Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang

Chương 105: Như Lần Đầu Gặp




Sau một năm quay lại Khuynh Tiên Thành, Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy nơi đây còn náo nhiệt hơn cả mùa Yến tiệc Viêm Thần năm ngoái.

Nghe nói gần đây Đông Hoang Đế đang ra uy rất mạnh, quyết tâm tranh giành việc làm ăn với Tây Hoang Đế. Không chịu thua kém, Tây Hoang Đế đã cho mở rộng và tu sửa lại Khuynh Tiên Thành. Lệnh Hồ Trăn Trăn đi dọc đường chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt bởi khung cảnh tráng lệ.

Đi qua Cầu Tương Tư, nhìn thấy những rạp hát mới được tu sửa đủ màu sắc, Tỉnh Trai Tiên Sinh liên tục cảm thán: “Lâu quá rồi không đến Đại Hoang, không còn nhận ra đường xá được nữa. Rạp hát Vong Sơn ở nơi nào thế?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn xung phong: “Ta biết, đi theo ta.”

Nàng dẫn đầu đi trước, vừa đi vừa nghe Tỉnh Trai Tiên Sinh nhắc nhở hai tiểu thư đồng đi cùng: “Tiếu Tiếu, Bối Bối, rạp hát Vong Sơn không tiếp khách nữ, chút nữa các ngươi đừng chạy ra tiền viện mà hãy ở gần Kết Quế Lâu tìm các linh nhân để thu thập tài liệu, chắc chắn sẽ nghe được nhiều câu chuyện thú vị.”

Duyên phận đúng là kỳ diệu. Lệnh Hồ Trăn Trăn từng gặp Bối Bối ở Linh Phong Trấn, và gặp Tiếu Tiếu ở Đông Lai Thành. Hai người này là hai trong số rất nhiều thư đồng của Tỉnh Trai Tiên Sinh và vì từng làm tán tu nên cũng có chút bản lĩnh. Lần này họ cùng Tỉnh Trai Tiên Sinh đến Đại Hoang vừa lấy tư liệu vừa thăm hỏi Ngu Vũ Linh.

Mấy ngày trước, Lệnh Hồ Trăn Trăn đã ngất xỉu trước sư môn đại trạch, chính ba người họ đã cứu nàng. Gần đây, sức khỏe nàng hồi phục rất nhanh nên đag cùng họ đến Khuynh Tiên Thành để hỏi thăm Ngu Vũ Linh về chỗ ở hiện tại của sư phụ.

Sắp đến rạp hát Vong Sơn, chưa vào cửa đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Ngu Vũ Linh: “Đại ca! Huynh đến bất ngờ quá! Không chịu báo trước mấy ngày, tối nay ta còn phải múa, không có thời gian tiếp chuyện với huynh đâu.”

Nói rồi thân ảnh yểu điệu của nàng liền lao đến, không còn phong thái thường ngày nữa mà trông như một tiểu cô nương.

Tỉnh Trai xoa đầu nàng, cười nói: “Vậy thì tốt. ta tìm các linh nhân khác nói chuyện, thú vị hơn nghe muội nhõng nhẽo nhiều.”

Ngu Vũ Linh nắm tay huynh trưởng lắc lắc, bỗng nhìn thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn, không khỏi ngạc nhiên nói: “Cô không phải đã đến Trung Thổ làm tu sĩ rồi sao? Tại sao lại quay về Đại Hoang?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn nghĩ một lúc rồi nói: “Làm tu sĩ chán rồi.”

Ngu Vũ Linh tiến lại gần ngắm nghía mặt mũi và dáng người của nàng: “Vậy cô có muốn làm linh nhân không? Với nhan sắc và vóc dáng này, chưa đầy một tháng chắc chắn cô sẽ thành một linh nhân nổi tiếng.”

Nàng chợt nhớ ra điều gì đó, cười đầy ám muội: “Đúng rồi, nhưng ta nghĩ vị thiếu niên lang hay đi cùng cô kia sẽ không đồng ý đâu, vậy cứ coi như ta chưa nói gì đi. Cậu ta đâu rồi? Khi nào quay về nhớ nhắc hắn đến rạp hát uống rượu, các linh nhân cứ nhắc về cậu ta suốt.”

Bối Bối bên cạnh lập tức lên tiếng: “Lệnh Hồ, cô thấy chưa, đến cả Ngu Vũ Linh cũng biết, vậy ta đâu có nói sai. Lần trước ở Linh Phong Trấn, cô đúng là đã đi cùng thiếu niên đó, cậu ta ưa nhìn lắm, sao cô lại quên được?”

Tiếu Tiếu vội bịt miệng nàng ta lại: “Tiên sinh đã nói rồi, đã quên rồi thì thôi, không được nhắc lại.”

Thiếu niên mà họ đang nói là ai vậy? Lệnh Hồ Trăn Trăn gãi đầu, nàng hoàn toàn không nhớ ra. Chẳng lẽ là Thông Hoa? Thông Hoa đúng là ưa nhìn thật, nhưng cả hai dường như chưa từng thân mật đến mức khiến họ nói chuyện ám muội như vậy.

Ngu Vũ Linh mời cả nhóm vào Kết Quế Lâu, biết nàng muốn tìm Thần Công Quân, liền nói: “Sư môn của Thần Công Quân đã dời đến gần ngọn núi ở cực Đông của Đông Chi Hoang, nhưng nghe nói hai, ba tháng trước bọn họ đã đi Trung Thổ thu thập vật liệu, có lẽ không về ngay được.”

Nàng lại nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn, thăm dò hỏi: “Cô… có muốn quay lại sư môn của Thần Công Quân không? Họ đều là người thường, không chịu được bao nhiêu phong ba.”

Thân phận hậu nhân của Lệnh Hồ Vũ định sẵn rằng nàng khó mà sống yên bình, nếu lại gây họa cho sư môn như lần trước, có lẽ không còn may mắn như lần đó được nữa.

Lệnh Hồ Trăn Trăn lãnh đạm trả lời: ““Ta không về, ta chỉ đến thăm thôi.”

Ngu Vũ Linh lập tức đổi đề tài, chỉ nói về những chuyện thú vị gần đây của Khuynh Tiên Thành. Lệnh Hồ Trăn Trăn ngồi một chổ không yên, liền đứng dậy bước ra ngoài: “Ta ra ngoài dạo một chút.”

Thấy nàng đã đi xa, Ngu Vũ Linh khẽ hỏi: “Nàng thật sự đã quên thiếu niên đó sao? Đại ca làm sao gặp được nàng?”

Tỉnh Trai Tiên Sinh thở dài nói: “Ta nghe nói Thần Công Quân sống ở ngọn núi hoang ngoài Định Vân Thành, hôm đó liền vào núi tìm kiếm, muốn thăm hỏi một chút. Ai ngờ còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng khóc thảm thiết. Lần theo tiếng khóc, ta tìm thấy nàng.”

Đó thật sự là tiếng khóc vô cùng thương tâm, nàng chắc chắn đã trải qua một chuyện gì đó rất đau lòng.

Ông định an ủi nàng một chút, nhưng ai ngờ khi tỉnh lại, nàng không tỏ ra buồn bã. Chỉ là khi nhắc về quá khứ, nàng dường như chỉ quên đi vị thiếu niên lang bên cạnh mình kia.

“Có lẽ cậu ta đã phụ bạc nàng, thôi đừng nhắc đến nữa.”

Tỉnh Trai Tiên Sinh lắc đầu than thở. Haiz, trên đời này người bạc tình thì nhiều, thật quá đáng thương rồi.

Lúc này, Lệnh Hồ Trăn Trăn đang ngồi trong quán ăn, chọn một tô mì. Sợi mì mềm mại, nước dùng thơm ngon, nàng ăn rất vui vẻ, không cảm thấy mình đáng thương chút nào.

Sau khi khóc một trận thoải mái, nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cũng đã thông suốt một số chuyện.

Những gì xảy ra hôm qua đã qua rồi và ngày mai hoa sẽ tiếp tục nở rộ. Nàng đã rời khỏi Thâm Sơn, rời xa đại bá, từ nay ông ấy hắn không còn là duy nhất nữa và nàng nên có cuộc sống mới. Không thể đi tìm đại bá được vì nàng đánh không lại ông và cũng không muốn gặp hắn, tốt nhất là coi như ông không hề tồn tại.

Nàng xưa nay không thích làm khó chính mình, dứt khoát như vậy là tốt nhất.

Hiện tại nàng chỉ quan tâm hai việc. Một là thời gian của mình có vẻ không đúng, rõ ràng Bàn Thần Ti bị lấy đi vào khoảng tháng Tư, nhưng khi nàng tỉnh lại thì đã là tháng Mười.

Nửa năm giữa chừng đó nàng đã ở đâu? Dù cố gắng thế nào cũng không nhớ ra.

Điều thứ hai mà nàng bận tâm là câu nói của đại bá: “Lệnh Hồ Vũ không biết đã làm gì với con.”

Nàng cũng không biết ông đã làm gì, nghe thì có vẻ đáng sợ, nhưng chuyện của Lệnh Hồ Vũ mà điều tra thì mười năm cũng không hết, chi bằng thử tìm hiểu về sủng phi, biết đâu sẽ có manh mối bất ngờ.

Lệnh Hồ Trăn Trăn uống xong tô nước dùng, hài lòng đứng dậy trả tiền.

Ngày hôm Tỉnh Trai Tiên Sinh cứu nàng, khi nhắc đến việc đáp lễ, ông chỉ nói: “Ta không cần tiền bạc, thứ ta muốn nhất trên đời này chỉ là những câu chuyện và trải nghiệm của mỗi người thôi.”

Vì thế nàng kể cho ông nghe về thân thế của mình, khi nhắc đến việc đại bá tên là Từ Duệ, Tỉnh Trai đột nhiên vỗ trán: “Khoan đã, ta đã từng nghe cái tên này.”

Ông lục lọi trong ống tay áo một hồi, lấy ra một cuốn sách cũ kỹ.

Sách viết về mối tình rối ren giữa Nam Hoang Đế và một thần tử tên là A Tư. Nghe nói năm đó Nam Hoang Đế Hoang vì muốn cấm lưu truyền câu chuyện này mà giết chóc vô số, vì vậy chắc chắn có những phần đã thật sự xảy ra.

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn thấy cái tên Từ Duệ trong sách, lập tức nhớ đến lần mình nhìn thấy hình vẽ người thị vệ của Hoang Đế Cung từ tập sách ảnh trong Thiên Trọng Cung.

Đại bá thật sự đã từng làm thị vệ trong cung, vậy thì A Tư rất có thể là sủng phi. Năm đó, sủng phi hẳn đã giao nàng cho đại bá chăm sóc.

Di dân của Tư U Quốc, Tư Sĩ Tư Nữ, không phu không thê, chỉ dựa vào ý niệm để sinh sôi nảy nở.

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhớ rằng ở Khuynh Tiên Thành có một thư quán rất lớn, nàng quyết định đến đó tìm kiếm những tài liệu về Tư U Quốc.

Lúc này đã sắp đến giờ Thân, trên Cầu Tương Tư rộng lớn hơn trước đã có nhiều linh nhân đội mịch ly qua lại để mời chào khách. Mùa Đông sắp đến, Khuynh Tiên Thành đã sớm có tuyết rơi, bông tuyết phản chiếu ánh đèn xung quanh thành, vô cùng đẹp mắt.

Ở đầu cầu có một thiếu niên mặc áo trắng, bước đi nhẹ nhàng, không nhanh không chậm. Một phần tóc dài và dày được tết thành bím, trên đó có đính một chiếc nhẫn ngọc trắng tinh khiết, theo bước chân mà đung đưa bên tai. Do vẻ ngoài tuấn tú thoát tục nên các linh nhân xung quanh vậy quanh hắn ta để trò chuyện.

Hắn không hề tỏ ra khó chịu, để mặc các nàng nói chuyện ríu rít, rồi mới nhã nhặn hỏi: “Xin hỏi trong thành có thư quán nào không? Ở hướng nào?”

Các linh nhân cười khúc khích trêu chọc: “Nếu cậu hỏi về quán rượu hay sòng bạc thì chúng tôi biết, còn thư quán thì ai mà biết được? Cậu tìm học vấn trên Cầu Tương Tư này, e rằng đã lầm chỗ rồi.”

Cũng có lý.

Tần Hi không biết phải làm sao.

Hắn đi lạc rồi. Lời tiên tri không hề chỉ dẫn đến hai Hoang Nam Tây như lần trước nên lần này chỉ có thể đi bừa, khó khăn lắm mới đến được Khuynh Tiên Thành. Hắn nhớ ra ở đây có thư quán, chắc chắn có thể mua được sách như “Địa lý Đại Hoang”, nhưng tìm cả ngày vẫn không thấy gì.

Người trên cầu ngày càng đông, hắn cuối cùng cũng khó chịu vì bị lôi kéo, vừa định thoát ra, chợt nghe một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Ta dẫn ngươi đến thư quán, năm văn tiền.”

Năm văn tiền gì cơ?

Tần Hi quay đầu, liền thấy giữa đám tuyết mịn có một thiếu nữ đứng đó, nàng mặc y phục màu xanh trúc vừa dịu dàng vừa đơn giản, Dù trang phục không cầu kỳ trên người nàng lại toát lên vẻ quyến rũ, diễm lệ khiến những thiếu nữ khác trở nên mờ nhạt.

Đôi mắt mùa hổ phách của nàng lặng lẽ nhìn hắn. Giữa ánh đèn rực rỡ của cả thành, Tần Hi chợt nghĩ đến hồ ly.

*

Tự cảm thấy mình đã làm việc tốt và còn có thể kiếm được tiền, bước chân của Lệnh Hồ Trăn Trăn nhẹ nhàng tiến bước trong gió tuyết, Tần Hi thì không nhanh không chậm theo sau, âm thầm nghĩ ngợi về ý nghĩa của năm văn tiền.

Gió tuyết khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của thiếu nữ. Nàng ít nói, chỉ chăm chú dẫn đường, cứ như năm văn tiền ấy là cả một món tiền lớn.

Có lẽ nàng thật sự khá nghèo, Tần Hi lặng lẽ nghĩ.

Nhìn cách ăn mặc đơn giản của nàng cũng không giống người giàu có gì, trên người dường như cũng có chút tu vi, có lẽ nàng là tu sĩ từ một môn phái nhỏ. Hiện giờ nàng hẳn là không có tiền để trở về, đến mức phải dẫn đường để kiếm sống.

Những tu sĩ túng quẫn như vậy không hiếm thấy, thật khiến người ta cảm thán. Tần Hi dịu dàng nói: “Tại hạ là Tần Hi, tự là Nguyên Hi, là tu sĩ của Thái Thượng Mạch. Cô nương là?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, có chút ngạc nhiên mừng rỡ: “Ta cũng từng là tu sĩ Thái Thượng Mạch, thật trùng hợp. Ta tên là Lệnh Hồ Trăn Trăn.”

…Ồ, hóa ra là một kẻ lừa đảo.

Tần Hi đưa tay vén Ngọc Thanh Hoàn bên tai ra sau, rồi nói: “Thật là trùng hợp quá, không biết cô nương thuộc Mạch nào?”

“Nhất Mạch.”

Hắn cúi đầu nhìn nàng thật kỹ: “Nhất Mạch có chín tu sĩ, tại hạ chưa từng gặp qua cô nương.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn cũng hoài nghi nhìn hắn: “Ngươi cũng thuộc Nhất Mạch sao? Ta cũng chưa từng gặp ngươi.”

Không ngờ chuyến này đến Đại Hoang lại gặp phải một nữ lừa đảo giả mạo tu sĩ của Thái Thượng Mạch. Chắc hẳn nàng đã dùng chiêu này để lừa không ít người, làm xấu mặt Thái Thượng Mạch.

Bên ngoài thì ngây thơ xinh đẹp, nhưng lương tâm bên trong thì chẳng còn chút nào.

Còn chưa đến thư quán nên hắn tạm thời không vạch trần nàng, nhìn dáng vẻ nàng nghèo đến mức không còn cách nào khác, cũng là đáng thương. Tần Hi mỉm cười: “Ta không thuộc Nhất Mạch, trước đây chưa từng gặp sư muội, có lẽ là do ta không hiểu biết nhiều rồi.”

“Là sư tỷ.” Lệnh Hồ Trăn Trăn sửa lại lời của hắn. “Họ đều gọi ta là Tiểu sư tỷ.”

Nàng còn dám lên mặt, tự nhận mình là sư tỷ! Nhìn nàng chắc chắn chưa đến hai mươi tuổi, làm sao có thể là Tiểu sư tỷ được chứ.

Tần Hi không đáp lại, thấy đã rẽ qua góc đường, thư quán cũng đã hiện ra ở đằng xa, hắn liền lấy ra năm văn tiền đưa cho nàng, giọng châm biếm: “Cảm ơn đã dẫn đường, Tiểu sư tỷ lừa đảo.”

Lừa đảo là đang chỉ nàng sao? Lệnh Hồ Trăn Trăn ngơ ngác.

Đã có lòng tốt dẫn đường mà hắn lại gọi nàng là kẻ lừa đảo! Tại sao chứ?! Trên đời sao lại có loại người như vậy!

“Ngươi…”

Nàng vừa nói được một chữ, Tần Hi đã lao vào thư quán nhanh như chớp, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lệnh Hồ Trăn Trăn vội vàng chạy vào tìm kiếm khắp nơi, nhưng làm cách nào cũng không tìm thấy hắn nên chỉ đành đành mang theo cơn giận lục lọi khắp nơi tìm sách ghi chép về các dị tộc thời Thượng Cổ ở Đại Hoang.

Chẳng bao lâu, nàng lại thấy bóng dáng họ Tần ở cửa thư quán. Dường như hắn phát hiện nàng vẫn còn ở đây nên bèn mỉm cười nhã nhặn với nàng.

Nàng đằng phong nhào đến: “Ngươi đừng chạy!”

Không chạy chẳng lẽ ở lại đánh nhau với nàng à? Dù sao thì sách cũng đã mua được rồi.

Tần Hi lách mình trốn vào một con hẻm nhỏ, sau khi vòng vo quẹo vào những ngã rẽ bảy tám lần lại phát hiện ra mình lại thành công lạc đường thêm lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.