Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 15: Lệnh Hồ Hậu Nhân




Vạn Thử Yêu Quân trốn trở lại địa cung, tiếp tục lẻn đi mấy ngàn dặm, cuối cùng phải dừng lại vì kiệt sức.

Hắn đã sơ suất rồi, hai chàng trai trẻ tuổi kia chắc chắn không phải là tu sĩ Thái Thượng Mạch bình thường.

Nghe nói Thái Thượng Mạch tổng cộng có Cửu Mạch, hai người kia hơn phân nửa là tu sĩ của Nhất, Nhị Mạch. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, mặc dù không dám giết yêu, nhưng lại tràn đầy ý muốn làm nhục, thậm chí còn buộc lão phải chật vật bỏ lại Thiết Dân Trang. Ai có thể nhịn chứ lão không thể nhịn!

Sát ý của lão bùng lên mạnh mẽ, cần phải tìm mấy người phàm nhai cho bõ tức, đột nhiên lại cảm thấy hồng y thiếu nữ trong tay mình động đậy.

Tốt lắm, rốt cuộc cũng bắt được. Người lão vốn muốn bắt cũng chỉ có nàng mà thôi.

Uổng cho tên Xương Nguyên kia ỷ mình thông minh, nhưng lại gặp phải hai tu sĩ Thái Thượng Mạch khó đối phó. Thứ thật sự đáng tiền đang ở ngay trước mắt, vậy mà lão suýt nữa đã để nàng chạy mất. Nếu không phải lão tự mình ra tay thì chẳng phải công lao to lớn này đã vụt khỏi tay rồi sao?

Khi phát hiện ra hồng y thiếu nữ nổi bật này ở trong ngôi làng trước đó, Vạn Thử Yêu Quân vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ, nhưng nàng lại đi cùng với tu sĩ Thái Thượng Mạch khiến thân phận của lão bị bạo lộ, không thể ra tay được. Lão còn đang vô cùng tiếc nuối, sợ là bắt không được, nhưng ai ngờ không hiểu sao lại chẳng có người nào để ý đến nàng.

Cũng đúng thôi, không để ý đến nàng mới là bình thường.

Vạn Thử Yêu Quân thấy mặt và cổ nàng đầy máu, không khỏi ha ha cười to: “Ngươi vậy mà lại ở cùng với đám tu sĩ Trung Thổ kia, thật nực cười! Bọn họ sao có thể bảo vệ ngươi được!”

Lệnh Hồ Trăn Trăn đau đến mức đầu óc xoay vòng vòng, lưng như muốn nứt ra, nửa người bên trái không cử động được, trước mắt nàng chỉ có một màu đỏ như máu. Mới vừa rồi có phải có người nói chuyện hay không? Ai thế?

Nàng cố gắng hết sức để ngẩng đầu lên, đột nhiên đối mặt với đôi mắt to bằng chuông đồng của Vạn Thử Yêu Quân. Lão đang dùng đôi mắt như ma trơi kia nhìn chằm chằm nàng.

Cảnh tượng này thực sự đáng sợ hơn bao giờ hết, nàng hít một hơi, rồi cân nhắc sự chênh lệch về thực lực… Không, không cần cân nhắc làm gì. Nghe nói Yêu Quân này có thể ăn thịt người, vậy đại hạn của nàng tới rồi còn gì nữa đâu mà cân nhắc.

Vạn Thử Yêu Quân thấy nàng không khóc cũng chẳng la hét om sòm, phản ứng vô cùng nhàm chán, liền cười lạnh nói: “Tại sao không nói gì? Buồn cười! Lệnh Hồ Vũ ở địa ngục nhìn thấy ngươi như vậy, không biết sẽ nghĩ như thế nào.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn khó khăn mở miệng, khóe miệng có một dòng máu tràn ra, giọng nói khàn khàn: “... Ai?”

Nàng có phải đã nghe thấy hai chữ Lệnh Hồ hay không?

Vạn Thử Yêu Quân không ngờ nàng lại phản ứng như vậy, đây là đang giả ngu với lão sao?

Móng vuốt lạnh lẽo và sắc bén của lão siết lấy mặt nàng, nàng nghi ngờ khuôn mặt của mình sắp bị rạch ra, đau đến “Á” lên một tiếng: “Muốn, muốn ăn… ăn… thật ngon thì đừng bóp mặt…”

Đôi mắt nóng rực của lão nhìn chằm chằm nàng hồi lâu. Mũi, miệng, và đường nét khuôn mặt của nàng giống hệt với Lệnh Hồ Vũ âm hiểm xảo trá kia như đúc, mà lão cũng chẳng phải người mù.

Tâm tình Vạn Thử Yêu Quân rất tốt, quyết định trêu đùa nàng: “Ngươi họ gì?”

Sao, trước khi ăn phải hỏi cả dòng họ à? Đúng là một con yêu cầu kì.

Nàng thấp giọng nói: “Ta họ Từ.”

Nàng mượn họ của đại bá dùng một chút, dù sao ông ấy cũng đã dặn dò mình không được nói thật khi yêu hỏi họ của mình.

Vạn Thử Yêu Quân dùng móng vuốt lạnh lẽo và sắc bén của mình nắm lấy bên trái thân thể của nàng, chỉ cần một cái nắm nhẹ là cả người nàng đã bắt đầu run rẩy dữ dội. Lão như mèo vờn chuột mà nói: “Nhưng sao ta lại nghe tiểu tặc kia gọi ngươi là Lệnh Hồ mà? Ta không thích thô bạo với nữ nhân, nhưng lừa gạt ta cũng không được. Đến đây, ta phải nghe chính miệng ngươi nói thật, ngươi họ gì?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy mình sắp ngất đi, liền thương lượng cùng lão: “Ngươi, ngươi muốn ta họ gì? Tùy ngươi…”

Vạn Thử Yêu Quân cau mày nói: “Còn nói nhảm!”

Thời điểm nhìn thấy nàng, lão đã chắc chắn nàng là hậu nhân của Lệnh Hồ Vũ, nếu là trước đây, lão đã kéo nàng đi gặp Nam Hoang Đế để giành công rồi. Nhưng từ khi bị tước đoạt danh hiệu Yêu Quân, không có sự hỗ trợ của yêu lực từ bốn Hoang nên thực lực giảm sút rất nhiều và mọi hành động của lão càng thận trọng hơn rất nhiều so với trước đây.

Suy cho cùng, chuyện của Lệnh Hồ Vũ dù sao cũng là một vụ tai tiếng vô cùng lớn, không biết với tính tình hỉ nộ vô thường của Hoang Đế khi thấy Lệnh Hồ hậu nhân thì có thể khiến ông ta giận cá chém thớt mà lộ ra tâm bệnh lâu nay của mình hay không.

Vạn Thử Yêu Quân rơi vào trạng thái do dự hiếm có, lão không hiểu nhiều về Nam Hoang Đế, bây giờ có nên đánh cược mà đưa Lệnh Hồ hậu nhân cho ông ta, hay là tìm Xương Nguyên thương lượng một chút rồi mới quyết định?

Nhưng mà, tiểu nha đầu này dường như không chống đỡ được bao lâu. Trên đất có một vũng máu, mà lão không thể chữa cho nàng, cho dù là có, cũng sẽ không thể nào chữa thương cho hậu nhân của Lệnh Hồ Vũ được.

Trong lúc đang trầm ngâm, chợt nghe phía trên địa cung phát ra một tiếng sấm khủng khiếp, từng đợt một đánh mạnh xuống, cả tòa địa cung đều bị rung chuyển không ngừng nghỉ —— làm sao hai tên tu sĩ Thái Thượng Mạch kia có thể đuổi kịp nhanh như vậy?!

Vạn Thử Yêu Quân phát ra một tiếng đầy căm hận, Yêu Vân quanh thân lão chậm rãi lan ra như mực, hóa thành một đàn chuột lớn, nâng Lệnh Hồ Trăn Trăn không thể cử động lên chạy về phía sâu nhất của địa cung.

Tiếng sấm càng ngày càng gần, âm thanh chấn động cả trời đất đập vào ngực đến phát đau. Một khắc sau, mái của địa cung đã bị xé nát bởi lục quang chói sáng, vô số Phong Lôi Phi Kiếm lao vào từ các vết nứt, rồi lần lượt cắm vào bức tường trong cung, có vẻ như không muốn lão trốn thoát cùng với địa cung.

Vạn Thử Yêu Quân hóa thành cơn gió rét lạnh xuyên qua nóc điện, giận dữ hét: “Sao đám tiểu tặc các ngươi dám! Đừng tưởng ta thật sự sợ các ngươi!”

Mặt đất đã bị Phong Lôi Thuật phá vỡ và địa cung hoàn toàn lộ ra. Rễ cây to lớn của Nhược Mộc chiếm giữ phía trên, xen lẫn với địa cung. Cùng lúc đó, tên tiểu tặc kia đang đứng dưới tán cây, một tay vịn vào thân cây, trong mắt có chút lạnh lùng, thanh âm lãnh đạm: “Đây là trò mà Yêu Quân muốn chơi sao? Không hề thú vị chút nào.”

Vạn Thử Yêu Quân chợt nhớ tới trước đó hắn từng ghim một thanh phi kiếm trên Nhược Mộc, nhất định là lần theo dấu vết linh khí của thuật pháp mà đến đây.

Lão giận dữ gào thét: “Láo xược! Dừng tay!”

Không dừng.

Đầu ngón tay Tần Hi quét qua thân cây nóng rực của Nhược Mộc, phi kiếm nhỏ lúc trước ghim vào thân cây đột nhiên dài ra vài thước, thanh quang lóe lên, thần thụ quý hiếm này đã bị cắt thành vô số mảnh. Từng mảnh vụn lướt qua, phản chiếu vẻ mặt kinh hãi của Vạn Thử Yêu Quân, vô cùng thuận mắt.

“Vô sỉ, xằng bậy——!”

Vạn Thử Yêu Quân nổi giận, đang định bằng mọi giá nhào về phía hắn thì đột nhiên cảm thấy trước mắt có một luồng lục quang xẹt qua, nhanh như chớp đã bay đến phía sau lưng.

Sau khi tước hiệu tự phong của lão bị tước đi, yêu lực cũng đi theo nốt. Dù có muốn né tránh cũng không kịp nữa, chỉ cảm thấy bả vai tê dại đi, là do Phong Lôi phi kiếm nhỏ bé kia đâm vào.

Lôi Phong Thuật vừa tiếp xúc với máu thịt lập tức phát huy uy lực của mình, lão đau đến mức ngã lăn xuống đất.

“Ngươi... Ngươi thật to gan!” Lão đau đớn kêu lên, Phong Lôi Thuật mãnh liệt đến máu thịt toàn thân dường như bị xé nát từng chút một. “Ngươi giết ta sẽ chỉ khiến ngươi chết thảm hại hơn dưới tay bốn vị Hoang Đế mà thôi!”

Thân ảnh Tần Hi lóe lên, hắn đã đi vào nơi sâu nhất của địa cung, chỉ để lại dư âm lượn lờ: “Ai nói ta muốn giết ngươi, muốn đi muốn ở tùy ngươi. Khuyên ngươi đừng kích hoạt Yêu Vân, sẽ đau đớn hơn mà thôi.”

Loài yêu ở Đại Hoang ỷ vào thiết luật mà sắp bị chiều đến hư mất rồi. Thật sự nghĩ rằng không có cách nào đối phó với bọn chúng sao?

Vạn Thử Yêu Quân đau đớn lăn lộn trên mặt đất, hai mắt mở to đầy căm hận.

Nhược Mộc là nơi lão nương tựa vào, không biết phái tốn bao nhiêu tâm huyết mới có thể nuôi nó trên địa cung. Thôn làng trên mặt đất muốn phá bao nhiêu cũng không thành vấn đề, chỉ cần Nhược Mộc vẫn còn ở đây thì bao nhiêu “Thiết Dân Trang” cũng có thể xây lại. Tên tiểu tặc độc ác này lại dám phá hủy thần thụ, có băm hắn thành ngàn mảnh cũng không thể xóa bỏ nỗi hận này!

Lão loạng choạng đứng dậy, biến thành một cơn gió lạnh lẽo chạy trốn, để lại một đường máu yêu đen nhánh.

*

Lúc này Lệnh Hồ Trăn Trăn đang lâm vào tình trạng khổ tâm không thể diễn tả được. Lũ chuột đang nâng nàng chạy đi bỗng nhiên biến mất sau một lúc khiến nàng ngã xuống mà không có khả năng phản kháng chút nào. Đầu, cổ, và mặt nàng đầy máu, mắt cũng không thể mở ra được, chỉ nghe một loạt tiếng nổ khủng khiếp, như thể chúng sắp phá hủy toàn bộ địa cung.

Dần dần không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, chỉ có từng giọt máu nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo, làm ướt cả cằm nàng.

Lần này chỉ sợ là xong rồi, nàng sẽ chết sao?

Nàng còn chưa tìm được đại bá, mặc dù ông ấy đã nói không cần tìm, nhưng nàng vẫn muốn gặp lại ông một lần…. Còn có sư phụ, người đã hứa dạy nàng chạm khắc gỗ sau khi trở về từ Vân Vũ Sơn. Nàng tuy là vì năm trăm lượng mới vào sư môn, nhưng lại thấy nghề thủ công rất thú vị, còn có rất nhiều muốn học nữa, cũng không biết có thể học được hay không….

Trong lúc mông lung, dường như có một đôi tay bế nàng lên.

Mùi hương ngọt ngào không thể giải thích được, giống như hương thơm của hoa cỏ được sưởi ấm bởi ánh nắng mặt trời. Mùi hương này không hề xa lạ, bây giờ ngửi thấy nó khiến nàng vừa yên tâm vừa lo lắng.

Là họ Tần, Thuật Trị Thương của hắn có giá năm trăm lẻ một lượng.

Giờ phút này nàng chỉ muốn học Chu Cảnh mắng một câu “Chết tiệt”. Đã nói rất nhiều lần rồi, Thiết Dân Trang này rất kỳ lạ mà bọn họ ai cũng không nghe, kết quả ai cũng không sao, chỉ có nàng là xui xẻo nhất.

“Ta không có… năm trăm lẻ một lượng…”

Lệnh Hồ Trăn Trăn dùng hết sức lực cuối cùng để thương lượng với hắn, nhưng lời nói còn chưa dứt thì nàng đã hôn mê bất tỉnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.