Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 87: Sóng Gió Tạm Ngưng




Ngay khi Tỉnh Trai vừa định nhặt lên, Vạn Thử Yêu Quân bất ngờ giật lấy.

Móng vuốt của lão có thể xé đá núi, nhưng lúc này đang nâng đóa Mặc Ngọc Mẫu Đơn mà chẳng làm rách một cánh hoa nào. Chỉ có những giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi từ đôi mắt như ma trơi của lão, từng giọt từng giọt thấm ướt cánh hoa.

Không đợi Tỉnh Trai nói thêm gì nữa, lão không ngoái đầu lại, hóa thành một làn âm phong bay ra ngoài cửa sổ, biến mất không dấu vết.

Tần Hi không khỏi bất đắc dĩ: “Còn chưa kịp hỏi lão A Kiều là ai.”

Mặc Lan cuối cùng cũng cầu cứu hắn, khiến hắn có chút bận tâm.

Tỉnh Trai nói: “Nghe có vẻ như là người trong tộc của nàng. Nếu đã là loài hoa cỏ yêu với huyết mạch quý hiếm thì tên đều có liên quan đến huyết mạch. Mặc Lan là Mặc Ngọc Mẫu Đơn, còn A Kiều mà nàng nhắc đến, có lẽ là Nhị Kiều Mẫu Đơn chăng?”

Nhưng ai biết được Nhị Kiều Mẫu Đơn ở đâu? Chẳng ai biết gì về quá khứ của Mặc Lan cả.

Trên nền gạch vẫn còn vết máu của nàng, mới chỉ chốc lát thôi mà đã biến thành cục diện này, Tỉnh Trai chỉ biết thở dài.

Hồ nước thuốc khổng lồ bắt đầu dậy sóng, các vết thương từ Phong Lôi Thuật lớn nhỏ trên người Thi Dương đều đã được Tần Hi thu hồi. Nhìn dáng vẻ của lão dường như sắp tỉnh lại.

Tỉnh Trai đi tới, lạnh lùng gọi: “Thi Dương.”

Thi Dương lập tức mở mắt, vì cảm nhận được Phong Lôi Thuật và sét lạnh đã biến mất, lại thấy Tỉnh Trai đứng bên bờ hồ nên lão không khỏi lộ ra chút vui mừng: “Là tiên sinh cứu ta sao?”

Giọng điệu Tỉnh Trai lạnh nhạt: “Nghe nói ngươi đã dẫn thủ vệ đến Thôn Lãng Nguyệt nhằm mục đích tấn công tu sĩ Thái Thượng Mạch. Ngươi có biết tộc trưởng của một tộc mà tấn công tu sĩ là tội lớn đến mức nào không? Ngươi muốn đẩy Huyền Sơn Xà Tộc vào hố lửa sao?”

Thi Dương sững lại, đột nhiên nhận ra tình hình không ổn. Cách đó không xa, sau lưng Tỉnh Trai, rõ ràng là một vị tu sĩ Thái Thượng Mạch, lão lập tức tỉnh ngộ: “Gì chứ? Tiên sinh dựa vào tu sĩ để đến gây sự với ta sao? Hóa ra ngươi luôn ôm hận vì ta đã đoạt vị trí tộc trưởng của ngươi? Ngươi làm tộc trưởng thì chỉ biết ngày ngày co đầu rụt cổ! Cả tộc Huyền Sơn chỉ khi vào tay ta mới có thể làm bá chủ Thanh Châu! Bây giờ ngươi thấy ta thành công rồi nên mới mượn danh tiếng tiên môn để chèn ép ta sao?!”

Tỉnh Trai nhìn các vết máu ngang dọc trên người lão: “Ngươi bị tu sĩ trẻ của Thái Thượng Mạch đánh đến mức này, còn có mặt mũi mạnh miệng với ta nữa sao? Ngoài việc suốt ngày nghe lời Ngân Tước nhi, ngươi còn làm được gì nữa?”

Thi Dương nổi giận, trong hồ thuốc đột nhiên dậy lên thành một đám yêu vân khổng lồ, lao mạnh về phía ông —— nhưng không trúng. Yêu vân đập mạnh vào một yêu vân khác, ngay lập tức trong điện phủ đầy sương đen, xoáy nhau đấu đá suốt nửa ngày, rồi lần lượt vọt ra ngoài cửa sổ, chiến đấu kịch liệt trên không trung.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn trên đỉnh điện, Thi Dương xuyên thủng ngói xanh rơi xuống đất, thân thể lão bị một con rắn vàng khổng lồ quấn chặt, không thể cử động. Trên mặt lão lộ vẻ không biết là kinh hãi hay thán phục, chỉ thốt lên: “Ngươi vậy mà lại mạnh đến mức này…”

Tỉnh Trai từ từ đáp xuống từ lỗ thủng trên đỉnh điện, lạnh lùng nói: “Ngang ngược ức hiếp kẻ yếu là thói quen của ngươi, nhưng tộc trưởng không thể làm thế. Ta thường nghe kể chuyện, chỉ nhớ tình, không hỏi đúng sai, nhưng giữa ngươi và ta từng có thiện duyên, nên hôm nay ta vì ngươi mà phá lệ.”

Ông nhìn chằm chằm vào Thi Dương đang máu me đầm đìa, nói thêm: “Ta không cảm thấy Ngân Tước Nhi có tình cảm với ngươi, ủng hộ ngươi cũng chỉ vì lợi ích của nàng ta. Hơn nữa, nàng vừa đến đây, biết rằng cả tộc Huyền Sơn không thể lợi dụng nên ngươi đã không còn giá trị gì với nàng nữa, nên nàng đã ra đi rất dứt khoát mà không thèm nhìn ngươi một cái. Ta khuyên ngươi hãy sớm tỉnh ngộ.”

Thi Dương chỉ cười lạnh: “Ngươi nghe vài câu chuyện, liền nghĩ rằng mình hiểu hết mọi thứ sao?”

Rắn vàng bắt đầu từ từ siết chặt, Tỉnh Trai nói: “Ta đã nói hết rồi, hãy nói cho ta biết, Ngân Tước Nhi là ai?”

Thi Dương bị con rắn vàng quấn chặt đến mức xương cốt gần như vỡ vụn, lão cố gắng nhịn đau, vẫn cười lạnh: “Muốn moi lời từ miệng ta sao? Nằm mơ đi! Còn chiêu trò nào nữa? Cứ việc thử!”

Tỉnh Trai cau mày, quay sang Tần Hi nói nhỏ: “Chuyện này cả tộc Huyền Sơn chắc chắn sẽ cho Thái Thượng Mạch một câu trả lời, ngày mai ta đích thân dùng Sưu Hồn Thuật để kiểm tra…”

Lời còn chưa dứt, ông đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, đuôi con rắn vàng ngay lập tức siết chặt tay Thi Dương, cưỡng ép mở ngón tay lão ra, trong lòng bàn tay lão đang cầm viên yêu đan đen nhánh của mình.

“Ta chết cũng không để các ngươi dùng Sưu Hồn Thuật!” Thi Dương cười gằn.

Lão vừa định dùng yêu lực để làm nổ tung yêu đan, bỗng nghe Tần Hi nói: “Sưu Hồn Thuật thật sự không cần thiết, tiên sinh đừng vì giận mà sinh ra sát ý. Mặc Lan đã chết, cần gì phải giết chết thêm một Thi Dương?”

Tỉnh Trai nhất thời không đoán được ý của hắn: “Chẳng lẽ tiểu hữu đã biết thân phận của Ngân Tước Nhi?”

Gần như vậy, lúc bà ta mượn thân Mặc Lan để hiện thân, hắn đã có tám phần chắc chắn.

Tần Hi hòa nhã nói: “Dù ta không biết Ngân Tước Nhi là ai, nhưng ta cũng khâm phục tình cảm của Thi Dương, càng không muốn ép lão đến chết. Chuyện Ngân Tước Nhi không cần phải chỉ dựa vào Thi Dương mà tra, tiên sinh sẵn lòng mở cửa Thư Cung đã giúp ích cho ta rất nhiều rồi, ta làm sao có thể đòi hỏi quá đáng.”

Tỉnh Trai thở phào một hơi, đuôi rắn vàng bất ngờ cướp lấy yêu đan trong tay Thi Tương, rồi nhét lại vào miệng lão.

“Ngươi cứ ở trong địa lao mà hồi tưởng lại quá khứ của các ngươi đi.” Ông nhìn Thi Dương. “Khi nào Ngân Tước Nhi rơi vào lưới của tiên môn, khi đó ta sẽ thả ngươi ra để đốt giấy cho nàng.”

*

Cuộc nổi loạn tranh giành ngôi vị của cả tộc Huyền Sơn kéo dài rất lâu.

Cho đến hôm nay, Tỉnh Trai với tư cách là cựu tộc trưởng, mới lần đầu tiên bộc lộ yêu lực mạnh mẽ của mình. Ngay cả những tộc nhân từng thầm bất mãn với ông cũng không thể nói gì thêm.

Thi Dương bị đưa vào địa lao, Tỉnh Trai trở lại làm tộc trưởng — vẫn là một tộc trưởng không quản chuyện. Ông bỏ mặc tình hình lộn xộn bên ngoài để dẫn Tần Hi và Lệnh Hồ Trăn Trăn đến trước cửa Thư Cung của mình, rồi đẩy cửa ra.

“Tầng một và hai là truyện truyền kỳ của Trung Thổ, tầng ba là truyện của Đại Hoang, ghi chép về Lệnh Hồ Vũ nằm ở góc Bắc tầng hai, truyền thuyết về bốn vị Hoang Đế đều ở trong tủ sách vàng tầng ba. Hai vị cứ tùy ý xem, nếu buồn ngủ hay đói bụng, cứ gọi ta là được.”

Tỉnh Trai khách sáo mời hai người vào Thư Cung, rồi đóng cửa lại.

Tần Hi đi thẳng lên tầng ba, còn Lệnh Hồ Trăn Trăn ạo quanh tầng hai một lúc, phát hiện ra rằng mặc dù căn phòng của Tỉnh Trai lộn xộn, nhưng Thư Cung lại được sắp xếp rất gọn gàng. Tất cả các câu chuyện thu thập được đều được phân loại theo địa danh, trong địa danh còn phân ra các thể loại nhỏ như “Nồng tình mật ý”, “Yêu hận tình thù”, “Oan gia ngõ hẹp”, vân vân. Vừa nhìn là biết được là truyện gì.

Nàng vô thức đi về phía Bắc, thấy ba chiếc tủ sách sát tường, rộng một trượng, cao hai trượng, chứa đầy sách — tất cả đều là truyền thuyết về Lệnh Hồ Vũ. Lệnh Hồ Trăn Trăn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Giả sử mỗi cuốn sách là một kẻ thù của Lệnh Hồ Vũ, thì cho dù ông ta mỗi ngày đắc tội một người, đến trăm tuổi vẫn chưa hết.

Lệnh Hồ Trăn Trăn run rẩy rút ra một quyển, bên trong là lời tự thuật của một tu sĩ, nói rằng Lệnh Hồ Vũ trông gian manh, chỉ cao khoảng ba thước, có ý định không tốt với sư muội của mình. Sau đó, sư muội vì danh dự đã dùng kiếm đâm sư huynh của mình.

Rút thêm một cuốn nữa, lại là lời tự thuật của một tu sĩ khác, nói rằng Lệnh Hồ Vũ đã trộm đi dị bảo của hắn. Sau đó, đồng môn phát hiện Lệnh Hồ Vũ mê cờ bạc, nên dị bảo sớm đã đem cầm cố.

Cuốn thứ ba là lời tự thuật của một nữ tu sĩ, nhắc đến việc từng gặp Lệnh Hồ Vũ trong rừng hoa hạnh vào tháng ba mùa xuân, trông ông như có tâm sự, nhưng khung cảnh và cảm xúc đó quá đẹp, nữ tu sĩ khó quên suốt nhiều năm, mãi không muốn tin rằng ông là ma đầu.

Lệnh Hồ Trăn Trăn bất tri bất giác đã đứng trước tủ sách đọc cả ngày. Ở đây lưu giữ phần lớn những chuyện bịa đặt dễ thấy, nhưng cũng có một số truyền thuyết thực sự. Những gì liên quan đến hành vi của ông ta thì ít hơn, nhiều hơn là cách mà người khác nhìn nhận về Lệnh Hồ Vũ.

Theo thời gian, có vẻ như Lệnh Hồ Vũ ban đầu là người lanh lợi thông minh, vui vẻ hay cười. Càng về sau, ông càng trở nên u ám, thậm chí có kẻ thù bám theo ông mấy tháng nhắc đến: “Mười ngày không thấy hắn cười, không nghe một tiếng nói.”

Có lẽ ông đã trải qua điều gì đó không vui, dẫn đến sự thay đổi trong tính cách.

Lệnh Hồ Trăn Trăn tuy muốn tiếp tục đọc, nhưng cả ngày chưa ăn gì, nên nàng đói đến hoa mắt chóng mặt, đành phải đi tìm Tần Hi.

Lên tầng ba, thấy hắn đang dựa vào tủ sách vàng chứa truyền thuyết về bốn Hoang Đế mà chăm chú đọc truyền thuyết về Nam Hoang Đế. Nhìn số sách chất đầy trên bàn, có lẽ quyển hắn cầm là quyển cuối cùng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn ngạc nhiên nói: “Tại sao lại đọc về Nam Hoang Đế? Có gì thú vị sao?”

Tần Hi xoa xoa cổ, thở dài nói: “Không có gì thú vị, chỉ có một cảm nghĩ mà thôi.”

“Cảm nghĩ gì?”

“Lệnh Hồ Vũ có thể cướp đi sủng phi từ tay Nam Hoang Đế, đúng là chuyện không thể tin được.”

Hắn cảm thán xong, nhìn ra ngoài trời đã tối, chợt nhớ ra điều gì đó, từ tay áo lấy ra một hộp thức ăn, bên trong chứa một số loại bánh điểm tâm cực kỳ tinh xảo.

“Tiểu sư tỷ đói bụng không?” Tần Hi nhẹ nhàng dùng hai ngón tay giữ cằm nàng, rồi nhét một miếng bánh vào miệng nàng. “Xin lỗi, hôm nay nhiều việc quá, để tỷ đói đến tận bây giờ. Đây là mua ở Thôn Lãng Nguyệt, cũng còn khá mới, để sư đệ đút cho tỷ.”

Nàng bị ép phải nuốt thêm hai miếng bánh nữa, nhăn mặt nói: “Ta có tay, sao phải cần ngươi đút?”

Giống như đang đút cho một con hồ ly vậy, đặc biệt là dáng vẻ nàng nhét đầy miệng bánh càng thú vị hơn.

Tần Hi gãi gãi cằm nàng: “Đây là sự tôn kính của sư đệ.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn àm bộ ngửi cổ hắn, hắn lập tức lùi lại ba bước lớn, trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: “Là lỗi của sư đệ, sư đệ sẽ không bao giờ làm điều vô lễ nữa, sư tỷ cũng đừng đối xử với sư đệ như vậy.”

Tính tình của hắn rốt cuộc là bị làm sao vậy? Không để ý tới hắn, hắn tự mình đến gần; đến gần hắn, hắn ngay lập tức lùi xa, lúc gần lúc xa, nửa chừng không dứt.

Lệnh Hồ Trăn Trăn tiếp tục áp sát hắn, hắn cũng tiếp tục lùi lại, giống như nàng là một con hổ ăn thịt người.

Nàng bật cười, lấy thêm hai miếng bánh từ hộp thức ăn, trêu chọc hắn: “Sau này ta sẽ dùng biện pháp này để trị ngươi.”

Nàng nhai bánh và quay lại định xuống lầu, đột nhiên tai cáo trên đầu bị hắn chọc vào, còn nhẹ nhàng xoa xoa. Nàng lập tức hảy ra xa ba trượng, vô tình va vào tủ sách bên cạnh, làm rơi đầy sách lên người.

Tần Hi tới nhặt sách giúp nàng, chậm rãi cười trêu lại: “Ta thấy sư tỷ cũng không phải làmiễn nhiễm với mọi thứ.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn chằm chằm vào đôi tai hồ ly của hắn, chờ cơ hội trả thù, hắn liền không ngẩng đầu nói: “Nếu tỷ còn làm loạn, sư đệ thật sự sẽ không khách sáo nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.