Dự Thân Vương viết một phong thư thuật lại sơ qua toàn bộ bệnh tình của Như Sương, sai người đem đến Thượng Uyển chỗ Hoàng Đế. Tức thì Hoàng Đế cũng có thư hồi đáp, trong thư không hề đề cập đến Mộ thị, chỉ đơn giản là dặn chàng dưỡng bệnh cho tốt, ngoài ra còn kèm thêm vài tập sổ sách, phê trên là “Cho Dự Thân Vương xem kỹ”.
Hóa ra là chuyện Duệ Thân Vương dẫn đại quân, dọc đường quấy nhiễu dân lành, rốt cục vào đầu tháng sáu cũng đã mò được đến Phồn châu, lực lượng đóng quân tại đó. Mà đô đốc Phồn châu là Lý Duyên đến trước đại trướng yết kiến, không biết vì sao lại chọc giận Duệ Thân Vương, bị người của Duệ Vương kéo ra ngoài trướng dùng gậy mà đánh cho đến chết.
Quân đội đóng giữ nơi Phồn châu thiếu chút nữa thì khởi dậy làm phản, may mắn một vị phó tướng dưới trướng Duệ Vương nhận được điệp báo, bí mật bẩm báo lại. Duệ Thân Vương lập tức mệnh cho ba quân vây chặt, tước hết toàn bộ binh khí của một vạn năm nghìn binh lính trong quân đội đóng giữ tại Phồn châu. Rốt cuộc còn chưa thấy mặt mũi đại quân của Kỷ Nhĩ Mậu ra làm sao, thì đã kịp bắt giữ một nghìn năm trăm binh lính của quân nhà mình làm tù binh một cách gọn lẹ.(bó tay^^)
Dự Thân Vương cầm bản tấu chương đọc đi đọc lại mấy lần, mỗi một lần xem, đôi mày lại càng nhíu chặt hơn một phần.
Đêm sớm đã khuyu, Đa Thuận trở vào mấy lần, song không dám giục chàng đi nghỉ, chỉ có bưng trà rót nước. Sau cùng Dự Thân Vương cũng gấp bản tấu chương, mệnh Đa Thuận tắt đèn, bấy giờ mới đi ngủ.
Tuy là nằm xuống, nhưng mấy chuyện chính sự trong triều vẫn còn đang luẩn quẩn trong đầu, lòng dạ ngổn ngang, mãi mà vẫn không ngủ được. Bên tai tiếng mưa gió vẫn bịt bùng, chỉ cảm thấy toàn bộ âm thanh đều buồn tẻ, mưa giọt tí tách trên phiến ngô đồng, lạnh lẽo đìu hiu. Quả thực người xưa đã từng nói “Đêm dài gió trúc giục cành thu”[1].
Cứ nửa tỉnh nửa mê như vậy, mỗi đêm chàng đều lên cơn sốt nhẹ, lúc này nằm trên giường lại bắt đầu thấy nóng, trong mông lung chỉ cảm thấy ngọn lửa đèn dầu chập chờn rung động, rốt cuộc ban đêm vẫn không ngủ nổi.
Không ngủ được, nghe gian ngoài âm thanh hít thở đều đều của Đa Thuận thi thoảng ngưng lại, trong tiếng thở còn có tiếng ngáy, biết gã đã ngủ rất say, cũng không muốn làm kinh động, tự khoác thêm một tấm áo, kéo đôi giày, đoạn thong thả bước lại bên cửa sổ, đẩy cánh cửa ra. Không ngờ mưa đã thôi rơi, có ánh trăng cuối tháng rỉ qua tán ngô đồng chảy xuống đất, khắp sân trăng sáng như tuyết đọng, trong trẻo mà lạnh lẽo cả hồn người, trong thoáng chốc vì vậy mà hóa ngẩn ngơ.
Đang lúc xuất thần, chợt nghe có tiếng vi vu dìu dặt, dường như sáo mà không hẳn sáo, tựa như tiêu lại chẳng phải tiêu, âm thanh trầm buồn tao nhã, xuyên qua rừng trúc, thấu qua màn trăng mà vẳng đến, làn điệu hết sức đơn giản, điệp một lần lại ngắt ba lần. Chàng chăm chú lắng nghe một hồi lâu, mới nghe ra đúng là một khúc nổi danh thuở tiền triều, tên gọi ”U hoàng”.
“Lẻ loi ngồi tựa khóm u hoàng
Đàn ngân một tiếng vẫn còn vang
Rừng sâu núi thẳm ai hay biết
Vầng trăng tri kỷ sáng ánh vàng.”[2]
(Dịch thơ: Đông Y Lâm)
Lời thơ được một danh sĩ tiền triều phổ nhạc, nhất vịnh tam thán, cực kỳ phong nhã. Chàng vẫn thường nghe người ta đàn tấu, không ngờ cải biên lại thành nhạc sáo, cũng u uất rung động lòng người đến vậy. Mà tiếng sáo ngắt quãng, thổi được một lần, lại thổi lại từ đầu. Chàng không kìm lòng được bước ra dưới hàng hiên mà lắng nghe, dưới thềm từng tụm cỏ huyên chen mọc, vương đôi tấm mạng nhện, mà khúc nhạc lại bắt đầu nổi lên.
Mảnh trăng tàn trong sân ánh hàng cây ngô đồng, hơi lạnh thấm xương. Chàng lần bước theo tiếng nhạc dẫn lối, càng lúc nghe càng rõ, dường như còn cách không xa lắm. Lúc đi qua cây cầu trúc, trong tiếng suối róc rách lại lắng nghe, có vẻ đã ở ngay trước mặt, vì vậy bèn đi thẳng một mạch. May mà có ánh trăng bàng bạc, chiếu lên dòng suối như thủy ngân, chảy tràn qua cả con đường lát đá.
Vòng qua một góc tường thấp tè, chỉ thấy bên tảng đá cạnh bờ suối, có một thiếu nữ áo trắng đang tựa người vào phiến đá mà ngồi. Dưới ánh trăng, thấy nàng áo trắng còn hơn tuyết, tóc mây lõa xõa trên bờ vai, đen ánh như ngọc, mềm mại buông rủ đến tận gót chân. Khe nước tỏa mù uốn lượn, một làn gió thoảng qua, lá trúc trong rừng lại xào xạc như mưa, thổi bay làn tóc mây trên cánh tay nàng. Lúc bấy giờ mới bắt gặp cánh tay nõn nà như ngọc, mà giữa đôi môi áp một phiến lá trúc mỏng tựa phỉ thúy, khúc nhạc kia chính là từ phiến lá nàng dùng để thổi mà ra.
Cách dòng suối ngóng qua, cũng không rõ tình này cảnh này, như mộng tựa ảo, mà bóng người trước mắt kia, là tiên hay quỷ, là hồ hay yêu.
Nàng ở kia khẽ ngước đầu, bắt gặp Dự Thân Vương, đưa tay tuồn mái tóc dài, lúc này mới lộ ra hai gò má nhợt nhạt, không hề điểm một chút hồng hào. Con ngươi đen trầm lặng, loang loáng như làn suối phản chiếu ánh bạc, chỉ khẽ động là sẽ vỡ tan thành ngàn vạn bóng trăng, hào quang lấp lánh không ngừng.
Chàng hoảng hốt nói:
“Thì ra là cô.”
Nàng đứng dậy, bỏ là trúc khỏi miệng, tiện tay phất một cái, phiến trúc kia liền rơi vào trong dòng nước, nước suối dựa ánh trăng trông như thủy ngân, uốn lượn chảy về trước. Phiến lá trúc kia, cũng chỉ là nước chảy bèo trôi, xoay tròn theo dòng xoáy, vòng qua những mỏm đá nhấp nhô, chậm rãi trôi qua trước mặt chàng. Lá nhọn mà mỏng mắc vào sườn đá, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại bị dòng nước cuốn theo, rốt cuộc cũng dần trôi về phương xa, nhìn theo đã mất hút.
Nàng vẫn đứng nguyên nơi đó, tư thái thướt tha yểu điệu tựa nàng tiên, ánh trăng tàn cuối tháng phủ trùm lên thân hình của nàng, hình như còn có đám khói mây chiều ráng lững lờ bay quanh.
Sau cùng, nàng thi lễ, trong giọng nói còn ẩn hiện một tia khiếp sợ:
“Vương gia.”
Dự Thân Vương thấy hơi không được tự nhiên, bảo:
“Không cần đa lễ như vậy.”
Trong chốc lát không nói lời nào.
Dự Thân Vương nghĩ đến thân phận tự thấy xấu hổ, đêm hôm khuyu khoắt, cô nam quả nữ với nhau quả thực quá mờ ám, bèn nói:
“Đêm khuyu gió lạnh, cô bệnh mới dậy, vẫn nên mau chóng trở về đi thôi.”
Dứt lời toan quay đi, ai ngờ Như Sương vội vàng kêu lên:
“Vương gia.”
Chàng dừng bước, Như Sương như cố lấy dũng khí, nói:
“Xin hỏi Vương gia, vì sao không cho Như Sương được về nhà?”
Ánh trăng thuần sáng, rơi đầy trên mặt đất như thanh sương. Chàng ngẩn ngơ mà nghĩ, thì ra là thế.
Thì ra, nàng tên là Như Sương...
Chàng nói:
“Trong thành bệnh dịch đang hoành hành, cho nên mới để cô ở trong chùa tĩnh dưỡng.”
“Nhưng mà...”
Như Sương khẽ nhíu mày, dưới ánh trăng nhìn lại, hàng lông mày nhàn nhạt như được vẽ một nét phấn xa xa, càng tôn lên một đôi con ngươi như nước:
“Qua ngần ấy ngày rồi, tại sao trong nhà vẫn không có một ai tới thăm tôi?”
“Nói là dịch chứng, đương nhiên không tiện sai người đến thăm hỏi.”
“Nhưng bà vú cùng Tiểu Hoàn, hai người ấy bất luận thế nào cũng sẽ không bỏ mặc tôi. Mặc kệ tôi có bệnh gì, họ nhất định cũng sẽ theo tôi.”
Dự Thân Vương không khỏi im lặng, bởi vì trong con ngươi nàng đã ngấn ngấn bóng sáng chợt vỡ òa, đã chực khóc rồi:
“Vương gia, ngài đừng gạt tôi... người trong nhà... người trong nhà tôi... đều đã chết rồi phải không?”
Thấy chàng vẫn lặng im như cũ, nước mắt nàng tuôn rơi lã chã:
“Có phải bọn họ đều đã bệnh chết, có phải không? Cho nên mới không cho tôi về, cho nên tôi mới một mình ở nơi này, có phải vậy không?”
Dưới bóng trăng chỉ thấy lệ nàng rơi trên vạt áo, lấp nhánh những viên trong suốt như ngọc, Dự Thân Vương bỗng nhiên trả lời cực dứt khoát:
“Phải.”
Hít một hơi, mới tiếp:
“Cô đoán không sai, bọn họ đều đã bệnh chết.”
Chàng vốn muốn nói họ Mộ đã bị tru di tam tộc, nhưng nghĩ lại Như Sương bệnh mới khỏi, sợ nàng sẽ bị kích thích, cũng không hiểu tại sao, lời nói đã chực tuôn khỏi miệng thì lại thay đổi ý định.
Dù là như thế, sắc mặt nàng cũng thoáng chốc tái nhợt đi, trăng chiếu xuống, càng như không còn một chút tia máu. Ngay sau đó, thân mình lay động run rẩy, đã mềm oặt ngã trên đất rồi.
Chỉ nghe âm thanh trầm đục vang lên, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, phân nửa người nàng đã ngập trong nước, cứ như một đóa hoa cực nhẹ rơi tõm vào nước, lập tức bị nước suối đánh tan rã rời. Dự Thân Vương chần chừ trong giây lát, chỉ sợ nàng bị ngạt mà chết, vì thế bèn nhảy vào dòng suối, vươn hai tay bế nàng lên. Nhưng khắp người Như Sương đều đẫm nước, lập tức cảm nhận được vạt váy ẩm ướt đã thẩm thấu một khoảng man mát trước ngực mình, ngấm vào tận trong tim.
Cơ thể nàng rất nhẹ, ôm vào ngực chẳng khác nào một đứa con nít, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là đã ngất đi rồi. Dự Thân Vương cứ ôm một cô gái mình mẩy ướt sũng mà đứng như vậy, nhất thời cảm thấy khó xử vô cùng. Suy đi nghĩ lại, vẫn thấy tốt nhất là nên đưa nàng trở lại nhà khách Tu Hoàng, vì thế bèn ôm nàng bước nhanh về phía nhà Tu Hoàng. Bên ngoài, chỉ thấy khoảng sân thanh tĩnh, lặng lẽ không một tiếng động phóng qua tường gạch, nương theo trăng sáng mà phân biệt phương hướng, vòng qua vách núi đá, đi dọc theo đường mòn đến nơi ở của Như Sương.
Cánh cửa gian buồng vẫn đang khép hờ, ở gian ngoài, cung nữ nằm trên giường đang ngủ say. Chàng bế người vào phòng ngủ gian trong, ánh trăng rỉ qua khe cửa sổ mà tràn vào, chiếu lên trên hai tấm màn màu bạc đang mắc trước giường, phản xạ ánh hào quang trong trẻo mà lạnh lùng.
Chàng đặt Như Sương lên giường, giũ cái chan đắp cho nàng. Đang tính xoay người, ai ngờ vừa mới nhúc nhích đôi chân, ống tay áo lại bị Như Sương đè người lên. Chàng cố gắng giật nhanh ra, tay dùng sức, thân hơi nghiêng, chẳng biết đụng phải cái gì treo trước giường, chỉ nghe “cách” một tiếng, trong lòng trầm xuống, cung nữ ở gian ngoài đã choàng tỉnh, kêu lên:
“Tiểu thư?!”
Chàng không thể lên tiếng, cung nữ kia thấy Như Sương không trả lời, sợ có biến cố gì, liền muốn đi vào phòng ngủ kiểm tra. Dự Thân Vương nghe âm thanh cô ta soàn soạt trên đất tìm giày, trong lòng quýnh lên, mà Như Sương thì như cố tình lại đè lên phân nửa ống tay áo chàng, không giật ra nổi. Phá cửa sổ mà ra thì đã không kịp, nếu bị cung nữ mạo muội tiến vào bắt gặp, thì làm sao cho phải?
Nghe cô gái kia đã kéo giày lệt xệt đi lên, tiếng bước chân càng lúc càng gần, không thể nghĩ nhiều, xoay người nhảy thẳng vào giường, kéo tấm chăn lụa qua đắp trên người, tay trái gạt ngang, hai tấm màn bị gió từ tay chàng quạt mạnh, dập dờn bung ra, màn lụa xanh biếc đã lặng lẽ buông xuống. Cung nữ kia cũng đã bước qua tấm bình phong, lại khẽ khàng kêu một tiếng:
“Tiểu thư?!”
Dự Thân Vương lo lắng bội phần, cách tấm mành thấy cô gái vẫn chưa tiến lên trước, bấy giờ mới hơi yên tâm, ngay lúc đó, thình lình nghe ở dưới vành tai có người đang khe khẽ thở dài. Dự Thân Vương không khỏi chấn động, liếc mắt nhìn xuống, chỉ thấy con ngươi sáng ngời của Như Sương đang bình tĩnh nhìn mình.
Cơn kinh hoàng này không phải chuyện nhỏ, chỉ xém chút nữa nhảy dựng lên phát hoảng, nhưng thân mình vừa mới nhúc nhích, nàng đã vươn hai tay ôm lấy chàng, dù chưa dùng sức, nhưng trong gang tấc ấy, bên mép tóc của nàng tỏa ra hương thơm tnh tế, ngấm vào tận trong phổi, như thể ăn mòn cả xương tủy. Trong nháy mắt toàn bộ sức lực của chàng hoàn toàn biến mất, vừa muốn động mà chẳng thể động.
Nàng lại khẽ hắt hơi một cái, hỏi:
“Như Ý, động tĩnh vừa rồi là cái gì vậy?”
Thanh âm lười biếng, làm như vừa mới bừng tỉnh trong giấc mộng.
Cung nữ kia đáp:
“Không biết có phải là chuột không nữa.”
Nàng “ừm” một tiếng không nói gì nữa, có vẻ đã thiêm thiếp ngủ lại. Cung nữ thấy nàng không nói chuyện, cũng tự giác lui ra ngoài.
Qua khoảng thời gian chừng tàn một nén nhang, nghe ở gian ngoài tiếng hít thở của cô cung nữ đã đều đều, ngủ say, chàng mới nói:
“Cô buông tay.”
Thanh âm cố đè nén thật nhỏ, chỉ sợ làm người ở gian ngoài tỉnh lại. Hơi thở của nàng như hương lan, pha phả trên mặt chàng, giọng nói cũng lí nhí như muỗi:
“Ta cố tình không buông đấy.”
Trong giọng điệu còn pha vài phần tinh quái của trẻ con.
Trên trán chàng đã toát mồ hôi lạnh, nói:
“Cô không muốn sống chăng, ta sẽ gọi người.”
“Nếu lúc này Vương gia kêu lên, toàn bộ những người trong viện này đều sống không nổi. Vương gia xưa nay là đấng hiền vương, tất không muốn liên lụy người người vô tội, lại càng không muốn liên lụy đến danh dự cao quý của Hoàng Thượng. Ta tuy là phế phi, nhưng nếu lan truyền ra bên ngoài, không mặt mũi nhìn người chính là hoàng gia. Huống chi Hoàng Thượng với Vương gia như tay như chân, dĩ nhiên cũng không thể để cho danh dự của Vương gia bị tổn hại.”
Trong đầu chàng giống như sấm lằn chớp đánh:
“Hóa ra hơn một tháng nay, bệnh của cô đều là giả, cái gì mà chứng thất hồn cũng chỉ là giả, đều là cô diễn kịch!”
Nàng khẽ cười nhạt một tiếng, nói:
“Cái gì là thật, cái gì là giả, trên đời này nào có cái gọi là thực cùng giả rõ ràng như vậy. Nói nó thật, thì nó thật, bảo nó giả, nó cũng sẽ giả.”
Một giọt mồ hôi to như hột đậu thoáng trượt qua đầu mày của chàng:
“Cô bỏ vào trong lư hương cái gì vậy hả?”
“Không có bỏ gì khác, chẳng qua là thêm một chút Chu Linh. Hai ngày nay Vương gia bệnh tật ho lao chung quy là không tốt, cho nên vẫn liên tục uống Xuyên Bối Mẫu. Chu Linh này vốn cũng chỉ là một loại hương liệu hiếm gặp trên thế gian, nhưng nếu mà gặp được Xuyên Bối Mẫu, kỳ diệu thay lại có tác dụng cơ đấy. Ái chà, Vương gia, ngài nóng lắm sao, xem cái trán đầy mồ hôi này...”
Giọng nói của nàng ngọt như đường mật, vươn ngón tay chậm rãi xoa nhẹ cái trán đẫm mồ hôi của chàng.
Ánh trăng chiếu vào phòng mờ ảo, trong màn lại càng thêm mông lung, mặc dù nhìn không rõ dung mạo của nàng, song vẫn xinh đẹp vô ngần. Dự Thân Vương chỉ cảm thấy khắp người như bốc cháy, dùng toàn bộ sức lực cuối cùng, thình lình “bốp” một tiếng đã tát vào bên má nàng, âm thanh giòn giã vang vang. Như Sương giống như bị cái bạt tai của chàng đánh cho ngớ ra, một tay đưa lên ôm má, một tay chống thân mình nửa ngồi nửa dựa chỗ kia, không nói một lời nào. Chỉ nghe cung nữ gian ngoài trở mình, lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Dược tính bắt đầu phát tác, xem ra đã dồn toàn bộ sức lực, song hơi thở vẫn gấp gáp liên tục. Như Sương thong thả nghiêng mình nằm xuống, mềm mại, quấn quít, hôn lên môi chàng. Chàng chỉ thấy đôi môi nàng lạnh lẽo, giống như đuôi cá, bơi qua bơi lại không một tiếng động, mang theo hơi thở thơm mát, chạy trên tấm da thịt nóng bỏng của chàng.
Trong đầu óc hỗn loạn của chàng còn một tia lý trí cuối cùng, đưa tay muốn đẩy nàng ra:
“Không được...”
Nhưng lời nói đã bị đôi môi của nàng phủ lên, tay chàng đặt ở bên hông nàng, cách một lớp xiêm y ẩm ẩm mong manh, lòng bàn tay đã chạm vào da thịt trắng nõn mịn màng như phấn, không còn sức mà đẩy ra nữa. Trong lồng ngực cơn dục vọng đã nổi dậy khát khao, mà nụ hôn của nàng khẽ như phiến lá, dán chặt đê mê.
Nàng cứ từng nút từng nút một mà cởi bỏ hàng cúc trước vạt áo chàng, luồn tay vào bên trong lớp áo của chàng. Lòng bàn tay nàng lạnh ngắt, dán nơi lồng ngực nóng bỏng của chàng, lập tức tình dục mãnh liệt nổi lên, khó mà ngăn nổi. Rốt cuộc nàng dời môi, nhẹ nhàng cắn nơi đầu vai của chàng một cái, chàng chợt hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân máu nóng rừng rực sôi trào, đã sắp phá tung huyết mạch, bứt phá da thịt mà phun ra, hóa thành con thú dữ tợn, với hàm răng trắng nhởn như tuyết, tựa hồ chỉ muốn cắn xé hết thảy.
Vầng trăng dần ngả về tây, lọt qua song cửa sổ, chảy tràn trên đất như dòng thủy ngân.
...
Sáng sớm hôm sau mưa lại tuôn xối xả, biển trúc rì rào sóng lớn. Ngày cuối thu trời ướm hơi lạnh, Đa Thuận cảm giác ngủ mê man, lúc tỉnh dậy chỉ thấy ngoài cửa sổ trời quang sáng rõ, thầm than, hỏng rồi! Đã ngủ quên giờ. Vội vội vàng vàng đứng lên sửa soạn, đi hầu hạ Dự Thân Vương. Ai ngờ mới bước vào gian trong, buồng ngủ im ắng, vắng tanh không một bóng người.
Bên ngoài mưa giọt như dải tơ bạc, Đa Thuận mở ô lần theo con đường nhỏ đi về phía trước, con suối hẹp ngập nước, dòng chảy rất xiết, âm thanh róc rách vang to. Vòng qua một góc tường, rừng trúc càng ngày càng rậm, xa xa đã trông thấy một bóng người đứng bên sườn vách núi đá, trong lòng vui vẻ, bước lên trước giương ô che, kêu một tiếng:
“Vương gia.”
Dự Thân Vương “ừ” một tiếng, Đa Thuận thấy quần áo của chàng đã ướt sũng, ngay cả tóc cũng nhỏ nước giọt giọt, không biết đã đứng nơi này bao lâu rồi. Vì thế lại bắt đầu lải nhải than vãn:
“Vương gia mới khỏe lên được chút, lại không chịu thương chính mình, thời tiết như vầy, đứng ngay dưới mưa lạnh, còn không phải là muốn hành hạ bản thân hay sao?”
Dự Thân Vương có vẻ không kiên nhẫn nghe gã nói dong nói dài, bảo:
“Đi về thôi.”
Đa Thuận giúp chàng đưa ô, đi vài bước, Dự Thân Vương đột nhiên hỏi:
“Hoàng Thượng hôm nay có sai người đến hay không?”
Đa Thuận thưa:
“Còn sớm lắm mà, Hoàng Thượng nếu có sai người đến, chắc cũng phải sau buổi trưa.”
Bởi vì từ Thượng Uyển đến đây, phi ngựa cũng chỉ có hai canh giờ.
Dự Thân Vương không nói gì nữa, mãi đến buổi trưa, Đa Thuận mới cảm giác được sự khác thường. Dự Thân Vương sửa xong hết sổ sách, dáng vẻ đã vô cùng mệt mỏi. Đa Thuận rót một chén trà dâng đến, vô tình đụng phải tay chàng, chỉ thấy nóng rực, không khỏi cả kinh nói:
“Vương gia, ngài bị làm sao thế?”
Dự Thân Vương đáp:
“Chỉ là nóng lên mà thôi, nghỉ một chút được rồi.”
Tuy là nói như vậy, nhưng uống thuốc vào rồi, thật lâu vẫn không thấy hạ nhiệt, thậm chí liên tục ba bốn ngày sau vẫn không hề thuyên giảm. Bệnh chàng vốn đã dần dần có chuyển biến tốt, chẳng hiểu sao bỗng dưng tái phát trở lại, đã uống một chén thuốc rồi, cũng chẳng thấy hiệu quả là bao, trong lòng Đa Thuận không khỏi sốt sắng.
Hoàng hôn ngày hôm đó, mưa lại đổ xuống, chỉ nghe mưa táp trên lá trúc, sàn sạt vang lên, hơi thu hiu hắt càng nồng đượm. Đa Thuận đang sắc thuốc dưới mái hiên, chợt thấy cung nữ cầm ô, đỡ Như Sương tiến vào trong sân, vội buông cây quạt, bước lên đón, kêu:
“Mộ cô nương.”
Như Sương bệnh lâu mới khỏi, Đa Thuận thấy nàng chỉ mặc một bộ áo kép màu mận chín, lấp ló bên dưới sắc váy xanh lơ, viền váy đã bị nước mưa thấm ướt phân nửa, sạch sẽ thuần khiết, toát lên một vẻ gọn gàng tao nhã, chỉ hỏi:
“Vương gia vẫn tốt chứ?”
Đa Thuận mặt cau mày có, khe khẽ lắc đầu, nói:
“Lại vẫn là tình trạng khi trước.”
Dẫn Như Sương vào phòng, cách tấm mành bẩm:
“Vương gia, có Mộ cô nương tới.”
Dự Thân Vương còn đang nằm nhắm mắt dưỡng thần, Như Sương tự mình xốc mành lên. Đa Thuận vội phủ thêm áo choàng cho Dự Thân Vương, chàng đang bệnh, thiền phòng lại thô sơ, khoác áo ngồi trên giường, sắc mặt thoáng vẻ mỏi mệt.
Như Sương tha thướt hành lễ:
“Vương gia.”
Dự Thân Vương im lặng phất tay, Đa Thuận cũng biết ý lui ra ngoài.
Trong phòng yên ắng tĩnh mịch, chỉ nghe tán ngô đồng ngoài hiên soàn soạt mưa rơi, qua một hồi lâu, Dự Thân Vương mới nói:
“Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Đôi mày thanh tú của nàng khẽ nhíu:
“Ta hiểu ý Thất gia, ta làm cho Thất gia yên lòng là được.”
Chộp lấy thanh kiếm của Dự Thân Vương trên bàn, “soạt” một tiếng đã tuốt lưỡi, giơ ngang nơi cổ mình. Dự Thân Vương kinh hãi, không ngờ được nàng sẽ có hành động như thế, không kịp nghĩ nhiều, vươn tay muốn đoạt lại kiếm, ai ngờ Như Sương nắm cực chắc, cướp lại không nổi, trơ mắt nhìn thấy mép kiếm đã cách cổ họng nàng không quá nửa tấc. Chàng bật ngón tay trỏ một cái, vốn đã mang bệnh nặng, hai lần động mạnh như thế cơ hồ đã vắt kiệt sức. Rốt cuộc cũng đẩy được mũi kiếm,”keng” một tiếng kiếm rơi xuống mặt đất.
Chàng vừa mới vận hết lực, lúc này hô hấp dồn dập, gập người mà ho khan, ho đến mức cả thân mình cũng run rẩy. Như Sương thong thả bước lên, vươn tay giống như muốn đỡ chàng, chàng hơi nghiêng thân hòng tránh khỏi tay nàng, lại ho đến nhăn cả trán, cũng không nói được một lời.
Chàng ho đến lục phủ ngũ tạng đều quặn đau, cuối cùng ngưng một hơi, gắng sức gạt tay nàng, giọng nói cực nhỏ, gần như không thể nghe ra:
“Người đáng chết không phải nàng, đáng chết là ta.”
Một câu chưa hết, bỗng nhiên cảm giác có vị tanh ngọt, không nhịn được phun một ngụm máu tươi.
Bên tai mơ hồ nghe tiếng kêu thất thanh của Như Sương, chàng chỉ cảm thấy đất trời chao đảo, đứng không thẳng nữa, cuối cùng cũng rơi vào bóng tối mông lung mà mềm mại.
**************************
[1]Bài thơ “Ngọc lâu xuân kỳ” của Âu Dương Tu
[2] Đây là bài “Trúc lý quán” của Thi Phật Vương Duy^^ Không ngờ ta với mẹ cũng có duyên nha, hồi chưa đọc Trăng lạnh ta đã kết bài này lắm rùi, h lại gặp trong truyện, sướng như điên.