Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 115: Huynh Đệ Bất Hòa




Diệp Tiểu Uyển gặp lại hai sư tỷ La Chi Vân và Tăng Tĩnh sau một thời gian dài xa cách.

Nàng vào Linh Phong Hồ chưa lâu, tư chất cũng kém cỏi. Trong số các đồng môn, những người thật lòng qua lại với nàng chỉ có hai người họ.

La sư tỷ luôn nghĩ rằng nàng vì lười biếng nên không học được gì, vì thế thường xuyên thúc giục: “Chúng ta tuy là một môn phái vô danh, nhưng ít nhất phải biết tam đại pháp của tu sĩ, nếu không thì làm sao mà làm tu sĩ được? Đi xa mà cứ động chút là kêu đói bụng, ai cũng như muội mà ngày ăn hai bữa thì sớm về nhà làm ruộng đi.”

Tăng sư tỷ hiểu rõ tư chất yếu kém của nàng nên thường lên tiếng giải vây: “Ta thấy Tiểu Uyển rất chăm chỉ học hành, thiên phú đã vậy, không thể ép buộc được, cứ từ từ mà tiến lên.”

“Cứ từ từ mà tiến lên” – nàng cũng luôn nghĩ rằng mình có thể từ từ mà tiến lên, giống như ngày trước từ yêu đột nhiên biến thành người, từng chút từng chút học làm người. Mất vài chục năm, nàng cuối cùng cũng luyện được cho mình một lớp vỏ tròn trịa và cứng cáp.

Nàng muốn làm tu sĩ, đây là lựa chọn của nàng, chứ không phải bị ép làm người.

Muốn tự do, phóng khoáng, sống theo ý mình, từng chút một bóp nát lớp vỏ cứng ấy, tái sinh thành một Diệp Tiểu Uyển mới.

Trên đường đi nhất định sẽ có rất nhiều cảnh đẹp, chẳng hạn như một người bạn, giống như Lệnh Hồ Trăn Trăn, thẳng thắn mà vô tư, khiến nàng ngưỡng mộ. Hoặc giống như Khương Thư, dễ thương và được yêu thương nhưng không kiêu căng, khiến nàng ghen tị.

Chỉ là đôi khi, Diệp Tiểu Uyển cũng sẽ hoảng loạn. Những người bên cạnh nàng đều tỏa sáng vô cùng, không chỉ nhìn vào thấy không cùng một tầng lớp, mà thực ra cũng không phải là cùng một tầng lớp. Nàng đối xử tốt với họ, rốt cuộc là do thói quen mài giũa bởi vài chục năm chua chát lạnh lẽo của nhân gian, hay là xuất phát từ thật lòng?

Tăng sư tỷ từng tâm sự với nàng: “Ta cảm thấy nhiều lúc Tiểu Uyển cố ý hùa theo, đôi khi thậm chí cố ý nói dối, có phải muội rất sợ người khác ghét mình không?”

Quả thực nàng giỏi lừa người và hùa theo. Nàng chỉ có một mình, không có yêu lực, cũng không làm được tu sĩ, nếu không lừa người, không làm người khác thích mình, thì làm sao mà sống đây?

Khi tình cảm nóng bỏng của Chu Cảnh hướng về phía nàng, làm thế nào để nàng tiếp nhận nó thật tốt đây?

Hắn rõ ràng không thích nàng nói năng không kiêng dè, vậy thì dịu dàng một chút, hắn chắc sẽ vui. Không muốn nhìn thấy hắn không vui, lại càng không muốn hắn ghét mình. Nàng cũng không thể nói rõ mình rốt cuộc có thật lòng hay không, hay là do thói quen cư xử được hình thành từ lớp vỏ cứng rắn ấy.

Thời gian quá ngắn, Diệp Tiểu Uyển mới ló đầu ra khỏi vỏ, đã gặp phải quá nhiều chuyện.

Cuối cùng thì mọi thứ cũng bị nàng làm hỏng. Câu nói đó rất đúng, không có lý do gì để người bị hại thông cảm cho kẻ gây hại, Chu Cảnh đâm nàng một nhát, nàng cam tâm tình nguyện nhận lấy, dù trước đó là muốn cứu hắn ra ngoài.

Lúc đó nàng cũng hiểu rằng, không thể cứu vãn điều gì nữa, từ đây trở thành người xa lạ là tốt nhất.

Tại sao phải giống như Ánh Kiều Tiên Tử, lấy yêu đan ra để đe dọa? Chu Cảnh không nên như vậy, nên mắng chửi nàng, rồi đâm nàng vô số nhát, cuối cùng ném yêu đan cho nàng một cách tàn nhẫn. Từ đó nước sông không phạm nước giếng nữa, đó mới là Chu Cảnh thực sự.

Hắn là đang tự giày vò chính mình.

Khi Diệp Tiểu Uyển bừng tỉnh, nước trong bình sứ đã gần cạn khô, toàn thân nàng như bị đốt cháy, đau đớn co rút lại vào góc nhỏ nhất, cố gắng tìm kiếm chút hơi mát.

“Dì nhỏ…” Nàng khóc lóc thảm thiết. “Dì nhỏ, dì đang ở đâu vậy?”

Trong cơn mơ hồ dường như nàng thật sự thấy Mặc Lan, dì đang nhẹ giọng nói với mình: “A Kiều, thế gian rất tăm tối, dì nhỏ không nhìn rõ đường đi, nên luôn tìm kiếm bàn tay để nâng đỡ. Thế nhưng, dì nhỏ không may mắn, luôn không tìm thấy gì cả, mỗi lần đều là mất đi rồi mới hiểu được nhiều điều. Con đừng giống dì nhỏ, nếu thật sự nắm được thì phải nắm chặt, đừng buông ra.”

Cánh hoa đã gần như bị nướng cháy, lá đã sớm khô héo, Diệp Tiểu Uyển ép mình bám vào vài giọt nước sôi cuối cùng, có lẽ đó là nước mắt của nàng.

Nàng nhìn thấy rồi, cảnh đẹp nằm ở phía bên kia bờ, ánh sáng và bóng tối luân phiên, như mộng như ảo. Nàng cố gắng bay qua, có lẽ chỉ cần thêm một bàn tay kéo lên, là có thể bay qua được.

Có giọt nước rơi xuống cánh hoa khô héo, Diệp Tiểu Uyển mở mắt, trong tầm nhìn mờ mịt lờ mờ thấy Chu Cảnh.

Nàng nhớ lại ở Tuấn Đàn Hành cung, Chu Cảnh đến cứu nàng, nhưng trước tiên lại ném nàng xuống vách núi. Nàng hoảng hốt liên tiếp thét lên, vì cảm giác có bóng người trên đầu nên bèn ném tay áo ra để quấn lấy.

Lần này, nàng đã được hắn tiếp lấy, kéo nàng lại ôm vào lòng, vừa cười ha hả: “Lại còn sợ đến phát khóc!”

Chẳng phải là sợ đến phát khóc sao? Đúng là một thiếu niên lang bướng bỉnh, vừa đẹp vừa hoang dã, như một con dã thú xinh đẹp.

Nàng nhẹ nhàng nói chuyện với hắn: “Huynh đừng giày vò bản thân nữa… Cứ coi như… chưa từng quen biết ta…”

Nước lạnh chảy vào bình sứ mới, Nhị Kiều Mẫu Đơn khô héo được cẩn thận đặt vào ngâm, Lệnh Hồ Trăn Trăn thấy Chu Cảnh đưa tay ra cầm lấy bình sứ, liền lập tức chạy đến chặn trước mặt hắn.

“Oản không muốn đi cùng với ngươi.” Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy tia máu của hắn. “Nàng ấy đã nói rồi, coi như chưa từng quen biết.”

Chu Cảnh không nhìn nàng, chỉ chậm rãi mở miệng: “Tránh ra.”

“Ta không tránh.” Lệnh Hồ Trăn Trăn không hề do dự. “Oản và ngươi đã thanh toán hết nợ, không nên dây dưa nữa.”

Nàng lại đưa tay về phía Chu Cảnh: “Đưa yêu đan của Mặc Ngọc Mẫu Đơn cho ta.”

Chu Cảnh cuối cùng cũng chậm rãi ngước mắt nhìn nàng, trong đôi mắt như tro tàn đột nhiên lóe lên một tia sáng kỳ lạ, Hắn vừa thò tay vào ngực, vừa tiến về phía nàng.

“Lệnh Hồ.” Hắn khàn giọng gọi một tiếng. “Là lỗi của ta, lần sau ta sẽ để cổ đâm ta mười nhát.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn chợt thấy trước mắt kim quang sáng chói, nhanh như tia chớp lao thẳng vào ngực mình.

Nàng hoàn toàn không ngờ đến chuyện Chu Cảnh lại vung đao về phía mình nên nhất thời sững sờ tại chỗ. Trường đao từ kim quang dừng lại một thoáng trước ngực, lạnh lẽo đến thấu xương, hắn dường như còn đang do dự liệu có nên đâm vào hay không.

Lưỡi dao bị một bàn tay nắm chặt lấy, sắc mặt Tần Hi trầm xuống: “Huynh điên rồi.”

Chu Cảnh không nói lời nào, lập tức thu hồi lưỡi dao, nhảy vút lên. Kim quang lộng lẫy đột nhiên bừng sáng, Tần Hi nhanh chóng ôm lấy Lệnh Hồ Trăn Trăn, kịp thời tránh né. Kim quang giáng xuống ngay bên chân, phát ra tiếng động kinh hoàng như núi lở đất sụp, tạo thành một hố sâu đen kịt.

Dưới hố dường như có ẩn tình khác, Tần Hi phóng ra một tia sét lạnh như bạch long chui vào. Càm giác bên trong khá rộng rãi, hắn lập tức nhấc bổng Lệnh Hồ Trăn Trăn còn đang ngơ ngác lên, vội nói: “Tiểu sư tỷ mau đi xuống!”

Nói xong cũng không đợi nàng phản ứng, hắn trực tiếp ném nàng xuống hố, đồng thời gọi phi kiếm ra ngăn cản trường đao từ kim quang của Chu Cảnh.

“Bàn Thần Ti đang ở trên người nàng đúng không?” Chu Cảnh dùng ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào hắn. “Nếu đệ đã không lấy, vậy thì để ta lấy!”

Tần Hi dùng một kiếm đẩy lùi hắn, bình tĩnh nói: “Bàn Thần Ti ở chỗ ta, huynh muốn lấy sao?”

Chu Cảnh cười lạnh: “Nực cười, nếu Bàn Thần Ti đã bị lấy đi, vậy thì hai người còn có thể ở bên nhau sao?”

“Tin hay không tùy huynh.” Tần Hi thu hồi sét lạnh, sau đó phủ kín miệng hố. “Hóa ra huynh sớm đã nghi ngờ, sao không trực tiếp hỏi ta?”

Chu Cảnh lui hai bước, nhìn chằm chằm vào hắn. Tần Hi đứng đối diện, không tránh né, cũng im lặng nhìn hắn.

Ánh mắt giận dữ của Chu Cảnh dần dần dịu lại, một lúc sau, hắn chậm rãi nói: “Trong Nhất Mạch, chúng ta đều là người có duyên với Bàn Thần Ti. Sư tôn luôn coi trọng đệ để thừa kế chức Mạch Chủ, ta cũng xem trọng đệ nên đã theo đệ đến Đông Hải. Sau đó, ta lại theo đệ đến Đại Hoang tiếp tục tìm Bàn Thần Ti mà không có một lời oán trách nào, tất cả đều là do ta tự nguyện. Ta tự cảm thấy rằng ta không hề mắc nợ đệ chút nào.”

Tần Hi gật đầu: “Đúng vậy, ta rất trân trọng tình cảm này, sẽ không bao giờ quên, cũng không bao từ bỏ.”

Chu Cảnh lạnh nhạt nói: “Từ đầu đến cuối đệ vẫn là Tần Hi độc đoán, muốn nắm rõ mọi người, nhưng bản thân lại chứa đầy bí mật không thể nói ra. Đệ ngoan ngoãn quay về Trung Thổ từ Đại Hoang là vì sớm đã phát hiện Bàn Thần Ti ở trên người Lệnh Hồ. Nhìn thấy ta bận rộn tác hợp hai người, trong lòng có phải đang âm thầm cười ta ngu ngốc không? Đệ cũng sớm biết thân thế của người có duyên với Bàn Thần Ti có thể được tạo ra bởi con người, nhưng lại không nói với ta. Vậy mà đệ lại nói với ta là không quên không bỏ, có phải rất nực cười hay không?”

Tần Hi cau mày: “Ta chỉ mơ hồ có nghi ngờ mà thôi, không có chứng cứ xác thực. Vậy thì nói với huynh có ý nghĩa gì?”

“Đương nhiên là có ý nghĩa.” Giọng Chu Cảnh trầm xuống. “Nếu là do con người làm ra thì ta sẽ có kẻ thù không đội trời chung! Sẽ không ngày ngày cười đùa với đệ, cũng sẽ không lơ là với Bàn Thần Ti. Chúng ta vốn nên là đối thủ sống chết.”

“Huynh muốn làm đối thủ sống chết với ta?”

“Có gì không thể?”

Làn sóng kim quang như tơ lụa xoay tròn bay lên, Tần Hi vội vàng tránh né. Hai thanh Phong Lôi Phi Kiếm từ trong tay áo bắn ra, đột nhiên dài thêm vài thước, va chạm với sát chiêu của Chu Cảnh. Trong chốc lát, tiếng sấm rền và tiếng gió gào không ngớt.

“Bàn Thần Ti để lại trên người Lệnh Hồ cũng vô dụng, nàng ta căn bản không thể luyện hóa nó.” Chu Cảnh lập tức hóa thành kim quang, nhanh như chớp né tránh tia sét lạnh đang quấn lấy mình, định chui vào hố. “Nếu đệ đã không lấy, chi bằng để ta lấy!”

Những tia sét lạnh dày đặc đột nhiên phủ kín trời đất, các tia sét vốn đang quấn vào nhau bỗng tách ra từng sợi. Khi sét lạnh tách ra, sát khí lập tức tăng lên, sư tôn luôn dặn dò phải cẩn thận khi sử dụng. Chu Cảnh biết tình hình không tốt, vội vàng né tránh, nhưng nửa vạt áo sau vẫn bị thiêu thành tro và rách toạc.

Ánh mắt u ám của Chu Cảnh chạm phải Tần Hi, hắn nhìn Chu Cảnh không một chút cảm xúc nào, giọng nói rất nhẹ: “Đừng động vào nàng ấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.