian phỏng vấn mới đến làm việc chính thức không?”

Người đồng nghiệp nói phải, đồng thời hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Thẩm Tư Thanh.

Thẩm Tư Thanh lại hỏi: “Có mấy người được nhận? Tên người đó là gì thế?”

Đồng nghiệp nói ra mấy cái tên và người mà Tiểu Diêu thích cũng nằm trong danh sách.

Thẩm Tư Thanh mỉm cười, nói: “Vậy tôi nhờ cô một việc nhé.”

Đồng nghiệp của cô cũng mỉm cười, hỏi: “Hiếm khi thấy cô nhờ ai đó việc gì nhỉ?”

Thẩm Tư Thanh nói với vẻ đau khổ: “Liên quan đến tình yêu của người khác mà.”

Đồng nghiệp cảm thán, hỏi Thẩm Tư Thanh: “Vậy cô nói xem việc gì nào?”

Thẩm Tư Thanh nói: “Đợi đến khi nào ký hợp đồng chính thức, cô đưa mấy nhân viên mới đi ăn một bữa mừng nhậm chức nhé, ăn tại nhà ăn của công ty mình luôn, tôi mời.”

Đồng nghiệp lập tức đồng ý, nói vốn dĩ mình cũng có dự định này. Thẩm Tư Thanh lại nói đến chuyện của Tiểu Diêu, đồng nghiệp đồng ý với Thẩm Tư Thanh đồng thời nói cứ giao việc này cho cô ta.

Sau khi cúp máy, Thẩm Tư Thanh nhìn Tiểu Diêu đang trầm mặc, bèn động viên: “Đừng bỏ cuộc nhé, thử đến lần nữa xem sao.”

Cô gái nhỏ lắc đầu, kiên định nói: “Em không muốn bỏ cuộc, chỉ đang đau đầu vì không nghĩ ra cách mà thôi.”

Thẩm Tư Thanh mỉm cười đầy bí ẩn.

Một ngày cứ thế trôi qua,

 ……

Vài ngày sau đó, đồng nghiệp gọi điện cho cô: “Tôi đang đưa mấy người họ đến nhà ăn đây.”

Thẩm Tư Thanh vô cùng vui vẻ, cảm ơn đồng nghiệp: “Đợi khi nào đi làm trở lại tôi sẽ mời cô đi ăn!”

Cô bạn đồng nghiệp trêu chọc: “Cô mời ăn uống, vậy thì chắc chắn không chỉ có mình tôi đi rồi.”

Sau khi cúp máy, Thẩm Tư Thanh hào hứng gọi hỏi Tiểu Diêu trên Wechat: “Đến đâu rồi?”

Tiểu Diêu: “Em xuống xe rồi, đang đi đến nhà ăn, đói chết đi được! Chị, cái khác chưa nói đến, nhưng riêng việc ăn ở nhà ăn này mấy ngày nay cũng khiến em thấy hương vị ở đây ngon thật! Giá cả cũng phải chăng nữa!”

Thấy Tiểu Diêu nói câu “giá cả phải chăng” thì Thẩm Tư Thanh cũng đoán ra rằng điều kiện gia đình của cô gái này không tệ. Trong nhà hàng đó, nguồn cung cấp thực phẩm luôn tươi ngon, vì vậy phí giao hàng riêng chẳng hề rẻ, lại còn có nhiều đầu bếp, mỗi người đều giỏi các món ăn riêng của mình, vì vậy có thế nào đi nữa thì giá cả cũng không thể khiến người bình thường cảm thấy hợp lý.

Hôm nay, đến gần mười giờ tối Tiểu Diêu mới về, Thẩm Tư Thanh lo lắng đến mức gọi điện và nhắn tin liên tục, nên điện thoại hết sạch cả pin.

Ngay khi Tiểu Diêu bước vào phòng, cô ấy đã chui vào vòng tay Thẩm Tư Thanh và khóc. Sau khi khóc một lúc, Tiểu Diêu thút thít ngắt quãng nói, lúc này Thẩm Tư Thanh mới hiểu, hoá ra vấn đề thực sự giữa cô ấy và người mình thích là hoàn cảnh gia đình.

Cậu thanh niên kia đã nói rõ, lời trong ý ngoài cuối cùng vẫn không đồng ý hẹn hò với Tiểu Diêu, nói nếu hai người ở bên nhau thì Tiểu Diêu sẽ hối hận. Làm thế nào để có thể ở bên nhau khi mà môi trường sống từ nhỏ của cả hai khác nhau cơ chứ?

Đêm đến, Tiểu Diêu ngủ thiếp đi trên giường bên cạnh cô, còn Thẩm Tư Thanh lại mất ngủ. Cô nhớ lại khoảng thời gian sống cùng Ngô Kỳ, đó là những ngày thật tuyệt vời. Đẹp đến nỗi trong một khoảnh khắc, Thẩm Tư Thanh đã cảm thấy, nếu có thể sống mãi cùng anh thì cô sẽ rất vui vẻ và trân trọng nó.

Lại là Ngô Kỳ. Thẩm Tư Thanh đưa tay lên ôm chặt ngực, cô có chút khó chịu, hít sâu một hơi.

Ngày hôm sau, Thẩm Tư Thanh làm thủ tục xuất viện.

Tiểu Diêu miễn cưỡng nói lời tạm biệt với cô, Thẩm Tư Thanh nhìn cô gái, chân thành nói: “Nói với chàng trai đó đi, tương lai của cậu ấy rất có triển vọng, nếu như sau này thành đạt rồi, thì một đêm nào đó khi nhìn ra ngoài cửa sổ, liệu rằng cậu ấy có đau lòng vì không thử mà đã bỏ lỡ em hay không?”

Tiểu Diêu vừa khóc vừa gật đầu đồng ý: “Có tin tốt em nhất định sẽ báo với chị!”

Thẩm Tư Thanh trở về nhà, cô dọn hết thức ăn trong tủ lạnh và bắt xe bus đến siêu thị mua chút đồ tươi mới. Trên chuyến xe bus này có rất nhiều học sinh trung học đang túm năm tụm ba trò chuyện, vẻ mặt ai nấy đều cô cùng vui vẻ.

Giác quan thứ sáu đã nói với Thẩm Tư Thanh rằng có một đôi mắt đang tập trung vào mình, cô khẽ quay đầu lại thì nhìn thấy một nam sinh đang hướng điện thoại về phía cô, đồng thời lấy tay che lại.

Thấy Thẩm Tư Thanh nhìn mình, cậu thiếu niên lập tức cất điện thoại đi, tuy hoảng sợ nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh. 

Chứng kiến cảnh này, đột nhiên Thẩm Tư Thanh cảm thấy có chút quen thuộc, như thể mình đã từng trải qua vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.