Anh ta đã có một giấc mơ đẹp mà trước nay chưa từng có.
Anh ta mơ thấy một thế giới bình yên và hòa hợp.
Mọi người có thể sống dưới ánh nắng mặt trời, không cần lo lắng về ô nhiễm và biến dị, thế giới kết nối với nhau, mọi người sẽ không còn bị mắc kẹt trong trấn nhỏ, ngay cả những người từ trấn nhỏ khác, họ cũng có thể yên tâm tiếp xúc và giao lưu.
Đó là một giấc mơ đẹp đến mức khiến anh ta không kiềm chế được mà rơi lệ, và chân thật đến mức khiến người ta muốn tin rằng đây chính là thực tại.
Anh ta không nỡ tỉnh dậy, anh ta say mê trong giấc mơ này.
Nhưng giấc mơ cuối cùng cũng đã tỉnh lại, anh ta ngồi trên ghế với tâm trạng thất vọng buồn bã, mãi mà không muốn rời đi.
Khi nhà hàng đã đầy khách, những vị khách mới đến gọi món, anh ta mới miễn cưỡng theo chân người tốt bụng rời đi.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, anh ta không cảm thấy thỏa mãn, mà ngược lại, cảm thấy trống rỗng. Trong lòng như có một con thao thiết (1), nuốt chửng tất cả niềm vui của anh.
Trở về nhà người tốt bụng kia, anh ta không hứng thú với bất cứ điều gì, thậm chí không muốn báo cáo với Tần thượng tướng về vị trí của "Trụ".
Anh ta sợ Tần thượng tướng sẽ thông qua thần dụ để báo vị trí cho những đồng đội khác, anh ta sợ nhà hàng lý tưởng sẽ bị các đồng đội phá hủy, anh ta sợ sẽ không bao giờ trải nghiệm được giấc mơ đẹp đẽ đó nữa, anh ta không nỡ rời xa nhà hàng lý tưởng.
Dù sao, chỉ cần phá hủy hai "Trụ", Tần thượng tướng có thể giáng lâm, không cần thiết phải phá hủy nhà hàng lý tưởng đúng không? Một nơi mang lại hạnh phúc và niềm vui như vậy, giữ lại không tốt hơn sao?
Cùng lắm thì sau khi các đồng đội thành công phá hủy hai "Trụ", anh ta sẽ chết để chuộc tội. Anh ta sẽ trở thành vật chứa cho sự giáng xuống của Tần thượng tướng, anh ta sẽ không để những đồng đội đã chiến đấu đến chết hy sinh.
Anh ta không có lỗi với các đồng đội.
Nhưng trước khi điều đó xảy ra, hãy để anh ta nếm trải giấc mơ tuyệt diệu đó một lần nữa.
Các chiến sĩ ở trấn Tường Bình đã vất vả như vậy, chỉ để một ngày nào đó, có thể trợ giúp Tần thượng tướng chiếm lĩnh tất cả các thị trấn, để thế giới này không còn quái vật cấp Thần nào khác.
Nhưng tất cả những điều này, đều có trong giấc mơ!
Anh ta đã vất vả như vậy, chỉ vì hình ảnh trong giấc mơ. Bây giờ anh không cần phải trả giá gì nữa, chỉ cần đến nhà hàng một lần nữa, anh ta có thể cảm nhận được niềm vui đó.
Anh ta cầu xin người tốt bụng, hãy đưa anh ta đến nhà hàng Lý tưởng một lần nữa.
Nhưng người tốt bụng nói với anh, phiếu miễn phí đã hết, nhưng nếu anh dẫn một người bạn đến ăn, không chỉ được ăn miễn phí một bữa, mà còn nhận được một phiếu miễn phí.
Người tốt bụng lấy ra một phiếu miễn phí và nói, đây chính là phiếu thưởng mà ngời đó nhận được khi dẫn anh đi ăn.
Người phục vụ nhận ra điều gì đó, anh ta xé áo của người tốt bụng, và trên lưng người tốt bụng, anh ta thấy một cái đuôi cá voi màu xanh đậm.
Người tốt bụng này lại cũng là kẻ sa đọa, anh ta là dân cư của thị trấn Biển Sâu, một Thân cận Đại Hải, mục đích của anh ta giống như người phục vụ, cũng là đến đây để phá hủy "Trụ" của trấn Mộng Điệp, hỗ trợ "Thâm hải chi chủ" thu hồi sức mạnh "Thức hải tâm linh".
Nhưng người tốt bụng này đã làm gì? Hắn không chỉ không cố gắng phá hủy "Trụ", mà còn liên tục tìm kiếm dụ dỗ những kẻ sa đọa khác vào nhà hàng Lý tưởng.
Dân cư thị trấn Biển Sâu không chỉ được ăn miễn phí một bữa, mà còn nhận được một phiếu miễn phí.
Sau đó, người phục vụ không còn hữu dụng nữa.
Dân cư thị trấn Biển Sâu đã đuổi hắn ra khỏi cửa, không còn tiếp nhận hắn nữa.
Không ngờ rằng người "tốt bụng" này, mặc dù biết rõ lý do của anh có nhiều lỗ hổng, vẫn liều lĩnh bảo vệ anh ta dưới tay con bướm, chỉ để đổi lấy một phiếu miễn phí.
Người phục vụ lang thang trên phố, được "Trụ" đánh dấu, anh ta sẽ không còn bị con bướm truy đuổi, anh ta đã an toàn.
Nhưng anh ta không hạnh phúc, anh ta muốn một lần nữa đến nhà hàng Lý tưởng.
Trong lúc thất thần, nhà hàng Lý tưởng xuất hiện trước mặt anh ta, anh ta bước vào và hỏi lễ tân cần gì để ăn ở đây, anh ta không có phiếu miễn phí.
Lễ tân nói với anh ta rằng chỉ cần có "cảm xúc vui vẻ và giấc mơ đẹp".
Nhưng chỉ cần một lần ăn ở nhà hàng lý tưởng, người ta sẽ không thể tìm thấy "cảm xúc vui vẻ" theo cách khác, cũng không thể có giấc mơ nào tốt hơn "giấc mơ đẹp" mà nhà hàng lý tưởng cung cấp.
Người phục vụ đứng bên ngoài cửa nhà hàng lý tưởng, đầu óc trống rỗng.
Lúc này, anh ta nhìn thấy ký hiệu, dấu hiệu thuộc về trấn Tường Bình.
Những đồng đội may mắn thoát chết đã để lại dấu hiệu, hẹn gặp nhau ở một địa điểm nào đó để bàn bạc chuyện lớn.
Trong đầu người phục vụ hiện lên một ý tưởng, nhưng anh ta nhanh chóng bác bỏ ý tưởng đó, anh không thể làm như vậy.
Anh ta không đến địa điểm tụ họp, anh ta cuộn mình lại và ngủ một đêm trên đường phố trấn Mộng Điệp, trải qua một đêm dài với ác mộng.
Giấc mơ đó khiến anh ta buồn nôn, khiến anh ta khó chịu, khiến anh ta lo lắng, đến mức anh ta không muốn mơ nữa.
Anh ta khó lòng kiểm soát cảm xúc, không thể chịu đựng được mà lang thang trên đường phố, ánh mắt thoáng thấy ký hiệu tập hợp kia.
Đột nhiên, anh ta tìm thấy một lý do cho bản thân, nhà hàng Lý tưởng là nơi có thể cho người ta thấy ngôi nhà lý tưởng, những đồng đội của anh ta đã vất vả như vậy, có phải cũng nên thấy một lần ngôi nhà lý tưởng không? Anh ta làm điều này vì các đồng đội.
Tìm được lý do hợp lý, anh ta như trút được gánh nặng, đi đến địa điểm tập hợp, gặp hai đồng đội từ trấn Tường Bình, nói với họ rằng anh ta đã phát hiện ra "Trụ", chỉ cần đến nhà hàng Lý tưởng ăn một bữa, là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Anh ta dẫn theo hai đồng đội vào nhà hàng Lý tưởng, trả bằng hai phần "cảm xúc hạnh phúc và giấc mơ đẹp", nhận được hai phiếu miễn phí.
Sau đó, anh ta lần lượt dẫn thêm vài đồng đội đến nhà hàng, nhưng rất nhanh, trấn Tường Bình không còn cử người đến trấn Mộng Điệp nữa.
Người hiểu thấu mọi điều, Tần thượng tướng vĩ đại, dường như đã nhìn thấy hành vi xấu xa của anh ta.
Người phục vụ quỳ gối trên mặt đất sám hối, anh ta vẫn tôn thờ Tần thượng tướng, anh ta vẫn yêu trấn Tường Bình, lý tưởng của anh ta chưa bao giờ thay đổi, nhưng anh ta không thể thoát khỏi sự kiểm soát của nhà hàng Lý tưởng.
Tinh thần bị ô nhiễm hóa ra là một điều đáng sợ như vậy, anh ta thà để cơ thể mình thối rữa, không còn là con người mà biến thành quái vật, cũng không muốn trở thành cái bộ dạng này.
Anh ta rất hối hận, anh muốn thông qua đồ đằng để liên lạc với Tần thượng tướng, anh ta muốn phơi bày mọi thứ về nhà hàng Lý tưởng.
Nhưng khi anh ta thực sự muốn làm như vậy, cơ thể lại không thể tự chủ dừng lại, như bị ma ám bước vào nhà hàng Lý tưởng, mỉm cười hỏi: "Tôi đã không còn niềm vui và giấc mơ, tôi phải trả giá gì để được ăn ở nhà hàng Lý tưởng?"
Nụ cười của lễ tân vẫn rạng rỡ như trước: "Thưa ngài, ngài có thể làm việc ở đây, chúng tôi đang tuyển dụng nhân viên rửa rau."
"Được, tôi làm." Người phục vụ cười nói.
Anh ta biết rằng, ở một nơi như vậy, nhân viên rửa rau chắc chắn không phải là một công việc tốt, nhưng anh ta không còn đường lui, anh ta không có sự lựa chọn nào khác.
Khi anh ta bước vào bếp và rửa sạch quả cà chua đầu tiên, nước mắt không thể nào ngăn được, chảy xuống.
Nhân viên cũ bên cạnh thấy anh ta như vậy, không hề có chút đồng cảm nào mà nói: "Nhân viên mới, lần đầu rửa rau phải không? Đừng lo, khóc một hồi sẽ quen thôi."
Hóa ra những tạp chất trong giấc mơ không phải là bị rửa sạch, mà là bị người rửa rau hấp thụ.
Những giấc mơ trong tiềm thức thường vượt qua rào cản đạo đức, khiến người ta cảm thấy tội lỗi và xấu hổ, khi tỉnh dậy đều cảm thấy không thoải mái, tự hỏi sao mình lại có thể mơ như vậy.
Những cảm xúc tiêu cực này, đều được những người rửa rau hấp thụ.
Càng rửa nhiều, cảm xúc càng bị dồn nén, tâm trạng càng tồi tệ, cuối cùng khổ sở đến mức không thể quan tâm đến bất cứ điều gì, cũng không thể khóc được.
Điều duy nhất có thể cứu anh ta, chỉ có giấc mơ.
Niềm vui đến từ giấc mơ ngày càng ngắn ngủi, trong khi thời gian làm việc của anh ngày càng dài.
Cuối cùng, anh ta không còn sức để rửa rau nữa. Anh ta ngã xuống bên bồn rửa rau, cảm thấy rằng chết đi như vậy cũng tốt.
Lúc này, một nhân viên cũ nói với anh ta rằng anh nên đi sửa chữa.
Sửa chữa bằng cách nào? Tách rời những thứ làm linh hồn đau khổ này ra, thay thế bằng sự nhiệt huyết và niềm vui do con người tạo ra.
Thực ra, cái gọi là sửa chữa cũng chỉ là ăn một bữa ăn.
Anh ta đã đến khu vực ăn uống dành riêng cho nhân viên ở tầng ba, lấy một thực đơn dành cho nhân viên, trên người sẽ xuất hiện một số thứ rất bẩn, như là mảnh vụn của thức ăn.
Anh ta đứng trong phòng tắm, tự tay rửa sạch những mảnh vụn thức ăn, ăn tất cả những món giống hệt nhau mà các nhân viên đều đang dùng, mang tên "Niềm nở phục vụ".
Anh ta đã mơ một giấc mơ, mơ thấy mình trở thành người phục vụ, đang phục vụ cho ba vị khách đặc biệt khó tính.
Anh ta đã không còn phân biệt được thực tại hay giấc mơ, chỉ thỉnh thoảng nảy ra suy nghĩ "Ngày xưa tôi cũng là khách hàng".
Mỗi khi anh ta có suy nghĩ này, anh ta lại bị yêu cầu đi sửa chữa, rửa sạch bụi bẩn trên người, tiếp tục công việc.
Trong giấc mơ trở thành người phục vụ, anh ta đã thấy những cư dân của thị trấn Biển Sâu, thấy những đồng đội mà anh ta đã đưa đến nhà hàng Lý tưởng.
Thật tốt, mọi người đều là người phục vụ.
Mục Tư Thần đọc xong ký ức của người phục vụ, vội vàng nói: "Trì Liên, nhanh chóng cắt những thứ trên cuốc chữ thập ra, dán lại vào trong đầu anh ấy."
Trì Liên lấy ra kéo, tranh thủ khi đoạn ký ức linh hồn này còn ở trên cuốc chữ thập, cẩn thận cắt ra và dán lại.
Người phục vụ đã mất đi một khoảng thời gian ký ức, lại được dán lại đoạn ký ức này, anh ta cần thời gian để hấp thụ đoạn ký ức này, một lúc trở nên ngây ngốc, dường như đang hồi tưởng điều gì.
Mục Tư Thần nói: "Tôi không thực sự cướp đi linh hồn của anh ấy, mà dùng cách này để dán lại mảnh linh hồn. Việc tôi làm không tính là làm tổn thương anh ấy, quy tắc của "Trụ" không thể làm gì được tôi.
Tôi là thực khách, tôi đã giao nộp giấc mơ, rồi nếm thử món ăn của nhà hàng, không nhận được cảm xúc vui vẻ là vấn đề của "Trụ", không phải của tôi, nó vẫn phải bảo vệ tôi.
Lỗi lớn nhất của "Trụ" chính là bảo vệ. Nó luôn phải bảo vệ những người sắp trở thành dinh dưỡng của nó, với cơ chế này, chỉ cần hòa nhập vào "Trụ", trở thành nguồn năng lượng dự trữ của nó, và giữ cho bản thân không bị ô nhiễm, thì có thể thuận lợi trong "Trụ"."
"Hóa ra là vậy." Hạ Phi nói, "Nhưng món ăn này tôi thật sự không thể ăn sao? Đó là giấc mơ của tôi, trông có vẻ ngon lắm."
Mục Tư Thần mới nhận ra, khi cậu đang đọc lại ký ức, Hạ Phi đã nằm trên bàn, nước miếng chảy dài trước món ăn thuộc về cậu ta.
Lý do Hạ Phi chưa ăn món này là vì tay cậu ta bị cái dĩa ghim chặt vào bàn, lòng bàn tay không thể chạm vào thức ăn.
Trì Liên cũng nói: "Những món ăn này thực sự quá hấp dẫn, tôi không nỡ giao nó cho cậu, chúng ta tự ăn món của mình có được không?"
Trì Liên nói chuyện có hơi chậm chạp, phát âm không được rõ ràng. Mục Tư Thần mới phát hiện, trên lưỡi cô có một cái khuyên tai, cô đã tháo cái khuyên tai ra, đâm vào lưỡi mình để kiềm chế cơn thèm ăn món ăn.
Ngay cả Mục Tư Thần, khi nhìn một cái vào món ""Hạnh Phúc Gia Đình" trên bàn, chỉ cần nghĩ đến cảnh phải đem món ăn này cho người khác, trong lòng cũng sẽ phát sinh nỗi đau như bị đâm xuyên.
Cảm giác giống như nỗi đau lúc cậu tự tay trao bạch tuộc nhỏ cho con bướm,.
Biết rõ không nên chạm vào những món ăn này, nhưng vẫn không thể cưỡng lại cám dỗ. Biết rõ nên trao đổi món ăn, nhưng không nhịn được sinh ra một nỗi đau rằng, tại sao đồ của tôi lại phải đứa cho người khác.
Chưa ăn những món ăn này, tâm trạng đã tồi tệ như vậy. Một khi đã trải nghiệm niềm vui của giấc mơ, sẽ không thể quay lại được nữa.
"Để tôi đổi." Mục Tư Thần nói.
Trong tâm trí cậu vẫn còn lưu lại sức mạnh của bạch tuộc nhỏ, rất lý trí, có thể buông bỏ.
Nhưng khi cậu đổi vị trí ba đĩa thức ăn, ba đĩa đó lại tự động quay về vị trí ban đầu.
Hình như ba đĩa thức ăn này sẽ tìm về chủ nhân của chúng, bất kể có đổi chỗ thế nào, chúng cũng sẽ trở về vị trí cũ.
Đôi mắt của người phục vụ chớp chớp, dường như sắp tỉnh lại.
Thực ra, ngay cả khi anh ta tỉnh lại cũng không sao, cả ba có vô số cách để khiến anh ta không thấy được hành động của họ.
Rắc rối không phải là người phục vụ, mà là ba món ăn đầy ma lực này.
Cứ như thể đây là một phần cơ thể của họ, khao khát trở về trong cơ thể, không muốn thuộc về người khác.
"Thử đổi bằng khả năng cắt dán xem sao." Mục Tư Thần nói với Trì Liên.
Trì Liên cầm kéo chĩa vào món ăn trước mặt, tay run rẩy không ngừng, nước mắt lăn dài trên má, nói với Mục Tư Thần: "Xin lỗi, tôi không thể làm được."
Kế hoạch của Mục Tư Thần rất hoàn hảo, nhưng kế hoạch luôn không theo kịp sự thay đổi khôn lường.
Cậu không thể để hai đồng đội ăn những món này.
Rất nhanh, Mục Tư Thần đã đưa ra một quyết định.
Cuốc chữ thập vẫn chưa được thu hồi, nó nằm trong lòng bàn tay cậu, lòng bàn tay cậu lướt qua hai món ăn của Hạ Phi và Trì Liên, hai món ăn đó liền xuất hiện trên đĩa Hạnh phúc gia đình.
Kỹ năng "Đào góc tường" được kích hoạt, Mục Tư Thần đã cướp đi món ăn thuộc về cả hai người.
Đây không chỉ đơn giản là đổ món ăn vào đĩa của người khác, mà là từ tâm lý cướp đi quyền sở hữu của hai món ăn này.
Trì Liên ngồi lại vị trí của mình, nước mắt tuôn rơi, như thể đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Hạ Phi thì đôi mắt đỏ ngầu, rút cái dĩa ra khỏi lòng bàn tay, với bàn tay đầy máu, cậu ta nắm lấy cổ áo của Mục Tư Thần, dùng cái dĩa chĩa thẳng vào mắt Mục Tư Thần, như thể trong giây lát sẽ tấn công cậu.
Mục Tư Thần không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn Hạ Phi.
Cuối cùng Hạ Phi cũng không ra tay, tay cậu ta buông lỏng, cái dĩa rơi xuống đất.
Hạ Phi ngồi lại vị trí của mình, thất thần, dùng tay che mặt, đau khổ nói: "Tôi biết ông làm đúng, chỉ là nhìn thấy món ăn này tôi đã phát điên, nếu ăn vào, tôi không thể tưởng tượng mình sẽ làm ra chuyện gì. Nhưng... tôi thật sự rất khó chịu, xin lỗi."
"Tôi biết." Mục Tư Thần nhẹ nhàng nói.
Cậu đã đọc được ký ức của người phục vụ, biết rằng món ăn ở nhà hàng lý tưởng có sức hấp dẫn lớn đến mức nào, đó là thứ cám dỗ có thể khiến người phục vụ từ bỏ Tần Trụ, từ bỏ đồng đội, từ bỏ tất cả.
Hạ Phi có thể dừng lại trong tình huống này, ngay cả khi không ăn món ăn này, cũng đã là điều đáng quý.
"Cậu định ăn món này sao?" Trì Liên khóc lóc hỏi, "Chúng tôi chỉ nhìn thấy mà đã thấy khó chịu như vậy, nếu cậu ăn nó, chắc chắn sẽ xảy ra điều gì đó rất đáng sợ."
"Đúng vậy." Mục Tư Thần nhìn đĩa bữa ăn ba trong một, phần thuộc về cậu vẫn không giảm đi sự cám dỗ, cậu không biết liệu có thể khắc chế loại ma lực này hay không.
Hiện tại, điều duy nhất có thể dựa vào, chỉ có lý trí mà bạch tuộc nhỏ để lại cho anh, và một miếng Giấy dán bản ngã cấp trụ còn lại.
Đây là những gì Mục Tư Thần nhận được trong cuốn sách "Ôm chặt", tổng cộng có 8 miếng.
Để đánh thức Tần Trụ đang mất kiểm soát trong sách, đã sử dụng 1 miếng.
Trong "Lịch Sử Thư Viện", để chống lại hình ảnh ghi chép lại bản thể của Thẩm Tễ Nguyệt, đã sử dụng 1 miếng.
Trong "Bộ Áo Mới Của Hoàng Đế", để giành lại "Trụ", đã sử dụng 3 miếng.
Trong giấc mơ ở hiện thực, để xua tan "Trụ" trong giấc mơ, đã sử dụng 1 tấm.
Khi vừa bước vào trấn Mộng Điệp, để chống lại sự ô nhiễm của con bướm, cũng đã sử dụng 1 miếng Giấy dán bản ngã, sức mạnh của miếng Giấy dán bản ngã này đã hoàn toàn cạn kiệt khi đối mặt với Nhiếp Ức Hải.
Chỉ còn lại một miếng cuối cùng.
Hy vọng sau khi cậu ăn món này, vẫn có thể giữ được bản ngã.
Mục Tư Thần dán giấy dán bản ngã lên trán, cảm giác mát lạnh tràn vào toàn thân, sự lý trí và sự vô tình bạch tuộc nhỏ để lại cho cậu dần dần tan biến, năng lượng của Mục Tư Thần cũng được phục hồi.
[Người chơi sử dụng 1 tấm giấy dán bản ngã cấp trụ, nhận 50,000 điểm kinh nghiệm, thăng cấp lên 30.]
Hệ thống thông báo vang lên trong đầu Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần tự hỏi trong lòng: "Cấp 30? Dù có là 50,000 điểm năng lượng cũng không thể từ cấp 25 nhảy lên cấp 30 ngay được chứ?"
Những người đã chơi game nâng cấp đều biết, ban đầu để nâng cấp chỉ cần 100-200 điểm kinh nghiệm, nhưng càng về sau, điểm kinh nghiệm cần thiết sẽ tăng theo cấp số nhân, lên một cấp có thể cần vài chục nghìn, thậm chí hàng triệu, hàng tỷ điểm.
Mục Tư Thần chỉ cần từ cấp 25 lên cấp 26 đã cần 30,000 điểm năng lượng, 50,000 điểm làm sao có thể thăng cấp lên 30 được.
[Hệ thống đã chuyển đổi 10% giá trị tin cậy thành điểm kinh nghiệm, giúp người chơi thăng cấp.]
Mục Tư Thần hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hệ thống chủ động giúp cậu làm gì đó.
Giá trị tin cậy quả thật rất quý giá, Mục Tư Thần luôn muốn tích lũy 100% giá trị tin cậy. Nhưng hệ thống đã ra tay chuyển đổi, điều đó có nghĩa là đối với cậu lúc này, cấp 30 là vô cùng quan trọng.
"Cấp 30 có thể mở khóa những cách chơi mới nào?" Mục Tư Thần hỏi.
[Cấp độ của người chơi được phân chia thành cấp nền tảng, cấp Trụ, cấp Tàng tinh, cấp Tế nhật, cấp Di thiên, tổng cộng có năm cấp độ, nhưng đây chỉ là một thuật toán sơ lược, giữa các cấp độ còn có một số sự phân cấp. Ví dụ như "Thần bảo vệ nhân loại" là nửa di thiên, Ngài có sức mạnh vượt xa cấp Tế nhật thông thường, Ngài có thể một mình đánh bại năm tên "Mặt trăng" mà không gặp khó khăn gì.]
[Còn như "Đấng dệt mộng" thuộc cấp Tàng tinh, thực ra cũng mạnh hơn nhiều so với "Thiên không chi đồng", "Đấng dệt mộng" sắp tiến hóa thành cấp Tế nhật, sức mạnh của Ngài có thể miễn cưỡng chiến đấu với "Vô đồng chi nguyệt" chưa có được "Thiên không chi đồng", nhưng không thể đánh bại "Độc đồng chi nguyệt".]
Mục Tư Thần:"..."
Thẩm Tễ Nguyệt dường như đã trở thành đơn vị đo sức chiến đấu.
Trong lòng cậu tự động trong lòng tính toán thành "Tần Trụ = 5 Thẩm Tễ Nguyệt, con bướm = 0.8 Thẩm Tễ Nguyệt, Mắt to = 0.3 Thẩm Tễ Nguyệt", như vậy vừa có thể hiểu sức chiến đấu của người ta, vừa có thể hóa giải sự căng thẳng trong lòng
[Công thức chuyển đổi của người chơi cũng có chỗ hợp lý, nhưng khi thực sự chiến đấu còn cần xem khả năng, cách chiến đấu, mức độ xâm nhập lĩnh vực các thứ nữa, việc tranh đoạt giữa các quái vật cấp Thần rất đáng sợ, không phải chỉ là con số, công thức toán đơn giản.]
[Nói tóm lại, khi người chơi thăng cấp lên 30, nghĩa là đã đạt được một cấp độ nằm giữa cấp Trụ và cấp Tàng tinh, coi như là ngụy thần.]
[Người chơi có thể sử dụng một số phương pháp cấp thần, nhưng sức mạnh vẫn còn cách xa Tàng tinh, vẫn là cấp độ thấy thần thì chết.]
[Người chơi cấp Trụ chỉ có thể truyền đạt thông tin cho thân cận và cung cấp năng lượng cho họ, làm một số việc như trong giai đoạn khởi nghiệp, chủ doanh nghiệp phải tự bỏ tiền túi ra. Ngụy thần thì có thể bắt đầu thu nhận sự cúng bái từ thân cận, chẳng hạn như năng lượng, cảm xúc, khả năng, linh hồn của họ.]
"Có thể thu nhận nhiều như vậy sao?"Mục Tư Thần trong lòng tự hỏi.
[Tất nhiên, điều đó cũng phải xem Thân cận đã nhận được gì từ tay cậu. "Thiên không chi đồng", "Thần bảo vệ nhân loại" và các quái vật cấp Thần khác đã ban cho Thân cận khả năng, sức mạnh, và sinh mệnh mạnh mẽ hơn người khác, có thể nói là cha mẹ tái sinh của Thân cận, đương nhiên có thể yêu cầu từ Thân cận bất cứ điều gì. Nhưng người chơi chỉ cho Thân cận một chút điểm năng lượng, tổng cộng không quá mười nghìn, cậu còn muốn thu về cái gì nữa?]
Mục Tư Thần:"..."
[Hệ thống muốn nhắc nhở người chơi không phải là thu hồi từ Thân cận cái gì, mà là cho đi cái gì. Sau khi trở thành Ngụy thần, người chơi có thể ban tặng cảm xúc vui vẻ của mình cho hai Thân cận, sử dụng cách ban tặng để giúp mình vượt qua khó khăn ô nhiễm lần này.]
Mục Tư Thần hiểu được mục đích của hệ thống khi ép buộc cậu thăng cấp lên cấp 30.
Không thể không nói, chiêu này của hệ thống thật sự tuyệt vời, tận dụng tối đa thuộc tính của Ngụy thần.
Mục Tư Thần đã thực chất hóa cảm xúc vui vẻ của mình và tạm thời gửi gắm vào Hạ Phi và Trì Liên, có thể giúp hai người đang khó chịu trở lại bình thường, đồng thời cho phép Mục Tư Thần không có phản ứng gì khi vào trong giấc mơ, không bị "Trụ" lấy đi bất kỳ cảm xúc vui vẻ nào, cũng không cảm nhận được niềm vui, đương nhiên sẽ không giống như người phục vụ mà nghiện món ăn, từ đó mất đi lý trí.
Khi cậu vượt qua thử thách này, không còn bị "Trụ" lấy đi cảm xúc vui vẻ và giấc mơ, lúc đó liền có thể lấy lại niềm vui từ hai người, đồng thời trả lại cho họ hai giấc mơ mà cậu đã trải qua.
Dù sao đây cũng là thứ đã bị tách ra từ hai người họ, mất đi giấc mơ đồng nghĩa với việc mất đi một phần những khát vọng đẹp đẽ về cuộc sống, sẽ khiến họ trở nên không còn hoàn chỉnh, nên trả lại những gì có thể trả lại.
"Cảm ơn cậu nhé, hệ thống." Mục Tư Thần cảm ơn trong lòng.
Câu nói "cùng tiến cùng lùi" của hệ thống không phải là lời nói suông, bình thường nó toàn im như hến, nhưng vào những lúc cần thiết, thật sự sẽ giúp cậu vượt qua khó khăn.
[Sức mạnh hiện tại của người chơi quá yếu, lãnh địa đang sở hữu quá ít, hệ thống chỉ có thể làm được đến đây. Nguy cơ đã được giải quyết, người chơi đã nghĩ ra cách đối phó với "Trụ" chưa?]
"Có vài giả thuyết, không chắc cái nào đúng." Mục Tư Thần nghĩ trong lòng.
Cậu thông qua đồ đằng bản ngã, chia sẻ niềm vui của mình thành hai phần, giống như chia sẻ giá trị năng lượng, chủ động ban tặng cảm xúc vui vẻ cho hai người đang khóc.
Hạ Phi đang đau khổ liên tục dùng cái nĩa đâm vào tay mình, khi nhận được niềm vui từ Mục Tư Thần, bỗng nhiên "Haha" cười lớn, bỏ cái nĩa trong tay nói: "Haha! Tôi điên thật, tôi dùng cái nĩa đâm vào mình, đau chết tôi rồi! Hahaha!"
Trì Liên lấy ra chiếc khuyên tai trên lưỡi, cũng cười nói: "Mặc dù rất đau nhưng thật vui vẻ!"
Trong chốc lát, không khí vui vẻ tràn ngập bàn ăn.
Chỉ có Mục Tư Thần là không có biểu cảm, ngay cả khi hai đồng đội đã hồi phục, cậu cũng không cảm thấy vui vẻ.
Cậu gửi tin nhắn trong nhóm: [Tạm thời gửi ở chỗ hai người, nhớ trả lại cho tôi.]
Gửi xong tin nhắn, cậu liền ăn món của mình.
Món của cậu có vị như sủi cảo, giống như đang ăn Tết vậy. Món của Trì Liên thì chua ngọt, vị chua làm dịu đi vị ngọt ngấy, mang theo một chút bướng bỉnh và tươi mát. Hạ Phi mang đến một hương vị không thể diễn tả, Mục Tư Thần không thể mô tả hương vị, chỉ có thể nói rằng đây là một món ăn tràn đầy sức sống.
Về tung tích của "Trụ", Mục Tư Thần có ba suy đoán.
Khả năng đầu tiên là ở trong nhà ăn của nhân viên, nơi mà sự nhiệt tình giả tạo không ngừng được sản xuất, hấp thụ cảm xúc rác của nhân viên. Sự nhiệt tình giả tạo có phần giống như những linh hồn giả trong trấn Mộng Điệp, việc sản xuất hàng loạt chúng cần sức mạnh của những con bướm, vì vậy "Trụ" có thể ở đây.
Khả năng thứ hai là nơi tiêu hủy nhân viên.
Trong ký ức của người phục vụ, Mục Tư Thần không nhìn thấy cảnh tượng này, dù sao thì người phục vụ vẫn còn sống, nhưng Mục Tư Thần đoán rằng, chắc chắn có một nơi như vậy.
Dù sao thì "Trụ" cần năng lượng linh hồn để duy trì sự tồn tại của nó, một người phục vụ đã bị cạn kiệt mọi thứ, không còn có thể khai thác bất kỳ giá trị nào từ, cuối cùng chỉ có thể trở thành nguồn cung cấp cho "Trụ".
Khả năng thứ ba chính là trong giấc mơ của họ sau khi ăn.
Dù sao thì ở đây có cảm xúc vui vẻ, là nguồn năng lượng cảm xúc cho sự vận hành của "Trụ", "Trụ" hấp thụ năng lượng vui vẻ của họ trong giấc mơ.
Mục Tư Thần, người đã trải qua vài trụ, hiểu rằng "Trụ" cuối cùng cũng lấy linh hồn của con người làn nền tảng, có những sở thích khác nhau từ mỗi người.
"Trụ" trong viện dưỡng lão thích hấp thụ linh hồn vào những lúc tuyệt vọng nhất, tương đương với việc nuốt chửng năng lượng cảm xúc và năng lượng linh hồn mạnh mẽ nhất.
Những "Trụ" trong nhà máy chế biến thì thích chiếm đoạt một cách riêng rẽ, hoàn toàn tách biệt năng lượng cảm xúc và năng lượng linh hồn, phân loại rõ ràng, giống như trong nhà máy chế biến ở thực tế, các bộ phận khác nhau có dây chuyền sản xuất khác nhau. Và những "Trụ" trong nhà máy chế biến cũng là những "Trụ" quy củ nhất, đứng yên tại vị trí hấp thụ năng lượng linh hồn, không áp dụng cách ẩn giấu, mà dùng những tầng lớp trật tự để bảo vệ bản thân.
Trụ của thư viện bị tách ra làm hai, trở nên lộn xộn.
Trong khi đó, trụ của nhà hàng Lý tưởng thể hiện sở thích cá nhân cực kỳ mạnh mẽ, nó giống như con bướm, yêu thích những cảm xúc tốt đẹp.
Những thứ bị nhân viên rửa trôi là thức ăn thừa, cảm xúc rác rưởi, và năng lượng linh hồn của nhân viên, đó là điều nó phải hấp thụ, giống như người bệnh phải uống thuốc, có thể hấp thụ nhưng không thích.
Chỉ có trong những giấc mơ đẹp mới có năng lượng cảm xúc mà nó yêu thích.
Mục Tư Thần khẳng định, nó có khả năng cao đang ở trong giấc mơ.
Vì vậy, bất kể lý do gì, Mục Tư Thần đều phải ăn món này, chiếm lĩnh cái "Trụ" trong giấc mơ.
[Tác giả có điều muốn nói]
Tiếp tục xin dung dịch dinh dưỡng, yêu mọi người~
–
Bạch tuộc nhỏ (khóc lóc): Tôi muốn đến bên Mục Tư Thần, tôi ghét cái gã lạnh lùng này.
Tần Trụ: Gã lạnh lùng mà cậu nói, chính là bản thể của cậu.
Bạch tuộc nhỏ: Tôi không quan tâm, tôi thích Mục Tư Thần, tôi nhất định phải đến bên em ấy.
Tần Trụ: Tôi đã phân tách ra hai đứa như cậu cho Mục Tư Thần, nếu chia tiếp, tôi còn lại bao nhiêu?
Bạch tuộc nhỏ: Vậy thì anh cũng đưa cả mình cho Mục Tư Thần đi, cần gì phải keo kiệt như vậy! (Editor: Hợp lýyyyyy)
Tần Trụ:...
Thao Thiết: Theo thần thoại Trung Hoa như sách Sơn hải kinh và Tả truyện thì Thao Thiết là một trong Tứ Đại Hung Thú, miệng rộng, thân ngắn, tính tình hung ác, tham lam vô độ nên thường được trang trí trên các bát ăn cốc uống nhằm nhắc nhở việc ăn uống nên điều độ.