Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 44: Cô Liên Thác Sinh* (Thượng)




*cô liên thác sinh: trong đạo Phật có một câu tương tự là “nhất liên thác sinh” (一蓮托生) có nghĩa là cùng gá sinh trong một hoa sen. Ý nói những người vãng sinh Tịnh độ được thác sinh trong hoa sen (theo tangthuphathoc.net). Thác sinh hiểu nôm na là đầu thai đó.Nam Hoang Đế không khỏi khẽ run lên, tầm nhìn khôi phục lại rõ ràng.

Trên bục đá không phải Lệnh Hồ Vũ và nàng. Tu sĩ Thái Thượng Mạch trẻ tuổi cũng không phải muốn giết Lệnh Hồ hậu nhân, mà ngược lại hắn xắn tay áo lên nhẹ nhàng lau vết máu trên môi nàng.

Ông cau mày trấn áp sát ý không đúng lúc, yên lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Tiểu cô nương này đương nhiên là con gái của Lệnh Hồ Vũ và nàng. Đôi mắt và màu túc giống mẫu thân như đúc, còn mũi, miệng, và cằm thì rất giống cha. Nếu cách hai ba đời thì chắc chắn không thể giống như vậy được.

Nhưng nàng mới bao nhiêu tuổi? Mười tám? Mười chín?

Đại Mạch Chủ hòa nhã nói: “Lão hủ thấy dung mạo của nàng thật sự rất giống Lệnh Hồ Vũ, nhưng tuổi tác lại không hợp lý. Vậy chỉ có hai loại khả năng: một, phụ mẫu nàng có lẽ đã không qua đời vào năm mươi năm trước, mà còn sống rất lâu, cho đến hạ sinh đứa con gái này…”

“Không thể nào.” Nam Hoang Đế dứt khoát ngắt lời ông. “Năm đó Cô tận mắt nhìn thấy nàng… nàng hương tiêu ngọc vẫn.”

Vẻ mặt của Đại Mạch Chủ nghiêm lại: “Vậy thì khả năng thứ hai lớn hơn. Đây là chính là Lệnh Hồ Vũ Cô Liên Thác Sinh.”

Nam Hoang Đế trầm mặc một lát, rồi nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn, Cô Liên Thác Sinh?!

“Bệ hạ, vừa rồi trong Quy Nhất Điện còn có việc chưa nói xong. Lần này lão hủ vả Nhị Mạch Chủ đến Đại Hoang chính là vì cô gái này. Lệnh Hồ Vũ đã phạm tội ác tày trời ở Trung Thổ, nếu truy cứu đến cùng, hẳn là vì tìm mẫu thể thích hợp để Cô Liên Thác Sinh. Những năm này Thái Thượng Mạch vẫn luôn âm thầm nghe ngóng tin tức của hậu nhân, không ngờ cuối cùng lại ở Đại Hoang. Cô nương này có thể sử dụng Long Quần Phi Đao của Lệnh Hồ Vũ, tuổi tác lại không hợp lý, chỉ sợ là sau khi sinh ra đã ngủ mấy thập niên rồi mới bắt đầu lớn lên. Những điều này đều là dấu hiệu của việc Cô Liên Thác Sinh.”

Nói đến đây, Đại Mạch Chủ khẽ mỉm cười: “Nếu thật sự là Lệnh Hồ Vũ, Thái Thượng Mạch cần phải mang tội nhân về Trung Thổ để giải quyết tội ác của nó.”

Không ngờ, trên trời đột nhiên vang lên một thanh âm trầm trầm: “Cứ mang người đi như thế, có phải quá coi thường Đại Hoang rồi không?”

Một ảo ảnh cao vạn trượng xuất hiện trên bầu trời phía Tây. Nhìn qua khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc áo choàng tím, dung mạo và dáng vẻ vô cùng anh vũ, chính là Tây Chi Hoang Đế.

Không biết Nhị Mạch Chủ đã nói chuyện gì với ông mà lại khiến vị Hoang Đế này thả ra ảo ảnh đến Nam Chi Hoang.

Ảo ảnh của Tây Hoang Đế gật đầu chào Nam Hoang Đế, sau đó nói: “Tiểu cô nương và tu sĩ đều bị bắt từ Tây Chi Hoang cùa Cô nên đương nhiên Cô phải hỏi chuyện này cho ra lẽ. Cô thấy Đại Mạch Chủ thật sự muốn đưa người đi, hẳn là không nỡ giết chết, e là còn giữ lại làm đệ tử đó chứ, dù sao thiên phú cũng hiếm thấy.”

Đại Mạch Chủ bình tĩnh mỉm cười: “Tây Hoang Đế Bệ hạ nói đùa rồi. Lão hủ cho dù có đứng đầu Nhất Mạch cũng không thể tự tiện ân xá cho tội nhân như Lệnh Hồ Vũ.”

Tây Hoang Đế nói: “Nếu như thế thì giết nơi nào chẳng phải là giết? Mọi người mới vừa nói đến việc Cô Liên Thác Sinh, Cô đã nghe rất lâu, nhưng bất kể nàng có thật sự là Lệnh Hồ Vũ hay không thì Cô chỉ dùng luật pháp của Đại Hoang để nói chuyện. Người giết Yêu Quân, lập tức phải chết.”

Không ngờ, Tây Hoang Đế vốn là người dễ nói chuyện nhất đột nhiên chạy đến xen vào, còn trở nên đặc biệt khó chịu, hoàn toàn khác với tác phong bình thường. Chẳng lẽ lời nói của Nhị Mạch Chủ có chạm vào đâu hay sao?

Đại Mạch Chủ quay đầu nhìn về phía Tây. Nếu Tây Hoang Đế đã lên tiếng thì Nhị Mạch Chủ chắc chắn cũng đã đến.

Quả nhiên, rất nhanh cách đó không xa vang lên một thanh âm nho nhã: “Theo ta được biết, vẫn là do Xương Nguyên Yêu Quân dùng mọi cách gây khó dễ. Đại Hoang bức người phàm phải chết, đây là đạo lý gì đây?”

Nói xong, một con phượng hoàng bằng giấy màu lục chập chờn bay tới, ngừng trên bậc đá. Ông lão trên lưng thanh phượng có râu tóc hoa râm, dung mạo thanh tú, tràn đầy năng lượng. Đó chính là Mạch Chủ Thời Thái Sơ của Thái Thượng Nhị Mạch.

Ông không đợi Tây Hoang Đế lên tiếng, đã nói tiếp: “Ưu tiên hàng đầu là tìm hiểu xem nàng có phải Lệnh Hồ Vũ hay không. Nếu phải thì lập tức xử tử. Nếu không phải thì trên người nàng vẫn còn bí kíp tu hành tuyệt học của Thái Thượng Mạch, không thể để nàng ở lại Đại Hoang được.”

Nói xong, ông cẩn thận lấy ra từ trong ngực áo một lưỡi phi đao, dài khoảng ba tấc, sáng bóng trong suốt. Trên đó vẫn còn dấu vết linh khí lưu lại.

Tây Hoang Đế nhạy bén nhận ra, lập tức hỏi: “Đây là phi đao của Lệnh Hồ Vũ?”

Nhị Mạch Chủ nói: “Không sai, hai vị Bệ hạ. Đây là Long Quần Phi Đao Lệnh Hồ Vũ thường dùng năm xưa, và đây chính là lưỡi đao được ngưng tụ vào lúc ban đầu. Nếu cô nương này thật sự là Lệnh Hồ Vũ đầu thai thì lưỡi đao này nhất định sẽ có phản ứng, nhưng nếu không phải thì sẽ không có gì xảy ra. Dùng cái này để kết luận, các vị thấy sao?”

Tây Hoang Đế nhìn thoáng qua Nam Hoang Đế, dường như ông ta đang thất thần, ánh mắt thì lơ đãng. Tây Hoang Đế không khỏi âm thầm lắc đầu, chuyện ngày hôm nay mình thật sự phải chống đỡ thay hắn rồi.

“Nhị Mạch Chủ nói đây là lưỡi đao của Lệnh Hồ Vũ, nhưng Cô không thể nào biết có phải là thật hay không.” Tây Hoang Đế mỉa mai cười. “Chỉ dùng một phương pháp này, Cô không dám tin. Nhị Mạch Chủ còn có đề nghị nào khác không?”

Dường như đã sớm biết ông ta sẽ gây khó dễ, Nhị Mạch Chủ vẫn bình tĩnh nói: “Vẫn còn có Sưu Hồn Thuật, do ta thi triển còn hai vị Hoang Đế đứng một bên giám sát. Có được không?”

Tây Hoang Đế có chút kinh ngạc: “Tiểu cô nương này nhìn qua chỉ còn lại một hơi thở, hai vị Mạch Chủ thật sự muốn dùng Sưu Hồn Thuật sao?”

Sưu Hồn Thuật là một thuật pháp được tu sĩ Trung Thổ truyền đến Đại Hoang. Trước trước đến nay, nó vẫn luôn vô cùng tàn khốc, người bị trúng thuật này đa phần đều không giữ nổi tính mạng.

Đại Mạch Chủ ha ha cười lớn: “Có lão hủ ở đây, không thể xảy ra chuyện gì được, và đương nhiên nàng chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Lời nói này có vẻ rất thần bí, Tây Hoang Đế cười nói: “Vậy Cô cũng có một đề nghị. Nàng ta nếu thật là Lệnh Hồ Vũ, muốn giết cũng phải do Đại Hoang chúng ta giết; nhưng nếu nàng không phải thì cũng không đến lượt các ngươi tùy tiện mang người đi. Cô sẽ để Hoang Đế tứ phương đưa ra quyết sách, việc đi hay ở đều do bốn Hoang Đế quyết định. Nếu có ba vị đều đồng ý để nàng đi, Cô sẽ lập tức đáp ứng.”

Đại Mạch Chủ lạnh nhạt nói: “Lão hủ tin chư vị Hoang Đế không đến mức phải làm khó Thái Thượng Mạch quá đáng.”

Đang lúc nói chuyện, bên dưới bệ đá đen bỗng nhiên ồn ào leo lên hai người, chính là Chu Cảnh cùng Du Bạch trước đây bị nhốt vào trong lồng sắt đưa xuống Địa cung.

Trên lưng Du Bạch cõng một nữ tử, còn trong tay Chu Cảnh đang ôm một bà lão. Bà lão kia mắng chửi rất hung hồn: “Đã bảo không muốn tu sĩ cứu rồi! Phi! Mùi hôi thối của tu sĩ sắp giết chết ta rồi! Buông ra! Ta sẽ không nhận ân huệ của ngươi!”

Chu Cảnh đã nhẫn nhịn đến mức mặt đen như than.

Hắn và Du Bạch không thể thoát ra khỏi chiếc lồng sắt dưới Diệt Linh Trận và bị đưa đến Địa cung. May còn có bà lão tự xưng là “Thần Công Quân” giúp đỡ mới có thể thoát ra khỏi lồng. Ai ngờ khi bà nghe nói hai người bọn họ là tu sĩ lập tức trở mặt, chỉ thiếu điều muốn nhốt họ vào lồng một lần nữa.

Cứ ồn ào như vậy một hồi lâu, không biết phía trên đã xảy ra chuyện gì. Đột nhiên, vô số phi đao xé nát hang động phía trên thành từng mảnh, Diệt Linh Trận bị đánh tan hầu như không còn, nên bọn họ liền cưỡng ép cõng mẹ con Thần Công Quân trên lưng. Kết quả lại giống như chọc vào tổ ong vò vẽ vậy, cả đường bà ấy vẫn luôn miệng mắng, phiền chết đi được.

Cuối cùng cũng lên được mặt đất, hắn lập tức thả bà xuống, cả giận nói: “Đi mau đi! Đừng lảm nhảm với lão tử nữa!” Dứt lời còn phủi tay một cái, tựa như muốn phủi đi xui xẻo.

Đến khi ngẩng đầu lên đã thấy ảo ảnh cao vạn trượng của Tây Hoang Đế treo lơ lửng trên bầu trời. Trên bệ đá đen là Nam Hoang Đế đang đứng ngơ ngác, hai bên một người là Đại Mạch Chủ, một người là Nhị Mạch Chủ, mà Tần Hi thì đang đứng đối diện, ôm lấy Lệnh Hồ Trăn Trăn đã hôn mê. Miệng nàng vẫn còn rỉ máu, nửa gương mặt đã bị nhuộm đỏ thẫm.

Tình huống này là cái quái gì đây?! Chu Cảnh bối rối.

Bà lão phía sau cũng la hoảng lên: “Trăn Trăn?! Mau buông nó ra!”

Tần Hi không hề phản kháng, để cho bà cướp Lệnh Hồ Trăn Trăn đi. Hắn chỉ lui hai bước, khoanh tay nhìn chằm chằm đến xuất thần về phía chân trời, bỗng nghe Đại Mạch Chủ gọi: “Tiểu Thất, Tiểu Cửu, đến an ủi Thần Công Quân. Lão Tam, con đến địa lao trong Địa cung kiểm tra lại một lần nữa xem còn đệ tử của Thần Công Quân chưa cứu ra hay không.”

Thần Công Quân khư khư ôm Lệnh Hồ Trăn Trăn sống chết không chịu buông tay, với thân phận của Nhị Mạch Chủ làm sao ông có thể làm ra chuyện giành giật với bà ấy, nên chỉ đứng ở một bên mỉm cười không nói.

Chu Cảnh cau mày tiến đến nhẹ nhàng kéo Thần Công Quân đứng dậy, thấy bà ấy vẫn dùng sức giãy giụa nên hắn không nhịn được cả giận nói: “Bà cũng không thể cứu nàng, có ôm cũng làm được cái gì? Ngược lại còn làm chậm trễ việc điều trị thì có!”

Lời nói này khiến Thần Công Quân đột nhiên an tĩnh lại. Ngay cả khi hai vị Mạch Chủ bắt đầu dùng Sưu Hồn Thuật lên người Lệnh Hồ Trăn Trăn, bà cũng không nhúc nhích nữa.

Chu Cảnh không để ý đến bà ấy nữa, chỉ dùng cánh tay huých Tần Hi: “Nguyên Hi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Cửu vốn rất giỏi tóm tắt mọi chuyện, vừa ngắn gọn vừa dễ hiểu, nhưng bây giờ lại không như thế. Chuyện vốn đã phức tạp bị hắn thuật lại càng khó hiểu hơn, càng lúc càng lộn xộn.

Mặc dù vậy, nhưng Chu Cảnh vẫn nghe đến ngây người.

Trong thời gian ngắn như thế mà sự việc lại phát triển đến mức khó tin như vậy? Xương Nguyên Yêu Quân là do Lệnh Hồ giết? Hơn nửa Trọng Âm Sơn cũng do nàng phá nát? Còn Lệnh Hồ Vũ kia, một ma đầu như thế mà lại từng là tu sĩ của Thái Thượng Mạch? Lệnh Hồ còn là con gái ông ta? Cô Liên Thác Sinh là gì nữa? Nói cách khác, Lệnh Hồ có thể không phải Lệnh Hồ, mà là Lệnh Hồ Vũ? Thật là một mớ hỗn độn.

Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm và ánh mắt nghiêm nghị của Tần Hi, Chu Cảnh cảm thấy cảm xúc trong lòng sư đệ của mình chắc chắn đang rất lẫn lộn. Nếu đổi là hắn, cô nương vẫn luôn mập mờ với mình đột nhiên biến thành ma đầu đầu thai thì mình chắc chắn sẽ ngu cả người.

Hắn lắp bắp định trấn an: “Đệ, đệ đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Trong này có thể, có thể có hiểu lầm gì đó…”

Tần Hi bình tĩnh nói: “Ta tại sao phải suy nghĩ nhiều? Người không nên suy nghĩ nhiều là huynh mới đúng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.