Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 12: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Hạ)




Ông chủ hàng bánh ngọt ở bên cạnh có đôi tai rất thính, nghe vậy liền mỉm cười thành thật: “Cô nương, lời này của cô không hợp lý rồi. Có lẽ cô chưa từng nghe nói đến Thiết Dân Trang, nhưng nếu nói kỳ lạ thì cũng không đến nỗi chứ?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn bình tĩnh nói: “Ngươi nói dối.”

Sư phụ đã nói, Đại Hoang không còn là vùng đất yên vui nữa, ít nhất là sau khi bốn vị Hoang Đế nắm quyền, nơi này không còn là nơi chung sống hòa bình giữa con người và dị tộc nữa. Chỉ một Yêu Quân thôi đã có thể thay đổi mọi chuyện lớn nhỏ trong địa giới rồi, nói gì đến Hoang Đế.

Ông chủ phớt lờ đi: “Cô nương quá đa nghi rồi. Cô cứ ở lại thêm vài ngày nữa sẽ biết nơi này tốt thế nào, người dân ở đây đều mở cửa đón khách, không cần khách khí gì đâu.”

Tần Hi vừa nghe nơi đây mở cửa đón khách thì mắt lập tức sáng lên: “Thật sao?”

“Hậu duệ Thiết Dân chưa bao giờ gạt người. Hai vị nếu đã tới thì coi như là khách, nhớ nói tốt giúp chúng tôi nhiều một chút là được rồi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn cắn bánh, xoay người vẫy tay với Tần Hi: “Đi thôi.”

Đi đâu? Qua đêm trong rừng? Tần Hi cũng cắn một miếng bánh: “Không đi.”

Đây là lần đầu tiên nàng thấy một người được nuông chiều đến như thế, còn là một tu sĩ nữa, chỉ có việc ngủ trong rừng thôi mà lại giống như đang lấy nửa cái mạng của hắn không bằng.

Nàng chỉ có thể lặp lại câu nói cũ: “Nếu ở lại mà có xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không trả tiền đâu.”

Hắn hất cằm chỉ vào cổng làng: “Vào là Lệnh Hồ cô nương tự mình vào, giờ thì cô cũng tự mình ra đi.”

Tên tu sĩ mồm mép giảo hoạt này cho rằng nàng không muốn đi một mình sao?! Nhưng nếu không phải mấy ngày nay hắn không dựng Thanh Quang Trận, nàng đã bị yêu binh bắt đi ít nhất mấy chục lần rồi, giờ mà tự mình đi ra ngoài thì có khác gì tự tìm đường chết không?

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhức cả cái đầu, chợt nghe hắn lại nói: “Trong làng đến một tia yêu khí cũng không có, hơn nữa bọn họ đều rất hiếu khách, cô còn sợ cái gì nữa? Lệnh Hồ cô nương gặp chuyện lại không lo lắng cho tính mạng của mình mà chỉ lo lắng tiền.”

Lo lắng tiền thì sao?

Nàng chờ hắn nói tiếp, nhưng hắn đã bỏ đi xa.

*

Sắp đến giờ Dậu*, những dây đèn lồng giấy trên đại lộ đá trắng đều đã được thắp sáng, giống như những viên ngọc trên chuỗi hạt phát sáng. Dọc theo đại lộ có nhiều ngã rẽ khác nhau, tất cả đều dẫn đến các nhà ở khác nhau, phần lớn là nhà ở có khoảng sân vuông vức không lớn không nhỏ nằm thưa thớt, dưới mái hiên treo đèn lồng giấy còn trên mái nhà lót những viên gạch ngói nhiều màu sắc.

*giờ Dậu: thời gian từ 17 – 19 giờ.

Không biết đây có phải là phong tục ở nơi Đại Hoang này không, nhưng trong sân nhà nào cũng trồng những cây cao lớn. Rõ ràng là đầu đông, nhưng cành vẫn rậm rạp, không có một chiếc lá nào rơi xuống cả.

Điều này rất kỳ lạ, ngày cả nơi Trung Thổ có linh khí dồi dào nhất, nếu không không có sự can thiệp của con người thì sẽ không bao giờ có cỏ cây trái mùa như thế này. Đại Hoang quả nhiên là khác biệt.

Tần Hi đang đi dạo trên đường, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con vỗ tay cười vang cách đó không xa: “Thật là lợi hại! Ở bên kia! Bên kia!”

Hắn tùy ý nhìn sang nhìn thì thấy căn nhà đối diện hình như có một gia đình ba người ở. Một bé gái chừng năm sáu tuổi đang nhảy nhót dưới gốc cây, nhưng cha mẹ của nàng lại xanh mặt, liên tục kêu lên: “Cô nương cẩn thận! Ai da! Kẻo ngã đó!”

Giữa những cành cây tươi tốt vang lên tiếng xào xạc, như thể có một con dã thú nào đó đang đang vỗ cánh bên trong. Một lúc sau, một bóng người màu đỏ rực đột nhiên bị treo ngược, cả gia đình ba người kinh hãi hét lên. Khi họ nhận ra đó là một cô nương, chưa kịp thả lỏng để nhìn rõ thứ nàng đang cầm trên tay thì đã sợ hãi đến mức vội vàng lùi lại.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đưa con chuột mập mạp vẫn đang điên cuồng giãy giụa giữa các ngón tay cho cô bé, hỏi: “Đây là thứ muội muốn sao?”

Cô bé kinh ngạc khóc òa lên, lập tức bị mẹ bế đi. Người cha trẻ tuổi kia lúng túng một hồi mới cười xấu hổ nói: “Thật ngại quá, khi nãy nghe trên cây có động tĩnh, còn tưởng rằng là mèo, làm sao, làm sao có thể là con chuột được…”

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhẹ nhàng trèo xuống từ trên cây, vẫn hỏi: “Vậy là không cần nữa?”

Người nam tử dùng hết sức xua tay: “Không cần không cần! Đa tạ cô nương… trượng nghĩa giúp đỡ.”

Người mẹ trẻ tuổi ôm một giỏ trái cây rừng, cười rất miễn cưỡng: “Cho dù như thế nào cũng đa tạ sự nhiệt tình của cô nương. Trái cây này cô cầm lấy đi.”

Cô nương mặc đồ đỏ xinh đẹp và kỳ lạ này đột nhiên xuất hiện khi nghe bọn họ nói có thể có một con mèo trên cây, nàng đã chủ động đến giúp đỡ nhưng lại đòi đáp lễ —— là một giỏ trái cây rừng trên bàn đá. Thứ này trên bàn đá nhà nào cũng có, ai cũng có thể tùy ý mà lấy, cũng không biết ý nàng rốt cuộc là gì nữa.

Tần Hi nhìn thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn đi về phía mình, một tay cầm chuột, một tay cầm giỏ trái cây, hắn lập tức lùi lại hai bước.

Con chuột đó béo và kinh tởm như thế mà nàng có thể dùng tay không bắt. Đúng rồi, nàng trước đây còn bắt giun đất bằng tay không, nhìn thật giống như một kẻ man rợ.

“Sao vậy?”

Nàng tiện tay ném con chuột đi, rồi dùng tay múc nước rửa trái cây, thấy sắc mặt hắn không được tốt, lại hỏi: “Có phải muốn rời đi rồi hay không?”

Hắn dừng lại một lúc, không trả lời câu hỏi hiển nhiên này mà chỉ hỏi dò: “Lệnh Hồ cô nương trèo cây giỏi như vậy, chẳng lẽ là lớn lên trên núi sao?”

Nàng gật đầu: “Ta và đại bá trước kia từng sống trên núi.”

“Đại bá của cô là thợ thủ công?” Trong ấn tượng của hắn, những người thợ thủ công quả thật rất thích sống trên núi để tránh sự đời và hưởng thụ yên tĩnh.

“Không phải, khi ta rời núi nửa năm trước mới gặp được sư phụ.”

Chỉ mới nửa năm mà đã vẽ bùa thành thạo như thế rồi?

Hắn không tin, khen rất qua loa lấy lệ: “Mới học nửa năm mà có thể vẽ bùa tốt như vậy, Lệnh Hồ cô nương nhất định là rất có thiên phú.”

Thật vậy sao?

Lệnh Hồ Trăn Trăn vui vẻ đến mức không thèm tranh cãi với hắn việc có rời đi hay không, chỉ lục lọi giỏ trái cây, chọn một quả mà ném cho hắn, hai mắt sáng lên: “Cái này cho ngươi, bảo đảm ngọt.”

Tần Hi cũng không khách khí, nhận lấy cắn một miếng, hơi nhướng mày: “Trái cây rất ngọt, cô rất biết biết chọn.”

Không ngờ nàng lại đưa ra một quả khác, tiến lại gần hắn hỏi: “Còn nữa không?”

Hắn nghe không hiểu: “Còn cái gì?’

Lời khen đó, họ Tần này rất giỏi khen người, mau khen nhiều chút.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đang mong chờ nhìn chằm chằm hắn, chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng tằng hắng, ngay sau đó là giọng nói của Chu Cảnh: “Nguyên Hi, ta còn tưởng đệ sẽ quay về Trung Thổ, hóa ra là cứu tiểu nha đầu này để chỉ đường cho đệ.”

Hai người quay đầu, liền thấy Chu Cảnh đi tới, nhìn Tần Hi một hồi rồi lại chuyển qua nhìn nàng, cười như không cười.

Diệp Tiểu Uyển bên cạnh chạy một mạch đến ôm cánh tay của Lệnh Hồ Trăn Trăn, kể lể hành trình sống sót đầy cảm khái của nàng. Diệp Tiểu Uyển suốt chặng đường chỉ lo lắng cô nương Đại Hoang này không được cứu ra, hiện giờ thấy nàng vẫn ổn như thế nên có thể yên tâm được rồi.

Tần Hi kinh ngạc nhìn Chu Cảnh: “Mọi người là tiện đường tới đây sao?”

Tùng Hoa từ trước giờ làm việc gì cũng nhanh, hắn rời khỏi Hành cung Tuấn Đàn trước bọn họ, nhưng lại đến Thiết Dân Trang sau bọn họ.

Chu Cảnh cười nói: “Ta vốn định đi đường vòng từ Bắc Chi Hoang đến Xích Thủy rồi mới đến Tây Chi Hoang, nhưng lại gặp được mấy thương nhân trong núi nhắc đến Thiết Dân Trang, liền muốn ghé qua để nghỉ ngơi, không ngờ hai người lại ở cùng nhau.”

Gặp được thương nhân trong núi? Thương khách từ trước đến giờ đều đi đường lớn, sao có thể mạo hiểm vào vùng hoang dã được?

Thấy bọn họ vui vẻ như vậy, Lệnh Hồ Trăn Trăn quyết định thử một lần cuối cùng: “Nơi này rất kỳ quái, tốt nhất nên lập tức rời đi.”

Chu Cảnh lập tức cau mày: “Đi? Đi chỗ nào? Có giường không ngủ, chẳng lẽ lại ngủ trên cây?”

Diệp Tiểu Uyển ngược lại rất quan tâm: “Lệnh Hồ cô nương, cô nói Thiết Dân Trang này kỳ quái sao? Chỗ nào kỳ quái?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu: “Ta không thể nói được, nhưng trong núi hoang không nên có làng mạc phồn hoa như thế.”

Ba tu sĩ Trung Thổ đối diện dường như là cùng một phe, đồng thanh ngạc nhiên nói: “Làng mạc phồn hoa như thế trong núi hoang không phải là chuyện thường gặp sao?”

Haiz, thôi được rồi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn ngậm miệng lại, không nói gì nữa.

Chu Cảnh cau mày: “Cô sợ cái gì? Cho dù thật sự xảy ra chuyện thì cũng không đến lượt cô lo. Hơn nữa, tên Yêu Quân chết tiệt kia có tự mình tới thì hai người cũng không cần sợ.”

Câu nói này vô cùng khoa trương, hoàn toàn khác với những lời nói và hành động khiêm tốn mà hắn làm từ khi đến Đại Hoang nên Tần Hi không khỏi nhìn hắn thêm mấy lần. Diệp Tiểu Uyển ở bên cạnh có đôi mắt tựa nước, giống như biết nói chuyện vậy, vô cùng linh động mà nhìn hắn cười.

Chu Cảnh bị bọn họ nhìn đến mức không thoải mái, quay đầu trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Nếu sợ xảy ra chuyện, sao còn ăn mặc lộ liễu như vậy?”

So với nàng, Diệp Tiểu Uyển có lẽ còn căm ghét chiếc váy lụa trắng của mình hơn. Việc đầu tiên làm khi trốn được ra ngoài là cướp lấy y phục của một nữ yêu mà mặc vào, đây mới là hành vi của người bình thường

Cũng không phải là nàng không muốn thay, trong giọng nói của nàng có chút bần cùng mệt mỏi: “Không có y phục để thay, cũng chẳng có bùa.”

Ưu điểm duy nhất của chiếc váy này là nó được thêu đầy Tị Tự Quyết Chân Ngôn, nếu muốn đổi thì trước tiên nàng phải mua một bộ y phục mới, sau đó còn phải chuẩn bị một đống bùa chú, nếu không nàng sẽ chẳng sống sót qua hai ngày đi trong rừng hoang. Hiện giờ hai tay nàng trống không, cái gọi nỗi khổ của người nghèo chính là việc cho dù có bất tiện đến đâu thì cũng vẫn có thể chịu được.

Diệp Tiểu Uyển nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, đợi chúng ta đến Thủy Thanh Trấn rồi, ta sẽ mua cho cô y phục mới. Ta vừa đi qua một gian hàng bán đồ trang sức, còn nói có một cây trâm rất thích hợp với cô nữa kìa. Đi thôi, chúng ta đi xem một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.