Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 61: Giả Y Tu Sĩ*




*giả: màu đỏ thẫmVạn vật bánh* gì cơ? Lệnh Hồ Trăn Trăn hoài nghi nhìn hắn: “Ngươi và Tiểu Thất cũng đâu nói lời gì cao thâm lắm đâu.”

*bánh (饼- bǐng) đồng âm với tịnh (并 – bīng)

Nàng thấy cái tên Chu Cảnh rất phiền phức nên chỉ gọi hắn là Tiểu Thất như Đại sư tỷ.

Tần Hi dường như cảm thấy cách gọi “Tiểu Thất” của nàng rất thú vị nên trong giọng nói còn có ý cười: “Huynh ấy là Tiểu Thất, ta là Tiểu Cửu nên có nói cũng chẳng có nghĩa lý gì. Chính tỷ cũng đã nói bây giờ mình là Tiểu sư tỷ, đương nhiên phải nói chút đạo lý để thể hiện bối phận của mình.”

Cũng có lý.

“Khi quay về ta sẽ lật sách học thuộc nhiều lời nói cao thâm hơn.” Lệnh Hồ Trăn Trăn lại nghiêng đầu tìm Cố Thái. “Nhưng ta bây giờ không mặc vũ y nên không phải Tiểu sư tỷ của ngươi, ta tìm người tính phí đây.”

Tần Hi kéo tay áo của nàng lại, thở dài: “Tiểu sư tỷ, đánh cược cùng ta một ván chứ? Nếu tỷ thắng, ta đưa tỷ mười lượng bạc; nếu tỷ thua, tỷ phải đưa ta mười lượng, thế nào?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức có hứng thú: “Được, cược chuyện gì?”

“Ta đánh cược tỷ tuyệt đối sẽ loạn dùng Long Quần Phi Đao trong lần xuất môn này.”

Nàng liên tục xua tay: “Ta tuyệt đối sẽ không dùng.”

“Thật sao? Một lần cũng không dùng?”

“Một lần cũng không.”

Tần Hi lục lọi trong túi tay áo hồi lâu, lấy ra một thỏi vàng đưa cho nàng: “Dùng cái này làm vật đặt cọc. Tỷ chỉ cần dùng Long Quần Phi Đao một lần thì ta sẽ lập tức thắng. Ngoài tiền đặt cọc ra thì tỷ còn phải đưa ta mười lượng bạc. Ngược lại, từ đây đến lúc quay về Thái Thượng Mạch, nếu tỷ không dùng một lần nào thì tiền đặt cọc sẽ là của tỷ, còn ta sẽ đưa thêm mười lượng.”

Lấy thỏi vàng làm tiền đặt cọc! Được lắm, chuyện này rất thú vị! Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn chằm chằm hắn: “Một lời đã định.”

Nàng nghịch thỏi vàng trong tay, bỗng nhiên nói: “Sau này nên đánh cược như thế nhiều hơn.”

Tần Hi nghiêm túc gật đầu: “Được thôi, nếu tỷ thích.

Rất nhanh đã đến Linh Phong Trấn, các tu sĩ sau khi đã bàn bạc giao nhiệm vụ của mỗi người xong liền lần lượt leo xuống lưng rồng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn thấy Tần Hi vẫn nằm bất động, không khỏi ngạc nhiên nói: “Ngươi không đi cùng Tiểu Thất à?”

Hắn lắc đầu: “Nếu chúng ta đã đánh cược thì ta đương nhiên phải đi cùng Tiểu sư tỷ rồi, đề phòng tỷ ăn gian.”

Nhân phẩm nàng khó tin đến mức vậy sao?

Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy mình nên biện giải cho bản thân một chút, không ngờ từ phía dưới truyền đến một tiếng kêu lạ lùng, đồng thời nhìn thấy rất nhiều người tụ tập quanh cây cầu đá nhỏ, ồn ào náo nhiệt. Thậm chí còn có người thích buôn chuyện bắt đầu than thở: “Thật tạo nghiệt! Vợ thì bỏ trốn cùng người khác, còn mình thì điên điên khùng khùng như thế…”

Tần Hi nghe vậy, lập tức xoay mình đi xuống từ lưng rồng, vững vàng đáp xuống con đường đá xanh.

Có một tấm bảng nhỏ treo trên tòa nhà hai tầng ở phía đối diện, đó là một khách điếm nhỏ hơi khuất. Phía trước đó rất lộn xộn, có người đang khóc, có người đang né tránh. Một vài tiểu nhị đang cố gắng kéo một người nam tử cả người dơ bẩn ra ngoài, xen lẫn với tiếng gào thét ầm trời, nhìn có chút đáng sợ.

Ông chủ lo lắng đến mức không ngừng giậm chân, lau mồ hôi: “Bịt miệng lại bịt miệng lại! Đừng để gã la hét nữa! Nhiều người như vậy mà không chế không nổi một người điên?!”

Đang lúc nói chuyện, người điên kia thoát khỏi sự kìm kẹp của bốn năm tên tiểu nhị, loạng choạng quay trở lại khách điếm, xô sập nửa cánh cửa khiến chủ quán hét lên rất to.

Lệnh Hồ Trăn Trăn yên lặng quan sát hồi lâu, biết rằng chắc chắn bọn họ không thể làm gì với người điên này nên lập tức hăng hái: “Mọi người đứng yên đó, để ta.”

Nàng đi xuyên qua đám người rồi hào hứng đi vào khách điếm.

Chủ quán và mấy tiểu nhị liên tục hô hào ngăn cản. Y phục và trang sức của cô nương này vô cùng hoa mỹ, rõ ràng là một thiên kim nhà giàu xinh đẹp, vậy mà lại liều lĩnh như thế!

Ai ngờ nàng lại vượt qua mấy người đang chặn lại tựa như một cơn gió rồi tiến vào đại sảnh.

Người điên kia đột nhiên đứng dậy dùng nắm đấm đấm thẳng vào mặt nàng, tiếng hét của chủ quán vẫn còn nghẹn trong cổ họng thì nàng đã nhanh chóng né tránh. Nàng lập tức dùng một tay giữ chặt cổ tay của người kia, dùng tay kia ấn vào gáy rồi dễ dàng ấn gã xuống.

“Ông chủ, ta đã giúp ông khống chế người này rồi.” Vẻ mặt nàng vui vẻ. “Thù lao của ông…”

“Ông chủ, khách điếm của ông những ngày qua có khách nào không quay trở lại không?”

Một thanh âm dịu dàng nho nhã nhanh chóng cắt ngang lời nói của nàng. Một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng lông cừu màu xanh đậm chẳng biết từ lúc nào đã bước vào sảnh.

Hắn có vẻ ngoài tuấn tú và khí chất phi phàm, trông không giống một mãnh hán, nhưng chỉ dùng một tay là có thể nhẹ nhàng đỡ lấy người kia. Sau đó hắn vỗ trên gáy người nọ một cái, gã ngay lập tức ngã xuống và không thể cử động được nữa.

Chủ quán không khỏi cảm thấy kính nể. Mình đúng là mù rồi, hai người này hẳn là tu sĩ từ vùng khác.

Người Trung Thổ trước giờ vẫn rất tin tưởng tu sĩ, hỏi gì đáp nấy, nên ông lập tức nói: “Ít ngày trước cũng có một vị tu sĩ Tam Tài Môn đến hỏi. Đúng là có một đôi phu thê Tam Tài Thành từng ở nơi tồi tàn này của ta, thế nhưng hai người họ đã biến mất không rõ nguyên nhân đã mấy ngày rồi. Vừa nãy người chồng đột nhiên quay trở lại, ta nghe không rõ gã lẩm bẩm cái gì, chỉ nghe qua loa cái gì mà bỏ chạy cùng nam nhân khác nên hẳn là vợ của gã đã bỏ trốn cùng người khác rồi. Ta vốn định trấn an khuyên nhủ gã nhưng ai ngờ gã lại đột nhiên phát điên lên, miệng liên tục la hét yêu quái gì đó. Ta chẳng còn cách nào khác, khách điếm của ta vẫn phải làm ăn nên chỉ có thể lôi gã ra. Đã quấy rầy chư vị rồi…”

Ồ? Không ngờ vừa đến đã gặp ngay chính chủ.

Tần Hi dựng thẳng nam nhân mềm oặt kia dậy. Bộ dáng điên cuồng của người này không tầm thường chút nào, có chút khả nghi, chỉ e là không phải đơn thuần bị kích thích.

Hắn dùng năm ngón tay bóp gáy của người kia, thả ra linh khí để dò xét trong chốc lát. Vẻ mặt hắn bỗng trở nên nghiêm trọng: “Bị trúng Phệ Tâm Chú rồi.”

Thuật này vừa hiếm thấy vừa khốc liệt, vô cùng hành hạ người bị trúng thuật. Phệ Tâm Chú khiến tất cả những gì người ta nhìn thấy đều là ảo ảnh, trong lòng như lửa đốt và đau khổ không thể tả. Chỉ sợ rằng Cố Hiển Chi đã đoán trúng rồi, chuyện này thật sự có liên quan đến tu sĩ tà đạo.

Hắn nhìn xung quanh một lần, lại nói: “Ông chủ, ta muốn một gian phòng hảo hạng, sau đó đưa mấy thùng nước lạnh tới cho ta.”

Tần Hi xách người nọ vào phòng, bởi vì thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn lẽo đẽo đi theo như bình thường, liền nói: “Cô đi ra.”

Nàng sững sờ một lát: “Ta muốn xem giải chú.”

“Ta phải thả gã vào thùng nước.”

Nói trắng ra là lột sạch rồi thả vào. Tần Hi thầm bổ sung câu này trong lòng, tay áo dài vừa phất lên thì cửa phòng đã mở: “Đi ra ngoài.”

Thả vào nước thì thả thôi, có sao đâu? Tu sĩ Trung Thổ câu nệ thật nhiều thứ.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đành phải quay người đi ra ngoài. Không biết hôm nay hắn làm sao nữa, cứ thích đối nghịch với nàng, như là không muốn nàng toại nguyện vậy.

Hắn lại gọi nàng: “Tiểu sư tỷ, giải chú cần ít nhất một giờ, lâu thì hai giờ. Nếu tỷ buồn chán thì có thể đi dạo trong thị trấn một chút, nhưng đừng đi quá xa. Còn nữa, ta thích há cảo cá tươi và bánh bao thịt ở quán trà hôm qua, khi quay lại nhờ mang về giúp ta hai lồng.”

Ừm, được thôi.

Đi chưa được mấy bước, hắn lại gọi: “Tiểu sư tỷ, lại đây một chút.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn sắp phát cáu vì sự thất thường của hắn, chợt thấy hắn tháo chiếc nhẫn ngọc ra khỏi bím tóc —— đó không còn là chiếc nhẫn trắng giống như ở Đại Hoang nữa. Nhỏ hơn Ngọc Thanh Hoàn một chút, màu tựa phỉ thúy, nhưng dường như nặng hơn rất nhiều.

Hắn bỏ nhẫn ngọc vào túi trong tay áo của nàng, dặn dò: “Không có ta ở bên không nên dùng Giấy Thông Thần, trong vòng hai giờ phải quay về.”

*

Tuy nói muốn tùy ý đi dạo một chút, nhưng Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa đi được một chút lại đi vào cửa tiệm chuyên bán dụng cụ dành cho thợ thủ công kia. Nàng ở bên trong cả một buổi chiều, chẳng những mua tiếp mấy trăm tờ giấy vỏ cây mà còn nhân tiện mua thêm hai bộ dụng cũ khắc gỗ, khiến ông chủ vui đến mức gần như coi nàng là Thần Tài.

Lúc đi đến trà lâu, bầu trời đã chìm trong ánh hoàng hôn, người kể chuyện lại tiếp tục nói hăng say trên đài đến mức văng nước miếng, nhưng câu chuyện hôm này không buồn cười chút nào. Nàng lắng tai nghe được một nửa, mơ hồ hiểu được là nói về hai người chết vì tình.

Cô nương thư đồng đội mũ nỉ còn đang thu thập tài liệu ở quán trà đông khách, nhưng khi thấy nàng liền mỉm cười tiến lên đón: “Hôm nay cô nương đến một mình, vậy có thể cho kẻ hèn đáp án thật sự của câu hỏi hôm qua rồi chứ?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn nói: “Điều ta nói ngày hôm qua là thật.”

Cô nương đội mũ nỉ làm sao có thể tin được: “Cô nương sắc nước hương trời, nam nhân theo sau hẳn phải xếp cả một hàng dài. Đừng nói rằng không có một nam tử trẻ tuổi nào khiến cô vui mừng chứ?”

Nàng cố ý nhấn mạnh cụm từ “nam tử trẻ tuổi”.

Mặc dù không quá hiểu “nam nhân theo sau” là có ý gì, nhưng nam tử trẻ tuổi khiến nàng thấy mà vui mừng…. Lệnh Hồ Trăn Trăn nghĩ ngợi trong chốc lát, cô nương kia đã lấy sổ ghi chép ra luôn miệng hỏi: “Có đó đúng không? Vẻ ngoài ra sao?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn do dự một chút: “Nhìn có vẻ… yếu ớt?”

Cô nương đội mũ nỉ đỡ trán: “Không cần nhắc đến đại bá của cô nữa”

Người đó đâu phải đại bá, Lệnh Hồ Trăn Trăn đang muốn lên tiếng, đã nghe sau lưng vang lên một thanh âm trầm thấp: “Sắc nước hương trời nhưng lại không hiểu chuyện tình cảm, đây chẳng phải rất kỳ diệu hay sao?”

Nàng vừa quay đầu lại đã thấy một tu sĩ trẻ tuổi mặc vũ y màu đỏ thẫm. Mái tóc dài đen và dày như lông quạ, dung hoa tuyệt đại, vẻ ngoài tuấn tú khiến hắn có thần thái siêu phàm thoát tục.

Bởi vì nàng quay đầu nhìn sang nên hắn khẽ gật đầu, chỉ cần cử động nhẹ, chiếc chuông bạc nhỏ bằng đầu ngón tay bên tai hắn liền lay động và phát ra âm thanh vô cùng trong trẻo.

“Nếu cô nương đã đến một mình thì có muốn ngồi xuống và uống một tách trà cùng nhau không?”

Hắn mời nàng một cách rất tự nhiên và hào phóng, nhưng với thái độ rất bình tĩnh và thoải mái, như thể nàng đồng ý thì tốt, nhưng không đồng ý cũng chẳng sao.

Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu, quả nhiên vị tu sĩ trẻ tuổi kia không hề tức giận cũng không xấu hổ, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.

Há cảo cá tươi và bánh bao thịt đã được đưa đến. Lệnh Hồ Trăn Trăn nhận lấy toan rời đi thì tu sĩ kia lại nói: “Cô nương, cô là nhân sĩ từ Linh Phong Trấn sao?”

“Không phải.”

Giọng nói của hắn rất ôn hòa: “Vậy thì tiếc quá. Ta cũng vừa mới đến thôi, đang muốn tìm người địa phương dẫn đường, ngắm nhìn cảnh trí Đông Nam một chút.”

Ừm, vậy thì tìm đi.

Khi đi lên cầu tre, nàng vẫn cảm thấy có ánh mắt dõi theo sau lưng. Đến khi nàng quay lại nhìn thì tu sĩ mặc áo đỏ thẫm đó không còn ở trong quán trà nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.