Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 21: Lo Trước Tính Sau




Vào lúc bình minh, Vạn Thử Yêu Quân lao thẳng từ Trường Cự Cốc chạy tới địa cung ở Trọng Âm Sơn của Xương Nguyên Yêu Quân.

Lão già Xương Nguyên này, lúc trước thì hung hăng đuổi giết tu sĩ Trung Thổ mà chẳng tiếc móc sạch của cải để bố trí yêu binh bên ngoài rồi ngày đêm tuần tra không ngừng. Nhưng khi biết được đối phương là Thái Thượng Mạch, thái độ của lão ta lập tức thay đổi, cứ làm như thật mà rút hết yêu binh. Chưa hết, lại còn không biết xấu hổ mà nói xin lỗi người ta, đúng là mặt dày vô sỉ!

“Xương Nguyên! Ngươi có ý gì?! Kêu lão tử tiên phong cho ngươi! Còn ngươi ngược lại thì tốt rồi! Lâm trận chạy trốn?! Để lấy lòng hai tên tu sĩ kia?!”

Vạn Thử Yêu Quân lao vào hang động khổng lồ và gầm lên ầm ĩ.

Xương Nguyên Yêu Quân treo ngược trên trần động, trường bào rộng màu tím bồng bềnh như một đám mây đen trôi lơ lửng. Lão là một con dơi thành yêu, làm Yêu Quân cũng chẳng thể thay đổi bản chất thích treo ngược, ngay cả cung cũng phải xây ở trong động.

Nghe tiếng gầm thét, lão liền ha ha cười lớn: “Chuyện này quả thật là do tiểu đệ suy nghĩ không chu toàn. Nếu sớm biết hai người kia là tu sĩ Thái Thượng Mạch, ta đã dè dặt hơn một chút rồi. Việc đã đến nước này, tiểu đệ nợ sư huynh một nhân tình. Từ nay Nam Chi Hoang chính là nhà của Thử huynh, ngàn vạn lần không cần khách khí với tiểu đệ làm gì.”

Vạn Thử Yêu Quân làm sao có thể cam tâm, nơi bị phi kiếm đâm vào vẫn đau thấu xương tủy, Lôi Phong Thuật mỗi giờ mỗi khắc đều đang dày vò máu thịt khiến vết thương khó lành. Này cũng thôi đi, nhưng chuyện Nhược Mộc bị hủy thì cho dù tiểu tử kia có là Thái Thượng Mạch Chủ, lão cũng phải xé thành từng mảnh mới hả giận.

Trong cơn tức giận, lão hóa thành âm phong phóng đi, lạnh lùng nói: “Lão già Xương Nguyên kia! Ngày khác ta nhất định phải đòi hết số nợ này!”

Xương Nguyên Yêu Quân nhướng mày một cái, đang muốn trấn an lại nhìn thấy hai con ngựa yêu kéo xe lớn chạy nhanh đến. Yêu Quân Tam công tử gầy gò rất nhanh liền xuống xe, chắp tay nói: “Phụ thân, Vạn Thử Yêu Quân. Đồ mà Lệnh Hồ hậu nhân kia để lại ở Tuấn Đàn Hành cung, ta đã mang đến rồi đây.”

Vạn Thử Yêu Quân vừa nghe bốn chữ “Lệnh Hồ hậu nhân”, âm phong lập tức biến mất. Lão quay đầu dùng ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm Tam công tử, lạnh lùng nói: “Hóa ra ra là như vậy! Thì ra cha con các ngươi muốn đến cướp công lao của ta! Các ngươi đừng quên, Lệnh Hồ hậu nhân là ta phát hiện trước!”

Tam công tử cười: “Yêu Quân bớt giận, công lao to lớn này dĩ nhiên thuộc về ngài rồi. Ngài cứ nghe ta nói hết trước đã.”

Gã đưa lòng bàn tay lên cao, trên đó có chiếc vòng bằng gỗ tối màu với nhiều hoa văn được vẽ bằng mực bạc. Vừa nhìn là đã biết đây là bảo cụ được chế tác tinh xảo.

“Tất cả đều quá trùng hợp. Ta chỉ muốn bắt được một vài mỹ nhân, nhưng không ngờ lại bắt được Lệnh Hồ hậu nhân, đáng tiếc ta chưa từng gặp qua Lệnh Hồ Vũ, lại để cho nàng ta chạy thoát, cũng may món đồ nàng ta để lại vô cùng thú vị…”

“Nói bậy bạ gì đó!” Vạn Thử Yêu Quân vẫn rất tức giận.

Tam công tử xua tay trấn an, đột nhiên lại xoay cổ tay. Một con chim đưa tin bằng đồng dài hơn một thước, đáp xuống đất, bụng con chim đã há to, lá thư bên trong đã được gã cầm trong tay.

“Hai thứ này chính là thứ đồ mà ta nói thú vị. Con này là chim truyền tin bằng đồng xanh rất hiếm thấy. Mấy ngày trước, ta tình cờ bắt được nó, khi mở ra lại thấy bên trong là lá thư Lệnh Hồ hậu nhân viết cho sư môn, thật không ngờ nàng ta còn bái thợ thủ công làm thầy. Còn có vòng tay bằng gỗ kia, cũng đương nhiên là do thợ thủ công từ Đại Hoang làm ra. Yêu Quân hãy nghĩ xem, nếu chúng ta vừa lùng bắt Lệnh Hồ hậu nhân, vừa tỉ mỉ điều tra sư môn của nàng. Như thế còn sợ nàng ta bay lên trời trốn mất sao?”

Vạn Thử Yêu Quân cười lạnh: “Người đã bị lão già của ngươi thả đi Tây Chi Hoang rồi! Bắt cái quái gì?!”

Xương Nguyên Yêu Quân thấy lão vẫn còn tốn sức tức giận, không khỏi không nhịn được: “Vạn Thử, ta khuyên huynh bớt giận một chút đi, chú ý đến thương thế một chút. Phương pháp có nhiều vô số, cần gì phải đối đầu với tu sĩ Thái Thượng Mạch vào lúc này? Đến khi tặng Lệnh Hồ hậu nhân cho Nam Hoang Đế, khôi phục lại tước hiệu của huynh thì trong Đại Hoang huynh muốn giết tu sĩ cứ giết. Nếu còn chưa giết đủ thì cứ đến Trung Thổ giết, bốn vị Hoang Đế cũng sẽ không ngăn cản.”

Lão già Xương Nguyên xảo quyệt, nói tới nói lui vẫn là muốn cướp công lao tìm thấy Lệnh Hồ hậu nhân của lão.

Thế nhưng lão rốt cuộc cũng có chút bị thuyết phục, lập tức trợn tròn đôi mắt to như chuông đồng: “Vậy ngươi hãy nói ta biết ngươi có cách gì đi! Ngươi thả bọn họ đi Tây Chi Hoang rồi, làm sao có thể bắt lại được!”

Tây Hoang Đế luôn thích xen vào chuyện của người khác, Xương Nguyên Yêu Quân ở Nam Chi Hoang có ngông cuồng như thế nào đi nữa, cũng không thể nhúng móng vuốt vào Tây Chi Hoang.

Xương Nguyên Yêu Quân bình tĩnh nói: “Cần gì phải tự rước họa vào thân trước mặt Tây Hoang Đế? Huynh luôn hấp ta hấp tấp như thế nên mới mất đi tước hiệu đó. Thôi vậy, huynh biến thành như thế là do lỗi của ta. Chuyện này cứ để ta lo là được.”

*

Ngôi nhà đá ở Trường Cự Cốc vẫn ở nơi cũ sau bao nhiêu năm và vẫn giữ được hình dáng ban đầu.

Vạn Thử Yêu Quân nhìn hồi lâu, bỗng nhiên giơ móng vuốt ra cào thật mạnh —— lòng bàn tay vô cùng đau đớn, nhưng căn nhà đá không hề bị tổn hại gì, chỉ có băng tuyết bao phủ phía trên lăn xuống rào rào.

Thanh âm của Tam công tử từ phía sau truyền tới: “Đây là căn nhà đá mà Lệnh Hồ Vũ dùng tiên thuật dựng nên trong lúc chạy trốn khắp nơi đúng chứ?”

Gã tiến lại gần, liếc nhìn phía trên móng bị gãy một mảnh của Vạn Thử Yêu Quân. Nghe nói đó chính là thương tích do Lệnh Hồ Vũ gây nên, vết thương chẳng có chút vinh dự nào, bởi vì lúc đó vị Yêu Quân này là kẻ đánh lén cũng là kẻ khiêu khích. Lệnh Hồ Vũ thậm chí còn không thèm nhìn lão một cái.

“Nhà đá chỉ là đồ vật mà thôi, Yêu Quân cần gì phải lấy nó ra xả giận.”

Trong lời nói của Tam công tử có chút chế nhạo, rất có thể là đang thầm mỉa mai rằng lão không những không đánh bại được người thật, mà còn không thể phá hủy một ngôi nhà đá được dựng nên từ tiên pháp.

Tuy nhiên, Vạn Thử Yêu Quân lại không hề tức giận, giọng nói lạnh lùng: “Hắn ta có lợi hại hơn thì sao? Không phải đã chết rồi sao, mà hậu nhân của hắn không phải đang bị đuổi tận giết tuyệt sao?”

Tam công tử vẫn cười nói: “Yêu Quân không lẽ chưa từng nghĩ đến việc Nam Hoang Đế có thể chẳng nỡ đuổi tận giết tuyệt sao?”

“Nhảm nhí!” Vạn Thử Yêu Quân cười lạnh.

“Dù sao thì người bị Lệnh Hồ Vũ bắt cóc chính là phi tần yêu quý nhất của ông ta. Cho dù có sinh ra nghiệt chủng thì nếu thấy Lệnh Hồ hậu nhân có một chút giống sủng phi kia thì khó đảm bảo ông ta sẽ không rủ lòng thương xót. Nếu là ta, ta sẽ giữ lại để vuốt ve mấy ngày rồi mới giết.”

…. Đúng là một tên bỉ ổi.

Phần lớn những suy nghĩ méo mó của Vạn Thử Yêu Quân đều đã được dùng hết vào việc ăn thịt người rồi nên lão rất không đồng tình với dục vọng vặn vẹo của Tam công tử. Không ngờ, gã vẫn còn nói tiếp: “Thật ra thì ta cũng khá yêu quý sắc đẹp kia của Lệnh Hồ hậu nhân. Vạn Thử Yêu Quân, chuyến này chúng ta đến Tây Chi Hoang bắt được nàng, có thể trì hoãn mấy ngày rồi mới mang về được không?”

Vạn Thử Yêu Quân cười lạnh: “Vậy chúng ta trước tiên phải bắt được đã! Lão già của ngươi không phải nói đã có mưu kế gì rồi sao? Nói cho ta biết kế hoạch là gì mau? Uổng công đi Tây Chi Hoang một chuyến, hay thản nhiên mà bắt người trước mắt của Tây Hoang Đế?”

“Yêu Quân, không cần sốt ruột.” Tam công tử xoay người nhìn về cỗ xe lớn. “Lần này có ta đồng hành mà ngài còn chưa tin vào thành ý của phụ thân sao? Ở Tây Chi Hoang không thể tự tiện đánh đánh giết giết được nên đương nhiên phải âm thầm một chút. May thay ở Tây Chi Hoang có một người quen cũ của phụ thân, chỉ cần chút thủ đoạn là Yêu Quân và ta có thể chờ đợi tin tốt được rồi.”

Dứt lời, gã bỗng bật cười: “Đúng rồi, ngài không phải rất hận tên tu sĩ biết dùng Phong Lôi Phi Kiếm sao? Lần này bắt được rồi sẽ mang về Nam Chi Hoang tùy ngài chém giết.”

Vạn Thử Yêu Quân chợt cảm thấy hai cha con này một chút đáng tin cũng không có. Nam Chi Hoang nuôi một đống yêu binh tinh nhuệ như thế nhưng không dùng đến lại muốn ra tay với tu sĩ ở nơi Tây Chi Hoang quy củ nhiều vô cùng kia, có có Tây Hoang Đế thích gây chuyện nữa, bọn họ điên rồi sao?

Huống chi người có thù oán với tu sĩ là lão, không phải Xương Nguyên. Đã biết người ta là Thái Thượng Mạch, lại còn muốn xuống tay ở Tây Chi Hoang. Thật không giống tác phong của Xương Nguyên chút nào, vô cùng khả nghi.

Tam công tử rất giỏi quan sát lời nói và biểu cảm, lập tức nói: “Sở dĩ Yêu Quân và tên tu sĩ kia kết thành mối thù không đội trời chung chung quy vẫn là do phụ thân ta, nên ông ấy đã nói cho dù có như thế nào cũng phải giúp Yêu Quân trả mối hận này. Nhưng mà đối phó với Thái Thượng Mạch, nếu cứng quá lại không thể được. Hiện giờ chúng ta làm ra dáng vẻ nhượng bộ, lại có thủ đoạn thích hợp, còn có thời cơ thích hợp, cho dù hai tên tu sĩ kia có gặp chuyện cũng không ai nghi ngờ Nam Chi Hoang chúng ta cả. Đây chẳng phải ổn thỏa hơn sao?”

“Thủ đoạn thích hợp, thời cơ thích hợp là cái gì nữa?!” Vạn Thử Yêu Quân vô cùng ghét hai cha con Xương Nguyên cố làm ra vẻ huyền bí. “Ngươi nói rõ ra xem!”

Tam công tử không đáp, chỉ mở cửa xe: “Món ngon phải thưởng thức từ từ mới cảm nhận được vị ngon; mỹ nhân phải từ từ hưởng thụ mới thú vị. Đi thôi Yêu Quân, Tây Chi Hoang hiện giờ vô cùng phồn hoa, vừa vặn có thể hưởng thụ một lần.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.