Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 129: Ung Dung Tự Tại (Thượng)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

27 tháng Chạp, tuyết rơi như bông.

Tần Hi cảm thấy như mình lại quay về giữa cõi chết mênh mông, không mục đích, không biết phải đi đâu, chỉ lang thang vô định.

Vùng đất bùn lầy giá lạnh mà trước kia từng thấy lạnh, giờ hắn dần không còn cảm giác lạnh nữa. Bước chân cũng không còn nhẹ nhàng như xưa, như thể lúc nào cũng có thể lún sâu xuống, giống như những linh hồn than vãn kia mà ở lại nơi đây.

Mỗi khi như vậy, hắn lại dùng Phong Lôi Ma Khí đâm mình một cái, để tránh thực sự bị lún xuống.

Hắn muốn quay về, quay lại thế gian, vì hắn còn giữ trong tay một đám mây dễ vỡ dễ tan. Định mệnh như đầm lầy trong cõi chết, đầy những cạm bẫy. Hắn từng chạy điên cuồng về phía nàng, nhưng giờ chỉ có thể bước đi chậm chạp và kiên nhẫn.

Chỉ là hắn không tìm được đường về, có lẽ phải có một giọng nói gọi hắn. Hắn ngừng lại và lắng nghe kỹ càng, dần dần, giọng nói đã thật sự đến.

“Đây là Dẫn Hương Phù, có thể dẫn đến đủ loại hương thơm, cứ hai canh giờ lại đổi một lần.”

Nàng đang bận rộn với công việc thợ thủ công của mình. Thật tốt, Trăn Trăn lúc nào cũng bận rộn, không bao giờ nhàn rỗi.

Rất nhanh sau đó, lại có một giọng nói lạnh lẽo và đáng ghét vang lên, là Trầm Quân: “Ta muốn mua một tấm, Tiểu sư tỷ có thể báo giá không?”

Hết Quý Viễn rồi lại đến Trầm Quân, là cái tên Trầm Bất Bình mà nàng luôn khen ngợi đó.

Nàng rất hào phóng, hào phóng đến quá mức: “Không cần, tấm này tặng ngươi.”

Với mình thì tính toán từng chút, với Trầm Bất Bình lại hào phóng tặng không. Xem ra, nàng thật sự nghĩ rằng Trầm Bất Bình không tồi, và ngay lập tức bắt đầu hỏi những câu hỏi mập mờ của thư đồng: “Trầm Bất Bình, ngươi có người mình thích không?”

Trầm Quân không hề ngập ngừng: “Có.”

“Trông thế nào? Tính cách ra sao? Vì lý do gì mà ngươi thích nàng?”

Giọng của Trầm Quân trở nên rất dịu dàng, thậm chí Tần Hi còn cảm thấy thật sến súa: “Trông rất đẹp, gặp rồi quên cả những điều tầm thường. Tính cách ngây thơ vô tội, khiến người khác thương xót. Nàng luôn đối xử với ta rất khác biệt, ta thích tính cách thẳng thắn của nàng.”

Nghe xem, đây là những lời gì vậy? Người khác vẫn còn đang nằm đây, hồn còn đang lang thang trong cõi chết, vậy mà còn phải nghe những lời tình cảm đáng ghét này, Tần Hi cảm thấy mình thật sự sắp lún xuống mất rồi.

Cuối cùng nàng hỏi một câu mà trước đây nàng sẽ không hỏi: “Là ai? Ta có quen không?”

“Quen, nàng tên là Lâm…”

Tần Hi bỗng mở bừng mắt*.

*chữ Lâm (林 – lín) có phát âm gần giống với chữ Lệnh (令 – lìng) nên anh Hi ảnh mới hiểu lầm đó 

Chiếc bình hoa thủy tinh trên kệ đột nhiên ngã xuống đất vỡ nát, cắt ngang lời của Trầm Quân. Bởi vì Tiểu sư tỷ hỏi quá nhanh nên hắn cũng vô thức trả lời theo. Tuy nhiên, suy cho cùng đây là chuyện trong lòng chưa bao giờ thổ lộ với ai, nên hắn cũng không quen nói với người khác. Trên mặt hắn cực kỳ hiếm khi cảm thấy có chút bối rối, chỉ đứng dậy nói: “Sư đệ đi học lớp buổi tối đây.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhanh chóng gật đầu: “Được, ngươi đi đi.”

Nàng nhanh nhẹn ghi hai chữ “Lão Bát” vào cuốn sổ. Là người nàng quen, lại có họ Lâm, chỉ có thể là nàng ấy thôi, hóa ra Trầm Bất Bình thích Lão Bát.

Sau khi xong việc của thư đồng, Lệnh Hồ Trăn Trăn như những ngày trước, vắt khăn nóng giúp Tần Nguyên Hi đang nằm mê man trên giường lau mặt.

Hắn đã ngủ li bì mấy ngày, có lúc cau mày, có lúc ngủ rất ngon lành. Tử Cực Quân trước khi rời đi cũng đến xem hắn, nhưng cũng không rõ tình hình ra sao, chỉ có thể thở dài rồi rời đi.

Thế nhưng, giờ đây Lệnh Hồ Trăn Trăn bỗng có sáng kiến, nghĩ ra một cách.

Từ ngày hoàn toàn buông bỏ hết thảy suy nghĩ, nàng cảm thấy giữa trán như có thêm một mắt, thường có thể ngưng tụ được những suy nghĩ hoàn toàn khác với trước đây. Lúc đâm vào Khương Thư cũng là loại suy nghĩ này, nàng tưởng rằng đó là phi đao, nhưng khi chạm vào nàng, lại như đâm vào một vùng Hải Thức vô tận. Giữa biển nước mênh mông có một điểm sáng đỏ, khi chạm nhẹ vào thì đại bá liền rời đi.

Có chút mơ hồ, nhưng Tần Nguyên Hi mê man không tỉnh, nàng muốn vào Hải Thức của hắn để xem chuyện gì đã xảy ra.

Sau khi lau mặt, Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa đứng dậy, đột nhiên thấy nơi góc phòng không biết từ khi nào xuất hiện một bóng người như đám mây đen. Dù không nhìn rõ ngũ quan đường nét, nhưng nàng biết hắn đang yên lặng nhìn nàng.

“Tần Nguyên Hi?” Nàng gọi một tiếng, vô thức tiến về phía hắn.

Hắn dường như không thể nói chuyện, chỉ đưa tay về phía nàng.

Tần Hi lại cảm thấy như mơ mà không phải là mơ. Hắn nhìn thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn lau mặt cho mình, thậm chí còn nhéo hai cái trên mặt hắn. Điều này làm hắn vui vẻ hơn một chút, định bước tới gần nàng, nhưng nàng đã phát hiện ra hắn.

Không hề sợ hãi, không chút ngạc nhiên, nàng như nhìn thấy con người bình thường nhất của hắn, gọi một tiếng “Tần Nguyên Hi,” rồi bước về phía hắn.

Lại có những đóa hoa từ kẽ đá trong lòng hắn trồi lên, kiên cường và bất tử, như thể bỗng nhiên có vô số dũng khí. Tần Hi muốn đưa tay chạm vào đầu nàng một chút, nhưng khi tay vươn ra, chỉ có ma khí và và hàn khí vờn quanh.

Hắn vội vàng rút tay về, lùi lại mấy bước, nhưng Lệnh Hồ Trăn Trăn lại từng bước ép sát, dùng bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt đưa về phía hắn.

Tần Hi dừng bước. Nàng đã ở ngay trước mắt, và khi nàng nắm lấy tay hắn, bàn tay hơi run rẩy một chút.

Như thể đang nắm lấy một đám sương giá rét và đáng sợ, Lệnh Hồ Trăn Trăn khẽ rùng mình. Ngay lập tức nàng cảm thấy màn sương đen vây quanh, bóng đen như đám mây mở rộng cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Không chỉ kinh mạch, dường như cả linh hồn cũng bị đâm trúng, Lệnh Hồ Trăn Trăn lại rùng mình. Rõ ràng là luồng hàn khí lạnh giá đến mức khiến não đóng băng, nhưng kỳ lạ là nàng lại cảm thấy quen thuộc.

Dường như trong cơn lạnh giá và tĩnh lặng này, nàng đã từng chìm trong giấc ngủ, và có ai đó đã kéo nàng ra khỏi mộng đẹp.

“Tần Nguyên Hi, quả nhiên ngươi chính là Hạn Bạt đó.” Lệnh Hồ Trăn Trăn siết chặt hai cánh tay. “Giờ ta không còn sợ nữa.”

Vừa dứt lời, nàng đã ngã xuống đất.

Lại thêm một cơn sốt cao không ngừng. Hàn khí từ cõi chết thật sự đáng sọ, nàng không muốn chịu thêm một giây nào nữa.

Tại sao lại phải tìm kiếm trong đó suốt nửa năm? Nếu đã không nợ nần gì nhau nữa, quên lãng lẫn nhau chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Bây giờ họ lại dây dưa với nhau, và sớm muộn gì nàng cũng sẽ như trước đây, không thể rời xa hắn, thấy gì cũng đều là Tần Nguyên Hi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn trong lúc sốt cao đôi khi lại mơ, trong giấc mơ, nàng ngồi trong thung lũng nhỏ đầy hoa, trước mặt là một hồ nước trong vắt.

Có người đang nói chuyện với nàng, giọng nói rất dịu dàng: “Những gì Đại Hoang có, Trung Thổ đều có, ta mong nàng sẽ thích nơi này.”

Nàng có lẽ sẽ thích, nhưng không phải vì núi non xanh thẳm hay cảnh vật tráng lệ. Đối với Lệnh Hồ Trăn Trăn, núi chỉ là núi, nước chỉ là nước, chúng chỉ trở nên rực rỡ khác thường vì người bên cạnh nàng.

Cơn sốt không giảm, nàng dường như đã đổ nhiều mồ hôi, thường cảm thấy có người cởi áo nàng ra để lau, vừa lau vừa thì thầm giải thích với nàng đang mê man: “Tiểu sư tỷ, sư đệ không nhìn, cũng không chạm vào.”

Cái hành động thừa thãi này là gì chứ? Chỉ có Tần Nguyên Hi mới làm thế, nàng sớm đã nhận ra rồi, hắn có lẽ hơi lươn lẹo một chút, nhưng may mắn nàng là Tiểu sư tỷ nên không thèm chấp nhặt với hắn.

Khi Lệnh Hồ Trăn Trăn cuối cùng cũng mở mắt, trước mắt nàng là cảnh tượng mờ mờ hơi nước. Cửa sổ được hé mở, thi thoảng có bông tuyết chui vào rồi lập tức tan thành giọt nước.

Nước trong hồ tắm đục như màu sữa, không thể nhìn thấy động tĩnh dưới đáy nước, nhưng nàng vẫn cảm nhận được đôi chân mình bị quấn chặt.

Một đôi tay vòng qua sau lưng nàng, Tần Nguyên Hi lần thứ ba cùng nàng bước xuống hồ tắm.

Tấm áo mỏng ướt sũng dính chặt vào người, Thượng Thanh Hoàn trên tai phải đang bị ai đó nhẹ nhàng hôn. Tần Nguyên Hi vừa hôn vừa thì thầm hỏi: “Tiểu sư tỷ lần này sao không tránh nữa?”

Tất nhiên là vì… nàng không có sức mà tránh.

Lệnh Hồ Trăn Trăn chớp mắt, những giọt nước từ hàng mi ướt sũng lăn xuống. Bàn tay hắn vuốt lên má nàng, rồi cắn vào chiếc cổ thon dài của nàng, không lâu sau đã để lại một vết đỏ tươi.

Hắn dường như rất hài lòng, xoa đi xoa lại một lúc lâu, rồi đặt tay lên trán nàng để thử nhiệt độ, vừa làm vừa nói: “Hình như vẫn còn sốt, nàng đã sốt hai ngày rồi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn dùng ánh mắt mơ màng nhìn hồ nước hoàn toàn xa lạ, chỉ hỏi: “Đây là nơi nào? Ngươi không sao rồi à?”

Tần Hi vén mái tóc ướt sũng của nàng sang một bên, múc nước xối lên vết đỏ trên cổ nàng: “Sư đệ ngoài việc không biết đường thì còn có thể có chuyện gì được? Ta không rõ đây là đâu, thấy hồ tắm không tệ nên ở lại thôi.”

Nàng hít một hơi: “Ngươi cứ vậy mà bỏ lại Trầm Bất Bình và Lão Tứ không lo sao?”

Lại là Trầm Bất Bình, cái tên này thật đáng ghét, càng đáng ghét hơn khi nghe nó từ miệng nàng. Tần Hi thản nhiên nói: “Bọn họ đâu phải trẻ con ba tuổi cần người chăm sóc liên tục, tu sĩ Nhất Mạch làm sao có thể yếu ớt đến vậy.”

Không đợi nàng lên tiếng, hắn lại ôm chặt nàng hơn: “Đừng nhắc tới người khác mà hãy hỏi thăm sư đệ đi. Tâm trạng sư đệ không tốt, tỷ hỏi xem lý do đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.