Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 114: Dị Tượng Năm Xưa




Tư Sĩ Cốc, đúng như tên gọi, từng là nơi ở của một nhóm Tư Sĩ.

Tư U Quốc vẫn luôn là một dị tộc thời Thượng Cổ và Tư Sĩ không sống cùng Tư Nữ. Họ chỉ tìm bạn đời khi đến thời điểm cần sinh sôi nảy nở, sau đó lại tiếp tục tách ra. Nếu không tìm được bạn đời, thì cũng thôi.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà dân số Tư U Quốc ngày càng ít đi và cuối cùng tuyệt chủng.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đứng trước con đường nhỏ sâu thẳm uốn lượn trong sơn cốc, ngẩng đầu nhìn hai bên vách đá đen ngòm cao ngất. Các Tư Sĩ có lẽ cũng khá kỳ quặc, lại chọn sống ở nơi như thế này, chẳng khác nào động phủ kỳ dị kia của Lệnh Hồ Vũ.

Tần Hi nhìn con hắc hổ tọa kỵ đang đứng ngáp ở cửa cốc. Có ai đó đã đến trước, là ai nhỉ?

Hắn liền tiến tới kiểm tra yên cương trên lưng hổ. Bên trong trống không, chẳng có vật dụng gì cả, nhưng trên bộ lông của hắc hổ lại thoang thoảng có một mùi hương khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Hương thơm đan xen với yêu khí này, chẳng lẽ là Diệp Tiểu Uyển? Sao nàng lại ở đây?

Tần Hi không đoán ra được sự liên quan, bắt đầu đi một đoạn trong con đường hẹp, bỗng nhớ ra điều gì, hỏi: “Tiểu sư tỷ lúc nãy nói trong Tang Cốc có cây thần Phù Tang, sư đệ chỉ nghe truyền thuyết thời Thượng Cổ về Tam Túc Kim Ô đã từng chọn cây thần này làm nơi ở, không biết bây giờ cây thần có tác dụng gì nhỉ?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn tận tình truyền đạt kiến thức về Đại Hoang: “Nghe nói quả của cây Phù Tang là thiên tài địa bảo bảo vô cùng quý giá, có thể làm ấm nội tạng, tăng cường tinh thần, nhưng lại rất khó lấy được. Quả không lớn, nhưng lại bị bao bọc trong những tảng đá khổng lồ cứng cỏi vô cùng. Mỗi lần địa hỏa phun trào thì quả mới sẽ rụng xuống, và khi đó Tang Cốc sẽ gặp cảnh núi lở đất rung, vô cùng nguy hiểm, ngay cả tu sĩ bình thường cũng không dám vào.”

Những thiên tài địa bảo càng khó lấy càng quý giá, chắc chắn quả cây không chỉ có mấy công dụng như vậy.

Khi Tần Hi đang trầm ngâm, đột nhiên nghe thấy một trận chấn động dữ dội từ trong Tang Cốc. Cây Phù Tang khổng lồ rung lắc mạnh mẽ, địa hỏa màu vàng kim cuồn cuộn như hàng ngàn con rồng quẫy mình hoành hành.

Lệnh Hồ Trăn Trăn lập tức chạy nhanh: “Thật đúng lúc! Có quả rơi xuống, chắc chắn sẽ bán được nhiều tiền!”

Tần Hi chạy cùng nàng một đoạn, bất chợt nói: “Ta hiểu rồi, Diệp Tiểu Uyển đang ở đây, Tùng Hoa cũng vậy.”

Tùng Hoa đã rời đi hơn nửa năm, với tính cách của huynh ấy, không thể nào bỏ mặc Tam sư tỷ sống chết còn chưa rõ. Nếu đã đến Đại Hoang, huynh ấy chắc chắn là đi tìm thiên tài địa bảo để cứu Tam sư tỷ. Quả Phù Tang khó lấy như vậy, tác dụng hẳn là rất phi thường, có lẽ chính là thứ huynh ấy cần tìm.

“Làm sao ngươi biết?” Lệnh Hồ Trăn Trăn ngạc nhiên nhìn hắn.

Tần Hi trả lời nhanh gọn: “Tùng Hoa đã lấy một nửa yêu đan còn lại của Mặc Lan, Diệp Tiểu Uyển nếu chưa chết, chắc chắn sẽ tìm yêu đan. Nàng là hoa yêu nên không cần tọa kỵ, vậy tọa kỵ tất nhiên là của Tùng Hoa. Bây giờ không rõ tình hình của bọn họ là như thế nao.”

Có khi đã đánh nhau rồi, Tùng Hoa nói không chừng đã đâm rất nhiều nhát.

Lệnh Hồ Trăn Trăn bỗng dừng bước, nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi làm sao biết Oản? Ngươi sao lại biết nhiều chuyện như vậy?”

Tần Hi suy nghĩ một chút: “Tiểu sư tỷ biết người nào, sư đệ đều biết hết.”

Nàng lập tức nhớ lại hai lần trước hắn đã truy hỏi nàng về việc trước đây họ có quen biết hay không. Chẳng lẽ thật sự đã từng quen nhau? Nhưng nàng không có chút ấn tượng nào cả.

Lệnh Hồ Trăn Trăn cuối cùng cũng có chút dao động, thăm dò hỏi: “Vậy ngươi còn biết gì nữa?”

“Ta còn biết Tiểu sư tỷ có một đại bá, trước đây thường nhắc đến ông ấy.”

Sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, đang định nói gì thì từ sâu trong con đường hẹp xuất hiện một con rồng khổng lồ phát sáng, không một tiếng động lao về phía họ.

Long Quần Phi Đao?!

Lệnh Hồ Trăn Trăn theo bản năng cũng triệu hồi ra phi đao của mình. Hai con rồng khổng lồ va vào nhau, nhưng kỳ lạ thay lại xuyên qua nhau. Phi đao của nàng đập vào vách núi, phát ra những tiếng động kinh hoàng, đá vụn lập tức rơi xuống không ngừng.

Là ảo ảnh sao?

Nàng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy tránh những tảng đá rơi xuống, thấy phía trước có một ngã rẽ, nàng lập tức rẽ vào. Đột nhiên, từ sâu trong bóng tối, một bóng dáng chậm rãi bước ra. Tấm áo đen như mực phấp phới, tay cầm một thanh đao dài, mái tóc dài hơi lộn xộn, vài lọn xõa trước trán.

Nửa bên mặt hắn nhuốm máu, dường như bị thương, nhưng bước chân vẫn vô cùng vững chãi, thậm chí tràn đầy sát ý.

Như thể một thanh đao sắc bén đang hướng thẳng về phía nàng, Lệnh Hồ Trăn Trăn hít một hơi lạnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn.

Một ánh nhìn thấu tâm can, diện mạo tuyệt thế sắc sảo như lưỡi dao — khuôn mặt giống hệt với nàng!

Thấy hắn sắp va vào nàng, Lệnh Hồ Trăn Trăn lại lùi một bước, ngay lập tức vai nàng bị một đôi tay giữ lấy, giọng của Tần Hi vang lên trên đầu: “Đây là Lệnh Hồ Vũ? Là ảo ảnh sao?”

Hắn thậm chí còn biết cả chuyện của Lệnh Hồ Vũ?

Lệnh Hồ Trăn Trăn chưa kịp nghĩ thêm thì Lệnh Hồ Vũ đã dừng lại cách bọn họ chưa tới ba thước. Ánh mắt mờ mịt dần dần trở nên tỉnh táo, sau đó nhìn quanh khắp nơi, bỗng nhiên cười nhạo: “Chiêu này tên gì? Huyễn Hương Tồi Hồn Trận? Cũng có chút tác dụng, thật sự khiến ta gặp một cơn ác mộng.”

Giọng nói của ông ta vô cùng trầm thấp, hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài.

“Hóa ra là hoa yêu đó.” Giọng điệu của Lệnh Hồ Vũ không ngạo mạn cũng không nóng nảy. “Ngày đó dù ta thần trí không rõ, nhưng vẫn nhớ cô chỉ lo chạy trốn, phu quân đáng thương của cô còn cố ngăn cản ta. Ta tán thưởng sự kiên trì của cô, nhưng mấy chữ nợ máu trả bằng máu nghe thật nực cười.”

Ông đột ngột thu lại thanh đao, sau đó mở lòng bàn tay ra. Trên bầu trời lập tức dày đặc mây đen, địa hỏa đỏ rực bùng cháy dữ dội, sấm chớp và địa hỏa tràn ngập khắp Tư Sĩ Cốc, thanh thế kinh thiên động địa.

“Cô ra tay ở nơi nào cũng được, vậy mà lại chọn đúng chỗ này.” Trong mắt Lệnh Hồ Vũ bắt đầu tụ lại sát ý. “Nếu cô làm lỡ việc ta tìm kiếm Tư Nữ, ta sẽ khiến cô sống không bằng chết.”

Sấm chớp cùng địa hỏa ập tới như cơn sóng lớn, trong khoảnh khắc tất cả ánh sáng và bóng tối lại hóa thành hư ảo.

Tần Hi sờ lên vách đá cứng rắn khác thường, dường như hiểu ra điều gì: “Có vẻ như nơi này sẽ lưu giữ dị tượng của chấp niệm. Nếu nơi này từng có Tư Sĩ cư trú, không chừng còn lưu lại những dấu ấn cổ xưa hơn.”

Tư U Quốc vốn không có bất kỳ ghi chép hay truyền thuyết văn tự nào lưu truyền, tất cả những lời đồn đại đều do người khác tổng hợp viết lại. Tư Sĩ và Tư Nữ chỉ bằng ý niệm đã có thể sinh sôi nảy nở, có thể thấy thần hồn ý niệm của họ mạnh mẽ đến mức nào. Việc lưu giữ ý niệm trong đá qua nhiều thế hệ cũng rất phù hợp với tập tính của họ.

Lệnh Hồ Vũ đến Đại Hoang dĩ nhiên là vì tìm Tư Nữ, hơn nữa nghe giọng điệu của ông ta rất giống với thợ săn quăng lưới bắt con mồi, quyết tâm phải đạt được mục đích. Thế nhưng, tại sao phải đến Tư Sĩ Cốc để tìm Tư Nữ?

Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe Lệnh Hồ Trăn Trăn thấp giọng nói: “Ngươi đi theo ta có mục đích gì?”

Tần Hi cúi đầu nhìn nàng, lần đầu tiên thấy trên gương mặt nàng xuất hiện sự cảnh giác gần như u ám. Dáng vẻ này vậy mà lại rất phù hợp với dung trước đây của hắn về Lệnh Hồ Trăn Trăn thật sự.

Hắn vừa định nói chuyện, đột nhiên nghe từ sâu trong ngã rẽ lại truyền đến tiếng va chạm kinh thiên động địa, kim quang rực rỡ thoáng qua, để lại một vết nứt sâu trên vách đá vô cùng cứng rắn —— đây là sát chiêu của Chu Cảnh, quả nhiên huynh ấy đang ở trong đó!

“Tùng Hoa!” Tần Hi hét lớn một tiếng, kéo nàng chạy đi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn trở tay siết chặt lấy cánh tay hắn, cố gắng đổi phương hướng: “Là nơi này! Chạy loạn đi đâu vậy!”

Nàng đã phát ngán với con đường vòng vèo, phiền phức nên Long Quần Phi Đao ong ong bay lên, đập tan vách núi trước mặt, lao thẳng về phía phát ra âm thanh. Chưa chạy được bao lâu, nàng đã cảm thấy khí nóng từ địa hỏa dần dần công kích vào bên trong cơ thể, dù có chân ngôn chống đỡ cũng khổ sở vô cùng.

Cuồng phong thổi tan khói bụi cuồn cuộn, Lệnh Hồ Trăn Trăn bỗng nhiên dừng bước. Trước mắt là một vách đá đứt đoạn, cây Phù Tang vắt ngang trời đất đứng sừng sững phía trước, địa hỏa màu vàng đỏ bao quanh gốc cây khổng lồ bốc cháy hừng hực.

Bốn phía đều là nham thạch bị đốt cháy đỏ rực, kim quang vẫn đang hung mãnh đập phá gì đó dưới đáy vực. Tần Hi dùng thuật Thủy hành bao bọc quanh người Lệnh Hồ Trăn Trăn, sau đó tung người nhảy xuống vách đá, liền thấy Chu Cảnh sau nửa năm gặp mặt không còn một chút máu, đang gấp gáp lục lọi giữa đống đá vụn.

Rất nhanh, hắn nâng lên một chiếc bình sứ đã vỡ nát, bên trong chiếc bình là đóa Nhị Kiều Mẫu Đơn đỏ trắng đan xen gần như đã héo khô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.