Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 142: Kết Cục Tâm Ma




Di vật của Lệnh Hồ Vũ rất nhanh được gửi về động phủ. Đồ đạc của ông vốn không nhiều, qua hơn năm mươi năm, sách vở và y phục đã mục nát hết, chỉ còn một gói giấy dầu vẫn còn nguyên vẹn.

Bên trong là một cuốn sổ cũ, trên đó có chữ viết và tranh vẽ nguệch ngoạc của Lệnh Hồ Vũ, nét chữ tuy cứng cáp, nhưng không có cảm giác lạnh lẽo như trong bức thư kia.

Có thể thấy ông từ sớm đã thử ngưng tụ ý niệm thành phi đao, cảm hứng của ông lại đến từ Giấy Thông Thần.

Càng lật về sau, chữ viết càng ít, đôi khi chỉ là những nét mực hỗn độn, trang cuối cùng chỉ có hai chữ: “Ý niệm”

Lệnh Hồ Trăn Trăn lật qua lật lại xem cả bức thư lẫn cuốn sổ, chỉ cảm thấy đau đầu, khẽ hỏi: “Chàng nghĩ ai là Tiên Thánh?”

Tần Hi hỏi ngược lại: “Tiểu sư tỷ thì sao?”

“Ta không biết.” Nàng thật thà gật đầu. “Có thể đều là Tiên Thánh.”

Nếu vậy thì lớn chuyện rồi.

Tần Hi mân mê một lọn tóc: “Ta vẫn luôn thắc mắc, khi ở Thanh Châu, vì sao Tiên Thánh lại nhờ Phí Ẩn chuyển lời cho nàng.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn lẩm bẩm: “Đúng vậy, sau khi nhìn thấy tờ giấy đó, ta cứ mơ về những chuyện trước kia.”

Tiên Thánh muốn Lệnh Hồ Trăn Trăn giữ Bàn Thần Ti, nhưng rõ ràng việc nàng không nhớ gì mới dễ bị thao túng nhất, tại sao lại phải làm như vậy?

Tần Hi bỗng nhiên cốc đầu nàng một cái: “Lúc nàng ở Thiên Trọng Cung, thấy cuốn tập tranh và những lời đồn về Từ Duệ, là sư tôn bảo nàng xem à?”

“Đúng vậy.”

“Ông ấy đưa nàng xem cả tranh lẫn lời đồn sao?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn trầm tư nửa ngày: “Hình như không phải ông ấy, ta quên mất có ai đó đột nhiên nhắc tới đại bá, nên ta mới giật lấy xem.”

Ảo cảnh do Bàn Thần Ti ạo ra rất yếu, phát hiện ra càng nhiều lỗ hổng, sẽ càng gợi nhớ lại những ký ức bị lãng quên. Có vẻ như Tiên Thánh muốn kích thích nàng nhớ lại một phần quá khứ, để nàng, dù là vì tình cảm hay lý trí, cũng sẽ không ở lại Nhất Mạch Sơn.

Vừa vặn khi đó Nhị Mạch Chủ đưa thủ lệnh nên nàng mới trốn đến Nhị Mạch Sơn, suy tính cách trả lại Bàn Thần Ti.

Tần Hi dùng đầu ngón tay vẽ những vòng tròn trên đỉnh đầu nàng, rồi bất chợt hỏi: “Tiểu sư tỷ, trước đây tỷ có biết cách luyện hóa Bàn Thần Ti không?”

“Biết”

“Vậy ở Tử Lâm Trấn, Bàn Thần Ti đã tiến vào tim nàng, là vì nàng muốn luyện hóa nó?”

“Không phải.” Nàng lắc đầu. “Khi Bàn Thần Ti ở trên người ta, ta đều đã uên hết mọi thứ, ta cũng không biết tại sao nó lại đột nhiên ở trong tim ta.”

Ngón tay của Tần Hi đột nhiên ngừng lại: “Nhị Mạch Chủ chưa từng dạy nàng sao?”

“Ông ấy chỉ dạy những thứ liên quan đến tu luyện, có đưa cho ta một tâm pháp để tĩnh tâm, nhưng không phải là cách để luyện hóa.”

“Nàng còn nhó tâm pháp đó không? Viết cho ta xem.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn luôn là người tận tâm. Khi làm thợ thủ công, nàng vẽ Tị Tự Quyết bùa bằng những nét chính xác không sai một li, còn khi là tu sĩ, nàng thuộc làu làu những tâm pháp, dù đã lâu nhưng vẫn viết ra không thiếu chữ nào.

Tần Hi xem đi xem lại tâm pháp hai ba lượt, chỉ thấy chẳng có chút ý nghĩa nào, thế mà lại là do Nhị Mạch Chủ của Thái Thượng Mạch viết ra, thật khó tin. Đây chắc chắn không phải là tâm pháp tĩnh thần, dù tạm thời không nhìn ra chỗ bí ẩn, nhưng việc Bàn Thần Ti tiến vào tim Trăn Trăn phần lớn liên quan đến nó.

Tiên Thánh muốn người giữ Bàn Thần Ti là Trăn Trăn, thậm chí không ngại thao túng Khương Thư để chính tay giết chết ân sư.

Xem ra, Tiên Thánh bảy tám phần chính là người đó.

Hắn thở thật dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác nhẹ nhõm và vui mừng.

Hai mắt Lệnh Hồ Trăn Trăn sáng lên, nhìn chằm chằm hắn: “Chàng đã có suy đoán rồi phải không? Là ai thế?”

Tần Hi tiếp tục nhẹ nhàng mân mê mái tóc dày của nàng: “Ta đang nghĩ, Nhị Mạch Chủ không giống người có dã tâm.”

Vị Nhị Mạch Chủ này là người trẻ nhất trong bốn Mạch Chủ, kém Tứ Mạch Chủ gần ba mươi tuổi, có thể thấy thiên phú xuất chúng. Nghe nói Đại Mạch Chủ đời trước từng có ý định để lão kế nhiệm chức Mạch Chủ của Nhất Mạch, nhưng lão lại không chịu, đến cả việc thăng từ Bát Mạch Chủ lên Nhị Mạch Chủ cũng phải mất nhiều năm.

Nếu nói lão theo đuổi cảnh giới tu luyện cao nhất, cũng không giống. Dù thu thập nhiều tuyệt học như vậy, nhưng chính vì là tuyệt học, một người chỉ có thể học được một phần. Lão phong tuyệt học vào bùa chú, dùng cũng chẳng thể phát huy hết hiệu quả, khó có thể nói là giúp tăng tu vi.

Tần Hi luôn nghĩ Tiên Thánh là người trọng tư dục, ranh giới của việc yêu và hận chỉ mỏng manh như một sợi chỉ. một khắc trước nâng niu trong tay, khắc sau có thể đập nát ngay, trước những mảnh vỡ vẫn có thể nhẹ nhàng nói lời ngọt ngào. Chẳng những có bệnh, mà còn bệnh rất nặng.

Từ Diệp Tiểu Uyển cũng có thể thấy, Tiên Thánh biến nàng từ yêu thành người, ban đầu không hề có âm mưu gì cụ thể, nếu không đã không để nàng lang thang trong nhân gian hàng chục năm, cuối cùng lại thành tu sĩ. Khả năng cao lão chỉ muốn khoe tài, hoặc làm vì thấy thú vị và mới mẻ.

Lão tùy tiện chơi đùa số phận của người khác, lạnh lùng thao túng người ta bằng Thần Hồn Khế, giống như dùng Giấy Thông Thần để điều khiển vật cưỡi bằng giấy, còn tà đạo hơn cả tà đạo, không làm tà đạo tu sĩ thì đúng là phí.

Lệnh Hồ Trăn Trăn có lẽ vì được xoa đầu nên ảm thấy rất thoải mái, dựa sát vào ngực hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.

Thật đáng yêu.

Tần Hi nhẹ nhàng xoa má nàng như xoa một quả bóng. Tiên Thánh sẽ không buông tha cho nàng có lẽ lại khiến nàng phải chịu đau đớn và nước mắt, thậm chí có khả năng mất mạng.

“Tiểu sư tỷ.” Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cọ cọ mũi với nàng. “Nếu Tiên Thánh ép tỷ làm điều không muốn, tỷ sẽ làm thế nào?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn đáp ngay: “Ta tuyệt đối không làm điều mình không muốn. Cứ để lão ta giết ta thêm lần nữa đi, ta chết rồi chàng ãy sống tốt một mình, không được quên ta đâu nhé.”

…. Nàng đúng là ngày càng biết cách chọc giận hắn rồi.

Tần Hi nghiến răng nhéo mạnh má nàng, lần đầu tiên không biết nói gì.

Có lẽ phải tìm cơ hội đưa Bàn Thần Ti cho nàng. Hắn mang theo chút tức giận, dùng cằm cọ lên đầu nàng. Đưa Bàn Thần Ti cho nàng, ít nhất Tiên Thánh sẽ không giết nàng, như vậy mới có thể an tâm.

“Ta cảm thấy lần thực tập này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.” Tần Hi nhìn hìn cái giường trơ trụi, ướt nhẹp trong động phủ của Lệnh Hồ Vũ. “Cho nên chúng ta về ngủ ở Nghi Quang Nhai.”

Liên hệ ở đâu vậy?

Cho đến khi nằm xuống cái gối thân quen, Lệnh Hồ Trăn Trăn ẫn chưa nghĩ ra câu trả lời cho câu hỏi này.

*

Diệp Tiểu Uyển cuối cùng cũng kết thúc một giấc mơ dài và hỗn loạn, khi mở mắt ra, nàng phát hiện mình đang nằm giữa những mảnh đá vụn.

Nàng bàng hoàng ngồi dậy, nhận thấy tay chân mình vẫn lành lặn, thân hoa cũng không còn khô héo như trước, liền ngây người ra một lúc lâu.

“Cô tỉnh rồi.”

Giọng của Chu Cảnh vang lên từ phía không xa, nàng giật mình quay người lại ngay lập tức. Nàng hận ra nơi này có địa hình rất giống Hoán Ma Nhai ở Thanh Châu ngày trước. Xung quanh đều là những hang động chìm sâu dưới đáy vực, cửa hang treo lơ lửng trên cao, vô cùng tối tăm không có ánh sáng.

Chu Cảnh cũng giống như ngày đó ở Hoán Ma Nhai, tựa lưng vào vách hang mà ngồi, lặng lẽ nhìn nàng.

“Cô bị trọng thương nặng sắp chết, đã ngủ suốt mấy tháng.” Vừa nói, lòng bàn tay hắn từ từ tụ thành một thanh đao dài từ kim quang. “Nhờ có Nhị sư huynh giúp cô thanh tẩy hoả độc, rồi dùng Mộc hành Xuân Hoa Thuật nuôi dưỡng. Hiện giờ nếu cô đã tỉnh, thì chúng ta cũng nên thanh toán chuyện cũ rồi.”

Thanh toán? Chuyện đã kết thúc từ lâu rồi.

Diệp Tiểu Uyển chậm rãi nhắm mắt lại: “Huynh đến giết ta đi.”

Kim quang trường đao “keng” một tiếng rơi xuống dưới chân nàng, giọng của Chu Cảnh vẫn rất bình tĩnh: “Ta có tâm ma, rất khó để vượt qua được cái hố này. Hai lần ta bị lừa nặng nề nhất đều có thân nhân chí thân chết thảm. Lần thứ ba ta đã gắng hết sức cứu vãn, bây giờ Tam sư tỷ đã được cứu, chỉ còn lại chuyện giữa ta và cô.”

Hắn nhìn quanh hang động âm u, rồi ngẩng đầu nhìn lên cái cửa hang nhỏ bé: “Cứ coi nơi này là Hoán Ma Nhai, cô đã tỉnh rồi, hãy cầm lấy đao, ta muốn biết kết cục.”

Diệp Tiểu Uyển yên lặng nhìn kim quang trường đao một lúc, rồi khẽ nói: “Ngày đó ta thật sự muốn giết huynh, không cần phải nhắc lại.”

“Vậy cô hãy tới giết ta đi.” Chu Cảnh đáp nhanh chóng. “Dù sao đi nữa, ta vẫn chờ câu trả lời của cô.”

Nàng ngừng lại rất lâu, cuối cùng cũng từ từ nhặt kim quang trường đao lên.

Đã đến lúc phải có một sự giải thoát, một kết cục, cho hắn và cho cả bản thân mình. Ban đầu rõ ràng là một mối nhân duyên tốt đẹp, như một khúc nhạc cũ kỹ nhưng dễ chịu giữa chốn phồn hoa thế tục. Nghe lâu rồi, nàng cũng muốn hoà mình vào đó. Nhưng tiếng vỡ vụn lại kéo nàng ra khỏi giai điệu, và nàng từng bước lắng nghe nó trở nên khô khan và u ám.

Làm người vốn không mệt mỏi, nhưng giây phút này lại là khó khăn nhất.

Trong hang động, cơn gió nhẹ nhàng xoáy quanh, Diệp Tiểu Uyển trong thoáng chốc lại thấy lại cảnh tượng sương máu mù mịt ngày hôm đó. Sương Nguyệt Quân và Phí Ẩn đang giằng co bất phân thắng bại, mọi người đều bất động, chỉ có nàng là có thể di chuyển.

Trong tay nàng là phi kiếm, Chu Cảnh ngồi đối diện, máu chảy đầm đìa. Chỉ cần giết hắn là có thể lấy lại nửa viên yêu đan của dì nhỏ, hoặc có lẽ không thể, nhưng dù sao nàng đã đi đến bước này, làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường.

Diệp Tiểu Uyển cầm đao từ từ đi tới trước mặt Chu Cảnh, trong mắt hắn dường như ngập tràn hận ý, còn sắc bén hơn cả thanh đao trong tay. hắn đương nhiên phải hận nàng vì hắn đã từng mang theo tình cảm thế nào để đi cùng nàng về cá nơi gọi là quê nhà trong lời nói dối đó.

Nàng thở dài một tiếng, rồi để thanh đao rơi xuống đất, sau đó kéo mạnh cổ áo của hắn, sau đó biến thành một luồng âm phong bay lên cao.

Đến nước này, nói gì cũng vô nghĩa. Trước tiên rời khỏi cái hang động đẫm máu này, ra ngoài rồi hắn muốn mắng nàng, đâm nàng, thậm chí giết cả nàng cũng được.

Cửa hang đã gần ngay trước mắt, Diệp Tiểu Uyển đưa tay đẩy Chu Cảnh ra ngoài, tay áo dài đỏ trắng quét qua cánh tay hắn, bị hắn túm lấy kéo lại gần.

Bốn phía bỗng nhiên trở nên sáng sủa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuyên qua những tán cây khổng lồ rơi xuống thành những mảnh vụn nhỏ, một đàn chim sẻ bị kinh động vỗ cánh bay tán loạn, trời trong xanh và yên bình.

Diệp Tiểu Uyển đáp xuống đất, chỉ cảm thấy mọi thứ như trong mơ. Chu Cảnh kéo nàng đi vài bước, rồi buông tay ra.

“Cả hai chúng ta đều đã ra ngoài rồi.” Hắn quay đầu nhìn nàng, bỗng nhiên nở một nụ cười nhẹ, ánh nắng như rơi vào giữa hàng chân mày. “Tốt lắm.”

Sau thân cây khổng lồ, Vạn Thử Yêu Quân đang đỡ Mặc Lan đã có thể hiện ra thân người bước tới chầm chậm. Diệp Tiểu Uyển hít sâu một hơi, vội vã chạy tới tiếp đón.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.