Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 50: Câu chuyện kể trước khi đi ngủ




Anh Phi nhà mi:【Mẹ ơi, mẹ ơi, con có phải là chú cá cảnh thông minh nhất không?】

Khi vừa bước vào thư viện, Mục Tư Thần nghe thấy tiếng "rắc" lanh lảnh, sau đó tầm nhìn của mắt trái trở nên lộn xộn.

Mắt trái kính gọng vàng đã vỡ thành hình mạng nhện.

Mục Tư Thần vội tháo kính ra và đặt nó vào túi áo.

Mặc dù vậy, vết nứt của kính gọng vàng vẫn tiếp tục, lại một tiếng "rắc", phần mép kính cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Mục Tư Thần chỉ có thể cố gắng đưa nó vào không gian hệ thống, ban đầu balo hoàn toàn từ chối kính gọng vàng, cho đến khi cả hai mảnh kính đều vỡ nát, balo hệ thống mới chấp nhận kính và cung cấp một giới thiệu về vật phẩm mới.

【Kính mắt hỏng: Bị sức mạnh của "Độc đồng chi nguyệt" trong thư viện Thượng Huyền phá hủy, buộc phải giảm cấp độ và trốn trong túi của một người chơi cấp độ trụ cột. Sau này sẽ có cơ hội sửa chữa vật phẩm.】

Mục Tư Thần cũng không ngờ rằng thậm chí cả Mắt to bị Thẩm Tễ Nguyệt đánh đến mức chỉ còn lại một chiếc kính, chiếc kính này trong lĩnh vực của Thẩm Tễ Nguyệt vẫn sẽ bị vỡ, thật là diệt cỏ tận gốc mà.

Kính gọng vàng chắc chắn sẽ bị phá hủy, dù Mục Tư Thần có đặt nó vào túi áo, đặt vào hộp, nhưng chỉ cần nó vẫn là vật phẩm cấp Tàng tinh thì không thể thu vào túi hệ thống, một khi vào thư viện, nó sẽ bị phá hủy.

Trừ khi Mục Tư Thần để nó lại trong nửa lĩnh vực của mình.

Nhưng nơi đó ban đầu thuộc về trấn Đồng Chi, Mục Tư Thần cũng không chắc chắn liệu tư tưởng của Mắt to còn lưu lại hay không. Một khi chiếc kính được một người dân của thị trấn nào đó mà ẩn sâu trong lòng vẫn còn nhớ đến thời kỳ Mắt to thống trị, chỉ cần há mồm sẽ có cơm đút tới miệng, không khéo lại thể xảy ra những chuyện kinh hoàng hơn.

Nếu tình huống đó xảy ra thì Mục Tư Thần thà để đạo cụ tiện lợi này bị hỏng.

Hiện tại, kính gọng vàng chỉ là đạo cụ bị hỏng hóc ẩn trong balo hệ thống, sau này vẫn có cơ hội phục hồi, đây đã là kết quả tốt nhất.

Điều quan trọng nhất hiện tại là tìm được Hạ Phi, chiếm lại thư viện.

Nhưng bên trong thư viện thật quá kỳ lạ.

Mục Tư Thần đã sẵn sàng đối mặt với một nhóm thị dân bị Thẩm Tễ Nguyệt và Mắt to làm mất trí, đã sẵn sàng cầm cuốc chữ thập trong tay ngay khi bước vào, nhưng không ngờ bên trong lại trống trơn không một ai.

Cậu lại mở điện thoại xem app trò chơi, thấy Hạ Phi đã gửi thêm mấy tin nhắn quỷ dị vào trong nhóm.

Anh Phi nhà mi: 【 Mẹ ơi, mẹ ơi, con có phải là chú cá cảnh thông minh nhất không?】

Anh Phi nhà mi: 【Xin chào mọi người, con là một chú kiến nhỏ muốn thử vị của tuyết lạnh, hôm nay con đã gói hành lý lên lưng và bắt đầu hành trình về phía Bắc, mọi người hãy chúc phúc cho con nhé.】

Anh Phi nhà mi: 【Làm sao tôi mới có thể giết vua và cưới được hoàng hậu?】

Anh Phi nhà mi: 【Ta đã bị treo trên tường thành mười ngày rồi, ta rất muốn biết tâm trạng hiện tại của vương gia, đêm nay ta quyết định treo vương gia lên để cảm nhận và hiểu được suy nghĩ của ngài ấy.】

Anh Phi nhà mi: 【Hoàng hậu bị cái gương đó lừa phải không?】

Anh Phi nhà mi: 【Hóa ra tôi là cục bùn của Nữ Oa.】

Anh Phi nhà mi: 【Chúng ta đã làm thế nào để lái chiếc tàu vũ trụ đến hành tinh đầy ký sinh trùng này? Liệu chúng ta có thể quay trở lại không?】

Mục Tư Thần: "..."

Kết hợp những tin nhắn này, cũng không khó để tưởng tượng Hạ Phi đã gặp phải chuyện gì.

Có lẽ là cậu ta đã tiến vào trong sách rồi.

Nhưng hình như trong sách cũng không quá nguy hiểm, hình như Hạ Phi chạy đi nhập vai tận mấy nhân vật trong mấy truyện cơ ấy.

Xem ra trong thư viện này không phải không có người, mà là toàn bộ đều ở trong sách.

Một điều kỳ lạ là từ khi Mục Tư Thần đăng nhập vào trò chơi, trong nhóm chat không thấy tin nhắn của Trì Liên và Trình Húc Bách nữa. Mục Tư Thần thử tag hai người họ nhưng chỉ cần gắn tên của họ là không thể gửi tin nhắn, không biết họ có thể nhìn thấy mấy tin nhắn spam của Hạ Phi không.

Mục Tư Thần cũng cố liên lạc với Hạ Phi, cảnh báo cậu ấy cẩn thận, nhưng không thấy phản ứng nào từ Hạ Phi đối với tin nhắn của mình, dường như cũng không nhìn thấy tin nhắn của Mục Tư Thần.

Chỉ có Mục Tư Thần đơn phương nhìn thấy tin nhắn của Hạ Phi, với lại những tin nhắn này không giống với phong cách của Hạ Phi, có thể không phải tự tay cậu ấy gõ, mà giống như là những thông báo tự động tóm tắt mà hệ thống gửi.

Xem ra hiện tại để cứu Hạ Phi thì cần phải vào trong sách tìm cậu ấy, muốn tìm thấy trụ thì có vẻ cũng cần phải vào trong sách, nhưng không nên tự ý xông vào mà không chuẩn bị gì cả, ít nhất cũng cần phải hiểu rõ quy tắc để vào trong sách, cũng như cách rời khỏi sách.

Mục Tư Thần không sốt ruột mở bất kỳ quyển sách nào, cậu cẩn thận quan sát thư viện.

Thư viện là một tòa nhà thiết kế hình tròn, chia thành ba tầng, trong sảnh tầng một có rất nhiều bàn đọc sách, khi ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy trần nhà ở tầng cao nhất.

Mỗi tầng đều có tường bao quanh, bên trong có rất nhiều giá sách, phía ngoài còn có từng hàng ghế ngồi để đọc sách.

Nếu ai ở tầng 2 và tầng 3 đọc sách mệt rồi, có thể cúi đầu nhìn đại sảnh tầng một, cũng có thể nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Đương nhiên, hiện tại ngoài cửa sổ không có phong cảnh, chỉ có những lớp sương mù.

Ở cửa vào tầng một có dán một tờ giấy, trên đó ghi những dòng chữ rất kỳ quái.

"Con mắt muốn tìm được tôi, mặt trăng cũng muốn tìm thấy tôi, tôi ở trong sách, lại không ở trong sách. Không nơi nào có thể thấy tôi, nhưng tôi lại ở khắp muôn nơi."

"Tôi" này là ai? Có phải là "Trụ" không? Nếu đúng như vậy, thì liệu "Trụ" trong thư viện có quá nhân tính không? Có phải vì sự chi phối của Mắt to và Thẩm Tễ Nguyệt mà "Trụ" trong thư viện trở nên nhân tính hơn không?

Điều này có thể xảy ra.

"Trụ" ban đầu tồn tại nhờ hấp thụ năng lượng cảm xúc của con người để duy trì hoạt động, hai "Trụ" mà Mục Tư Thần tiếp xúc đều đối lập với Mắt to, có một số quy tắc và trật tự nhất định, nhưng hơi ngốc nghếch, không linh hoạt, chỉ biết hoạt động như đã được lập trình sẵn, thậm chí thường xuyên gặp lỗi.

Bây giờ chịu ảnh hưởng từ sức mạnh của Thẩm Tễ Nguyệt, dưới sự tác động của các sức mạnh mới và cũ, "Trụ" đã tỏ ra có một chút trí tuệ, bắt đầu né tránh sự truy đuổi của Thẩm Tễ Nguyệt, tự phân tán bản thân trong các cuốn sách.

Lần này phức tạp rồi đây.

"Trụ" trong viện điều dưỡng dù khó tìm, nhưng phạm vi cũng chỉ có một tòa nhà cao bảy tầng, không thể vượt ra ngoài phạm vi này.

Dù diện tích nhà máy chế biến lớn đến đâu, vị trí của "Trụ" cũng vẫn cố định, chỉ cần có đủ sự kiêu ngạo và dũng cảm đối đầu với người giám sát là có thể tìm thấy "Trụ".

Nhưng trong thư viện, nếu "Trụ" ẩn trong thế giới của sách, thì làm sao tìm được?

Xem tin nhắn mà Hạ Phi gửi đến kìa, chỉ trong một giờ ngắn ngủi, Hạ Phi cứ như cách mười phút thay đổi một chủ đề, từ truyện thiếu nhi đến cổ tích kinh điển, từ tiểu thuyết máu chó đến truyện khoa học viễn tưởng, từ Nữ Oa sáng tạo ra loài người đến interstellar, cả vạn năm cũng không đủ để cậu ta diễn hết.

Phạm vi của "Trụ" này là nhỏ nhất mà Mục Tư Thần đã gặp tính đến hiện tại, là một toàn nhà nhỏ chỉ có ba tầng, nhưng cũng là cái lớn nhất, nó ở trong mỗi một quyển sách.

Nguy hiểm nhất chính là, thông qua câu "Con mắt muốn tìm được tôi, mặt trăng cũng muốn tìm thấy tôi", Mục Tư Thần nghi ngờ phân thân của Thẩm Tễ Nguyệt hoặc là Thân cận cũng đang ẩn mình ở trong một quyển sách nào đó.

Khi ở trong nhà máy chế biến, bản thể Thẩm Tễ Nguyệt giáng lâm chỉ có thể thông qua việc ô nhiễm Mục Tư Thần, âm thầm chiếm đóng "Trụ" mới thành công.

Sau đó, Mục Tư Thần loại bỏ ô nhiễm của Thẩm Tễ Nguyệt ra khỏi cơ thể, đuổi Thẩm Tễ Nguyệt đi, Thẩm Tễ Nguyệt mới chọn cưỡng ép chiếm đóng thư viện, giáng lâm một lần nữa.

Điều này chứng minh rằng, với Thẩm Tễ Nguyệt vào thời điểm đó, cách tốt nhất để giảm xuống là tận dụng "Trụ" của Mục Tư Thần, Ngài cưỡng ép chiếm đóng thư viện vì không còn cách nào khác.

Dựa vào thái độ xử lý "Trụ" của Diêu Vọng Bình, Mục Tư Thần cho rằng cách quái vật cấp Thần vật xử lý "Trụ" khác với cách của cậu.

Mục Tư Thần đối xử với "Trụ" là "Đào góc tường", sử dụng năng lực cưỡng ép biến đổi sức mạnh của "Trụ" thành sức mạnh của chính mình.

Trong khi đó, Diêu Vọng Bình chọn sử dụng lực lượng của Tần Trụ để phá hủy "Trụ", thế thì liệu có khả năng rằng quái vật cấp Thần có xu hướng phá hủy hoàn toàn "Trụ" sau đó xây dựng lại "Trụ" thuộc về chính mình chứ không phải chiếm đóng.

Ban đầu, Tần Trụ cũng đã chỉ trích Mục Tư Thần không giữ lời hứa, chỉ sau khi Mục Tư Thần lấy được "Trụ", mới thay đổi cách hợp tác, hỗ trợ Mục Tư Thần lấy được "Trụ" thứ hai, đồng thời được phép giáng lâm dưới sự cho phép của Mục Tư Thần.

Vì vậy, vào thời điểm đó, trong tình huống khẩn cấp Thẩm Tễ Nguyệt đã bắt chước Mục Tư Thần, tận dụng sức mạnh vượt trội hơn Tàng Tinh của mình, cưỡng ép thay đổi tên của thư viện, nhưng thực tế không hoàn toàn nắm giữ được sức mạnh ở đây.

Nếu Thẩm Tễ Nguyệt lúc ấy hoàn toàn nuốt chửng Mắt to, có lẽ "Trụ" của thư viện sẽ không còn chống đỡ nữa, trực tiếp biến đổi thành sức mạnh của Thẩm Tễ Nguyệt.

Nhưng không may, phần còn lại của Mắt to đã bị Tần Trụ cướp mất, Thẩm Tễ Nguyệt không thể có được toàn bộ sức mạnh, không thể làm cho thư viện thuộc về Ngài hoàn toàn.

Vì vậy, chắc chắn Ngài sẽ sai người vào thư viện tìm kiếm "Trụ", đó chính là lý do tại sao "mặt trăng cũng muốn tìm thấy tôi".

Quái vật cấp Thần không thể dễ dàng rời khỏi trấn nhỏ của mình, Thẩm Tễ Nguyệt có thể quan sát qua gương, điều khiển thuộc hạ, nhưng bản thể của Ngài không thể giáng lâm.

Vì vậy, "mặt trăng" được đề cập ở đây, có lẽ là người theo dõi mang đồ đằng của Thẩm Tễ Nguyệt, và có khả năng không chỉ một mà nhiều người.

Lần này tiến vào trò chơi, cậu không chỉ phải bảo vệ Hạ Phi, mà còn phải tìm được "Trụ", đồng thời phải đề phòng Thân cận của Thẩm Tễ Nguyệt.

Ván này căng rồi đây, Mục Tư Thần xoa xoa trán.

Mục Tư Thần hơi hối hận vì không để Trì Liên vào game, khả năng đổi mặt của cô ấy vào lúc này thực sự rất hữu ích, ít nhất có thể tạm thời che mắt Thân cận của Thẩm Tễ Nguyệt.

Tuy nhiên, nghĩ lại, có lẽ Trì Liên không thể tham gia vào map này.

Chính cậu cũng cần bé bạch tuộc tiến hành xử lý vô hại để tiến vào, Trì Liên và Trình Húc Bác đi tìm ai để xử lý vô hại bây giờ?

"Trụ" này đã định sẵn chỉ có một mình cậu đánh rồi.

May mắn là từ tin nhắn mà Hạ Phi gửi đến, có thể thấy rằng khi cậu ta vào trong sách, không nhất định sẽ luôn giữ hình dáng con người, không chừng sẽ là một con cá màu hoặc một con kiến chẳng hạn.

Cậu cũng không tin rằng dù anh đã biến thành một con kiến, Thân cận của Thẩm Tễ Nguyệt vẫn có thể nhận ra cậu.

Sau khi Mục Tư Thần Thần đọc xong tờ giấy tầng ở một, cũng chưa vội vã tìm sách, cậu đi lên tầng trên, tìm được tờ giấy thứ hai, tìm thấy tờ giấy thứ hai, nội dung trên đó khiến người đọc không khỏi rùng mình

"Tôi là người yêu thích đọc sách, tôi muốn đọc hết tất cả các cuốn sách trên thế giới này, cảm ơn Ngài đã ban cho tôi đôi mắt có thể đọc mãi mãi. Chủ tôi vẫn chưa hoàn toàn ngã xuống, Ngài ở trong lòng tôi, trong sách, trong ánh mắt tôn sùng của tất cả mọi người."

"Tôi" trên tờ giấy thứ hai hiển nhiên không phải là "Trụ", từ câu nói có thể phân tích, hẳn là Thân cận canh giữ thư viện này của Mắt to.

Xem ra Mắt to đã để lại con đường sống lại cho Ngài ở chỗ này, nếu xử lý không ổn thỏa, nói không chừng Mắt to sẽ sống lại.

Thảo nào trên tờ giấy ở tầng một có nhắc tới "Con mắt muốn tìm được tôi", xem ra Mắt to cũng cần sức mạnh của "Trụ".

Mục Tư Thần buông tờ giấy, dạo qua tầng 2 một vòng, phát hiện trên một cái bàn đọc bày la liệt thẻ kẹp sách màu trắng, trên mỗi thẻ kẹp sách vẽ nửa con mắt, nhưng chưa vẽ xong đã dừng lại, tấm thẻ kẹp sách này cũng bị sức mạnh nào đó xé làm đôi.

Trên một số kệ sách cũng có thẻ kẹp sách, nhưng đều trắng tinh.

Mục Tư Thần luôn cảm thấy mấy cái thẻ kẹp sách này có tác dụng gì đó, cho nên cậu đánh bạo cầm theo hai tấm thẻ kẹp sách màu trắng không có bất kỳ hình vẽ hay chữ gì theo.

Tiếp theo, Mục Tư Thần đi lên tầng 3.

Quả nhiên, chỗ cầu thang tầng 3 có dán một tờ giấy, nội dung trên tờ giấy càng kỳ quái hơn.

"Tôi thích bầu trời, tôi thích đại dương, tôi thích mặt đất, tôi thích những vì sao, tôi thích vũ trụ kiến thức. Cảm ơn chủ tôi đã ban cho tôi đôi mắt có thể nhìn thấy mọi thứ; Cảm ơn chủ tôi đã ban cho tôi ánh trăng chiếu sáng linh hồn."

Cảm giác chữ "Tôi" trong tờ giấy này, cũng không giống như một người, những câu nói đều mâu thuẫn, tín ngưỡng cũng rất hỗn loạn.

Mục Tư Thần nghi ngờ chủ thể viết tờ giấy trên tầng 3 này là cư dân trong trấn bị nhốt trong thư viện, mới đầu bọn họ là tín đồ của Mắt to, sau khi Thẩm Tễ Nguyệt chưa hoàn toàn cướp lấy thư viện, có một số biến thành tín đồ của Thẩm Tễ Nguyệt, vậy nên mới xuất hiện cảm giác lộn xộn trên tờ giấy như vậy.

Tựa như để chứng thực suy đoán của Mục Tư Thần, trên giá sách và trên bàn đọc ở tầng 3 còn có một số vật nhỏ.

Ví dụ như vở ghi đang mở trên bàn đọc sách, bút trên giá sách, một vài chiếc kính cận đặt trên mấy quyển sách đang mở sẵn, khăn tay, bình giữ nhiệt..., còn có cái gương nhỏ khiến cho Mục Tư Thần nhìn là cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Trừ những thứ này ra, phía trên mái vòm còn có một vầng trăng khuyết treo lơ lửng, toàn bộ thư viện không có ánh đèn, tất cả ánh sáng đều đến từ mặt trăng này.

Mục Tư Thần biết, khi mặt trăng biến thành trăng tròn, thư viện sẽ hoàn toàn thuộc về Thẩm Tễ Nguyệt, đến lúc đó quy tắc nơi này nhất định sẽ xảy ra thay đổi, cậu cũng chưa chắc có thể đoạt lại "Trụ" từ tay một Tế Nhật.

Cậu phải nhanh chóng hành động thôi.

Thế nhưng phải bắt đầu từ sách của tầng nào đây? Nơi này có nhiều sách như vậy, cậu không thể lướt qua tất cả các quyển sách một lần, như vậy sẽ rất tốn thời gian.

Mục tiêu của cậu là tìm kiếm "Trụ", nếu như vậy, tốt hơn là nên bắt đầu từ tầng một, nơi có thông tin của "Trụ".

Còn Hạ Phi, Mục Tư Thần không chắc bản thân có thể tìm được từ trong đống sách ra đúng cái quyển mà Hạ Phi đang ở trong.

Tại vì khi Mục Tư Thần thu thập thông tin, Hạ Phi lại đổi sang một quyển sách khác.

Anh Phi nhà mi: 【Ai có thể nói cho tôi biết vì sao sau khi anh ta cưới tôi rồi còn đi cắt giác mạc của tôi đưa cho ánh trăng sáng trong lòng anh ta? Muốn cứu ánh trăng sáng sao không tự móc mắt của mình ấy? Tôi phải đi học cách pha chế thuốc mê, tối nay sẽ đánh thuốc mê rồi cắt giác mạc của anh ta!】

Lần này có lẽ là tiểu thuyết khốn nạn x quỵ lụy rồi, phạm vi mà Hạ Phi tiếp cận quá rộng, cho dù Mục Tư Thần chạy đến đúng sách của cậu ấy cũng không biết Hạ Phi đã đi đâu nữa.

Với cả nhìn những tin nhắn Hạ Phi gửi không ngừng, cậu ta ở trong sách... hình như cũng sống khá tốt.

Biết giết vua cưới hoàng hậu, treo luôn tên Vương gia đã treo cậu ta ở trên tường thành, còn có thể điều chế thuốc mê cắt giác mạc của loại đàn ông mất dạy, thế... tạm thời không cần lo lắng cho cậu ấy nhỉ.

Vẫn nên tìm ra "Trụ" trước, chờ không gian này đã nằm trong tay Mục Tư Thần, Hạ Phi sẽ tự xuất hiện thôi.

Vì thế Mục Tư Thần đi xuống tầng một, lật bảng phân loại sách ra, đi vào khu vực "Câu chuyện kể trước khi ngủ".

Thực ra không phải cậu cảm thấy văn học thiếu nhi khá an toàn, mà là câu chuyện kể trước khi ngủ trong thư viện này khác với những câu chuyện mà cậu biết.

Ví dụ như quyển sách mà Mục Tư Thần đang cầm này, cái ai kể chuyện trước khi ngủ mà truyện có tên là 《Ngày xưa có một con mắt khao khát nhìn thấy mọi thứ trên đời》 không?

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Ngày ngày xin dịch dinh dưỡng, moah~

-

Map mới có hơi bí, viết sẽ bị chậm một chút, ngại quá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.