Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 156: Đời Này Cùng Nhau (Hoàn chính văn)




21 tháng Mười, trời trong không mây.

Vân Vũ Sơn, nơi thường có mưa, hôm nay hiếm hoi được một ngày nắng ráo. Ánh nắng mùa thu là một màu vàng nhạt sáng lấp lánh, soi chiếu cả vùng núi rực rỡ với màu xanh, đỏ, vàng đan xen khắp nơi.

Lại thêm một mùa quả cây loan đủ chín, đằng yêu với gương mặt thanh mảnh và đôi mắt sắc sảo vẫn ngồi dưới gốc cây, nhìn chằm chằm mọi người đến gần với vẻ vô cùng dữ dằn.

Chẳng bao lâu, gã đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc mà đáng ghét.

Người đến có mái tóc dày và màu nhạt hơn bình thường, búi lỏng thành một búi, chỉ cài duy nhất một cây trâm ngọc trai trắng. Đôi mắt nàng cũng có màu hổ phách sáng hơn bình thường, nhưng đôi môi lại đậm màu vô cùng quyến rũ. Dung nhan nàng yêu kiều, khoác lên chiếc váy thêu hoa hải đường hồng trắng khiến nàng càng giống như một yêu cơ.

Đằng yêu lập tức nổi giận, hét lên: “Lại là ngươi!”

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn chân trái đã lành của gã, hành động này càng khiến gã thêm căm ghét, nhặt đá ném mạnh tới.

Lần này nàng chẳng buồn tránh, nhẹ nhàng phẩy tay áo, dùng sức gió đẩy viên đá sang một bên, từ từ tiến lại gần gốc cây, dùng nhẹ nhàng, nhưng nghe lại giống như có vẻ thắc mắc: “Thang Viên Yêu Quân đã không còn nữa, mà ngươi vẫn còn ở đây.”

Đã thành tu sĩ rồi ư? Đằng yêu vốn hay ức hiếp kẻ yếu tức khắc rút lui vào trong cành lá của cây loan, nạt nộ nhưng yếu thế: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

“Ta chẳng làm gì cả.” Lệnh Hồ Trăn Trăn đứng dưới gốc cây. “Chỉ đợi một kẻ lười biếng thôi.”

Đằng yêu đa nghi không tin, cuộn tất cả dây leo lên, đề phòng nhìn nàng.

Nàng quả thật không làm gì cả, chỉ ngắm nhìn cảnh núi non rực rỡ, rồi lại như tán gẫu: “Phong khí ở Nam Chi Hoang thay đổi không ít, nghe nói không còn cái quy định ‘yêu có thể giết người, nhưng người không thể giết yêu’ kỳ quặc kia nữa.”

“Ngươi mơ đẹp nhỉ! Tu sĩ vẫn không được giết yêu!” Đằng yêu nghĩ đến điều này là thấy bực bội. “Nam Hoang Đế bệ hạ chẳng nghĩ cho dã yêu chúng ta chút nào cả!”

Nam Chi Hoang trước kia tốt biết bao, cứ như là thiên đường cho yêu vậy, có thể hoành hành bá đạo chẳng cần kiêng nể già. Kể từ sau khi Xương Nguyên Yêu Quân chết, tất cả đều thay đổi. Nam Hoang Đế gần đây còn tiến hành cải cách, càng bảo vệ người bình thường và các dị tộc hơn, khiến gã chỉ dám dọa người chứ không dám thật sự ra tay, khó chịu vô cùng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn thản nhiên nói: “Vậy mới phải, không thì Nam Chi Hoang chẳng còn ai nữa.”

Lời vừa dứt, bỗng nghe thấy một giọng nam xa lạ vang lên gần đó: “Cô nương thật có hiểu biết.”

Nàng ngoảnh đầu lại, liền thấy một tu sĩ trẻ tuổi mỉm cười bước đến, nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên, chắp tay hành lễ nói: “Cô nương chắc hẳn là tiên hữu từ Trung Thổ, tại hạ là người của Ngoại Phương Môn vùng Dự Châu…”

Còn chưa nói hết, trên đường núi lại có hai người, một nam một nữ, đi tới. Họ đi khá gần nhau, bầu không khí cũng khá hòa hợp. Thiếu niên tuấn tú đẹp đẽ, dưới bím tóc đuôi sam có chiếc nhẫn ngọc, đang bày ra dáng vẻ nhã nhặn trò chuyện vui vẻ với cô nương đi cùng.

Vẻ nhã nhặn ấy biến mất ngay khi hắn vị tu sĩ lạ mặt đứng cạnh Lệnh Hồ Trăn Trăn.

Tần Hi lập tức khép miệng, nheo mắt nhìn vị tu sĩ kia, rồi lại nhìn nàng. Lệnh Hồ Trăn Trăn cau mày nhìn hắn, rồi lại nhìn cô nương xa lạ bên cạnh hắn.

Chẳng ai nói gì trong một lúc lâu.

Đợi đến khi Giáp Ất Bính Đinh của mỗi người đi khỏi, Lệnh Hồ Trăn Trăn mới thản nhiên nói: “Thảo nào mà chàng đến muộn thế.”

Tần Hi chậm rãi đáp: “Có lẽ sư huynh nên đến muộn hơn chút nữa.”

Nàng nhắc nhở hắn: “Là sư đệ, ta là Tiểu sư tỷ.”

Hắn nắm lấy một tay áo dài lộng lẫy của nàng, vuốt qua lớp thêu tinh xảo phức tạp, giọng thấp hơn: “Chẳng phải đã từng gọi ta là Nguyên Hi sư huynh rất nhiều lần rồi sao?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn đột nhiên quay đầu đi chỗ khác, hắn cũng thế, có những lúc cứ gọi Tiểu sư tỷ không ngừng.

Tay áo bị kéo nhẹ nhàng hai lần, lực nhẹ nhàng như đang dỗ dành. Giọng hắn tựa như chẳng có chuyện gì vừa xảy ra: “Đi xem xem nhà đá của phụ thân nàng còn hay không nhé?”

Nàng còn chưa kịp đáp, đã thấy Tần Nguyên Hi bế nàng lên, còn cẩn thận thu lại gấu váy lộng lẫy, ôm chặt trong tay: “Đường rừng lồi lõm nhiều, để sư huynh bế Tiểu sư muội đi, khỏi làm bẩn áo váy giày vớ”

Kể từ khi làm sư huynh, hắn dường như rất đắc ý, thích làm sư huynh đến thế ư?

Lệnh Hồ Trăn Trăn giữ lấy đầu hắn, nghiêng người thăm dò gọi một tiếng: “Nguyên Hi sư huynh.”

Tai hắn lập tức đỏ rực như mã não, giọng vẫn giữ vẻ điềm đạm: “Quay về rồi hẵng gọi như thế.”

Vẻ hùng hồn lúc nãy đâu mất rồi? Lệnh Hồ Trăn Trăn nhéo đôi tai đỏ rực của hắn. Tần Nguyên Hi, đúng là nói một đằng làm một nẻo.

Ngôi nhà đá của Lệnh Hồ Vũ vẫn còn ở chỗ cũ, đám rêu phong và dây leo trên đó đã dày thêm vô số. Vùng đất cháy xưa kia cũng mọc lên những cây mới, cỏ dại cao đến nửa người. Tần Hi nghiêng người nhìn vào, lần này không còn Đại Hoang cô nương kỳ lạ nào dọn dẹp sạch sẽ và trải lá cây lên, trong nhà đá lá mục ngập đầy, hôi thối vô cùng.

“Ngôi nhà đá do thần vật tạo ra dù sao cũng không hư hỏng được.” Lệnh Hồ Trăn Trăn gọi lửa ra, thiêu đám lá mục thành tro. “Hay là chúng ta cũng thử Hôn Dĩ Vi Kỳ ở đây một lần?”

Hành trình của cha mẹ bắt đầu từ đây, cuộc gặp gỡ của nàng và Tần Nguyên Hi cũng ở nơi này. Hai căn nhà đá đặt cạnh nhau, như hoàn thiện mối nhân duyên kỳ diệu.

Tần Hi suy nghĩ một lát: “Cũng được, nhưng để ta khởi động thần vật.”

Thần vật không biết là phúc hay họa, để hắn làm thì an toàn hơn.

Hắn cầm Hôn Dĩ Vi Kỳ rong lòng bàn tay, vận chuyển linh khí truyền vào, chỉ thấy cỏ dại và đất đùn lên ầm ầm, sau đó thần vật lập tức hóa thành một căn nhà đá nhỏ xinh màu trắng. Ý nghĩ hắn vừa động, trên tường đá liền hiện ra hình khắc một con hồ ly nhỏ có đuôi và mắt dài dài.

“Đi nào.”

Tần Hi dẫn Lệnh Hồ Trăn Trăn vào căn nhà đá trắng như tuyết, đến khi bước ra, chỉ cảm thấy cảnh vật thoắt cái biến đổi. Họ đang đứng trên một con đường núi quen thuộc, xung quanh là cây hoa nở rộ, hoa rơi như mưa. Ánh chiều tà đỏ rực như máu, mây ngũ sắc phủ nửa bầu trời, đẹp đến mức cực điểm.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đang ở trong lòng hắn, mặc vũ y trắng như tuyết của Thái Thượng Mạch, mặt bị phủ bởi màn sương đen, không thể nói, còn cổ nàng đang bị năm ngón tay của hắn nắm chặt. Cảnh tượng này đã xuất hiện vô số lần trong ác mộng của hắn. Nay khi thấy nó đột ngột xuất hiện, hắn vẫn cảm thấy đau đớn âm ỉ.

Hóa ra là vậy, Hôn Dĩ Vi Kỳ, hắn đã hiểu ý nghĩa của nó rồi. Chẳng trách, “những người bước ra đều thanh thản”.

Lệnh Hồ Trăn Trăn ơi ngỡ ngàng, đưa tay định dỡ mảng sương đen xuống, nhưng cổ tay lại bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy.

“Tiểu sư tỷ, đợi một chút.” Tần Hi nói nhẹ nhàng. “Con đường núi này vẫn chưa đi hết, đến thung lũng, sư đệ sẽ thả tỷ xuống.”

… Hắn lại định làm chuyện gì kỳ quặc sao?

Lệnh Hồ Trăn Trăn há miệng định cắn vào vai hắn, nghưng lại nghe hắn khẽ nói: “Đừng cắn sư đệ rách da nhé.”

Sao lại nói khác với lần trước?

Nàng buông miệng ra, trên đầu lại nghe thấy giọng nói ôn hòa của Tần Nguyên Hi: “Ngoài Vân Vũ Sơn, sư đệ còn muốn đi nhiều nơi khác ở Đại Hoang. Nghe nói Nam Chi Hoang xinh đẹp, Bắc Chi Hoang rộng lớn, Tây Chi Hoang giàu có, Đông Chi Hoang u tịch. Nếu phải xây một đại trạch, sư đệ muốn ở Tây Chi Hoang, vì sư đệ là kiểu người được nuông chiều không chịu được cực khổ. Tuy nhiên, vẫn là Tiểu sư tỷ quyết định, tỷ đi đâu, sư đệ liền thích nơi đó.”

Trong thoáng chốc, như thể số phận quay lại, thật sự trở về ngày đó.

Ngày đó, là nút thắt sâu nhất trong lòng Tần Nguyên Hi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn lặng lẽ tựa đầu vào vai hắn, những cánh hoa mềm mại nhỏ bé bị làn gió xuân ấm áp thổi bay, rơi như mưa trên mái tóc, hương thơm ngọt ngào quấn quanh người. Tần Nguyên Hi bất ngờ nhẹ nhàng đặt nàng xuống: “Đến rồi. Tiểu sư tỷ, bây giờ tỷ muốn làm gì cũng được.”

Nàng bước lên hai bước, ánh chiều tà đẹp đẽ phủ lên bóng dáng yêu kiều của nàng, mái tóc vàng như hoàng kim vật. Nàng nghiêng mặt, đôi môi đỏ dưới màn sương đen quyến rũ và nồng nàn.

Tần Hi lẳng lặng nhìn nàng, cho đến ngày hôm nay, hắn vẫn tuyệt đối không buông tay, thế nào cũng phải giữ nàng bên mình.

Giọng nói bị phong bế được mở ra, Lệnh Hồ Trăn Trăn không gỡ màn sương đen đi, chỉ khẽ nói: “Tần Nguyên Hi, ta muốn trả lại Bàn Thần Ti cho chàng.”

Hóa ra hôm đó, nàng đã định nói như vậy.

Tần Hi chậm rãi nói: “Nhưng sư đệ không muốn nhận lại, thứ đó so với Tiểu sư tỷ thì chẳng đáng một đồng.”

Nàng xoay người, dùng đôi mắt như có thể nhìn xuyên qua màn sương đen nhìn hắn: “Ta cướp Bàn Thần Ti là vì lừa dối chính mình, nhưng giờ đây ta đã thích chàng, nên không muốn tiếp tục lừa dối nữa. Bàn Thần Ti trả lại cho chàng, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”

Gió thổi qua, cuốn lấy những cánh hoa trong thung lũng nhỏ, Tần Hi từ từ bước đến ôm nàng vào lòng.

“Nàng thật sự muốn bắt đầu lại với ta?” Hắn khẽ hỏi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn gật đầu: “Ta muốn cùng chàng mãi mãi ở bên nhau.”

Tần Hi đột nhiên ôm chặt lấy nàng, chôn mặt vào mái tóc dày của nàng: “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, mãi mãi không chia lìa.”

Dù biết là bất khả thi, họ vẫn bất chấp tất cả, trong thứ gọi là trò đùa của tạo hóa, ngoan cố chạy về phía đối phương.

Những tiếc nuối và đau đớn sâu thẳm trong lòng bỗng dưng tan biến đi rất nhiều. Vì sự kiên định của mình, cuối cùng họ đã được ở bên nhau.

Tần Hi hơi buông Lệnh Hồ Trăn Trăn ra, úi đầu nhìn màn sương đen che mặt nàng. Lòng bàn tay lướt qua mặt nàng, màn sương đen lặng lẽ tan đi.

Ánh hoàng hôn rực rỡ, cùng với quang cảnh thung lũng nhỏ tuyệt đẹp, tất cả đều rơi vào đôi mắt Lệnh Hồ Trăn Trăn. Trong đôi mắt màu hổ phách của nàng lấp lánh một tia kinh diễm, rồi nàng ngước lên nhìn hắn, khóe môi khẽ cong lên, mỉm cười rạng rỡ đến nỗi những bông hoa xung quanh cũng lu mờ đi.

“Lần trước không có tâm trạng ngắm, hóa ra chàng thật sự ã tìm được nơi đẹp như vậy.” Nàng thổi đi những cánh hoa vương trên vai.

Tần Hi lại nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng từng chút một: “Đáng tiếc đã bị hủy rồi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn vòng tay ôm lấy cổ hắn, giọng nói nhẹ nhàng: “Thiên hạ rộng lớn, sẽ còn nơi đẹp hơn nữa, chúng ta sẽ luôn tìm được thôi.”

Trung Thổ Cửu Châu, Đại Hoang Tứ Dã, nơi nào cũng có thể đến, nhất định mỗi ngày đều là cảnh sắc mới. Vì ở bên người trong lòng, nên đi đâu cũng cảm thấy vạn vật đều rực rỡ.

“Nhưng ta vẫn muốn ở lại một chút.” Nàng nhỏ giọng nói. “Ở lại đến khi thần vật cạn kiệt thần lực?”

Tần Hi khẽ cười: “Sau đó thì làm gì nữa?”

“Thăm Ngu Vũ Linh, về sư môn đại trạch, tìm một nơi phong cảnh đẹp xây đại trạch, đến tháng Giêng đưa tro cốt của đại bá Từ Duệ về Cúc Lăng Vu Thiên.”

Nghe qua đều là những chuyện khá quan trọng.

Tần Hi ôm lấy nàng lăn mấy vòng trên thảm hoa mềm mại, lăn thẳng đến cạnh hồ nhỏ. Hắn giúp nàng phủi đi cánh hoa trên chân mày, thổi đi cánh hoa rơi trên tóc, rồi đặt cái đầu nhiều tóc vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve: “Ở lại trước đã.”

Hôn Dĩ Vi Kỳ, ánh chiều tà vĩnh viễn không lặn. Có lẽ đây là một thần vật do một vị thần đau khổ tạo ra, nhưng họ không chỉ có cảnh hoàng hôn rực rỡ, mà còn sẽ có vô số bình minh yên tĩnh, những buổi sáng rực rỡ, và những ban đêm ngọt ngào.

Tuyết đông sấm hạ, ngày xuân cảnh thu, trời đất bao la, núi sông thành trấn, Lệnh Hồ Trăn Trăn và Tần Nguyên Hi sẽ đồng hành suốt đời này, mãi mãi không chia lìa.

-HOÀN CHÍNH VĂN-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.