Trạm Thị Vương Triều

Chương 9-1




Phủ của Hàn Lượng Tiết cách phủ công chúa không xa, nên gã không dùng kiệu mà chỉ tản bộ giống hệt như đi dạo phố phường, chốc lát sau đã đến được phủ công chúa. Lúc người hầu dẫn gã tới cửa sau của phủ, gã khẽ nhíu mày, Tại sao lại đối đãi với phò mã thế này? Nhưng ngẫm lại, gã tự biết lén gặp mặt trước khi thành thân cũng chẳng phải việc vẻ vang gì, cần che giấu tai mắt người đời cũng là điều dễ hiểu, đành bước vào. Khi vô bên trong, nhìn thấy một cánh cửa nhỏ không xa, gã biết đó là cửa thông với phủ Đoan vương, trong lòng bỗng chốc trào ra vô vàn ghen tỵ.

Người hầu dẫn gã hết rẽ trái rồi rẽ phải, mất một lúc khá lâu thì tới một hoa viên có cảnh sắc rực rỡ mộng mơ. Gã biết đây là hoa viên dành riêng cho nữ quyến, nên cực kỳ vui mừng. Gã nghĩ công chúa muốn hẹn gặp tại nơi này, không nhịn được đưa mắt đánh giá phong cảnh xung quanh, ngẫm xem nên dùng câu thơ nào thích hợp, để khoe khoang vẻ tài hoa trước mặt mỹ nhân. Nào ngờ người hầu lại dẫn gã đi tiếp, phải loanh quanh đi thêm một lúc thì tới một cánh cửa nhỏ bên hông, người hầu nhẹ nhàng đẩy cửa, Hàn Lượng Tiết chợt cảm thấy có một cơn lạnh buốt bỗng chạy dọc từ lòng bàn chân lên thẳng đầu. Rõ ràng đều là hoa viên, tại sao vừa nãy còn tươi đẹp ấm áp, bây giờ đã rét lạnh buốt da, chẳng lẽ vì có quá nhiều đại thụ che lấp hết ánh sáng, mới khiến ở đây âm lạnh như vậy? Gã áp chế lòng ngờ vực, cố theo sau người hầu vào một khoảng sân xinh đẹp, vừa lúc bắt gặp Võ Sư Đức từ trong đi ra, trên vẻ mặt ông thờ ơ chỉ nhìn lướt qua gã.

Hàn Lượng Tiết có chút bất mãn. Nhìn tuổi người này chắc hẳn là quản gia ở đây, vậy mà lại chẳng biết lễ tiết. Mình là khách quý của công chúa, thế mà chào cũng không biết chạy đến chào cho phải phép? Lại nghĩ, Sau này thành thân rồi, nhất định phải dạy dỗ lại đám người hầu, nếu không chẳng phải để người ta chê cười sao? Đang nghĩ ngợi thì người hầu dẫn đường kia đã dừng lại trước một cánh của, nhẹ giọng thưa, "Hàn đại nhân đã đến."

Một nha hoàn còn trẻ tuổi đi ra, ý bảo người hầu kia lui đi, sau đó lạnh nhạt nói với gã: "Mời Hàn đại nhân."

Hàn Lượng Tiết thầm lắc đầu, nghĩ, Quả thật mấy người hầu trong phủ công chúa đều ít được dạy dỗ, sau này phải tận tình chỉ bảo lại mới được, rồi nhấc chân bước vào phòng. Trong phòng có một lư hương hình tam giác được chạm khắc linh vật may mắn mạ vàng đang nhả khói trắng, mùi hương ấy không quá đậm và nồng, còn thấm vào da thịt bên trong khiến Hàn Lượng Tiết tưởng như vừa bước chân vào tiên cảnh. Làn khói bốc lên lượn lờ như sương mù, như mộng như ảo càng làm tôn lên sự hoa lệ của giai nhân đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, trên tay đang cầm một quyển sách. Nữ thần ngày nhớ đêm mong đang ở ngay nơi chỉ cần vươn tay thêm chút thôi là đã có thể đụng tới, khiến Hàn Lượng Tiết kích động tới chân mềm nhũn, cả người quỳ xuống đất, môi run rẩy, sau một lúc lâu mới gắng nói ra được, "Hạ quan tham kiến công chúa."

Mẫn Tiên Nhu chả buồn nâng mắt, chỉ chăm chú nhìn vào ván cờ. Rất lâu sau, ngay khi Hàn Lượng Tiết đã quỳ tới cả người cứng ngắc, nghĩ mình đang bị công chúa làm khó dễ thì mới nghe thấy nàng hỏi một câu, "Hàn đại nhân có con nối dõi chưa?"

Giọng nói trong trẻo như tiếng suối reo làm lòng Hàn Lượng Tiết nhộn nhạo, cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ tưởng rằng công chúa e ngại gã đã có thiếp thất sẽ gây bất lợi cho nàng, nên vội vàng bày tỏ tấm lòng, "Từ nhỏ Lượng Tiết đã học lễ giáo, mặc dù trước nạp thiếp sau cưới thê là chuyện bình thường, nhưng Lượng Tiết tuyệt không muốn chính thê của mình phải lâm vào vị thế khó xử, cho nên đến nay Lượng Tiết vẫn chưa từng nạp thiếp."

Mẫn Tiên Nhu hoàn toàn không nhìn tới Hàn Lượng Tiết, hệt như chẳng hề có gã ở đây, chỉ nhàn nhạt nói: "Trong nhà còn có những ai?"

Gia thế là điểm hổ thẹn lớn nhất của Hàn Lượng Tiết, nói trắng ra nhà gã chẳng qua chỉ là thân hào nông thôn, không cách nào so được với những gia đình sĩ tộc giàu có. Hôm nay nghe công chúa hỏi vậy, trong lòng gã chua cay, đáp: "Lượng Tiết tuy xuất thân nghèo khó, nhưng mười năm gian khổ học tập chưa khi nào dám ngơi nghỉ, hoàn toàn nhờ vào sức mình mà đạt đến địa vị ngày nay. Nhận được sự coi trọng của công chúa, hạ quan..." Gã còn định nói thêm, nhưng Dậu Dương đứng bên cạnh Mẫn Tiên Như đã lạnh giọng ngắt lời: "Trả lời câu hỏi của công chúa, những chuyện không liên quan thì đừng dông dài."

Hàn Lượng Tiết sững sờ, Chả lẽ ghét bỏ xuất thân của mình?, vội vàng giải thích: "Mẫu thân của Lượng Tiết tuy không phải chính thê, nhưng Lượng Tiết là trai tráng duy nhất của Hàn gia, nhà thần con một mấy đời, phụ thân chưa bao giờ bạc đãi thần, coi thần còn hơn con vợ cả." Gã thấy Mẫn Tiên Nhu đã ngẩng đầu lên, mau chóng ưỡn thẳng lưng, ánh mắt toát ra sự ngưỡng mộ, nở một nụ cười ấm áp tự nhiên trên mặt, mặc dù trong lồng ngực thì tim đang đập dồn dập.

Ánh mắt của Mẫn Tiên Nhu lại không dừng trên người gã, mà là nhìn Võ Sư Đức vừa tiến vào.

Võ Sư Đức bị ánh mắt ấy chiếu vào khiến ông chợt rùng mình, liền vẫy tay ra phía cửa, lập tức có hai người hầu tiến vào, không nói một lời đã chạy đến túm Hàn Lượng Tiết kéo đi. Đầu tiên Hàn Lượng Tiết sửng sốt, sau đó trực giác thấy không ổn, vừa định mở miệng hét lớn đã bị một người đánh mạnh vào cổ, ngất ngay tại chỗ. Trong mơ hồ, gã cảm thấy có một người rót cho gã uống một loại nước rất chua, hạ thân bỗng cảm thấy nóng cháy như bị thiêu đốt, đau đớn vô cùng, gã chỉ muốn mau chóng tỉnh khỏi cơn mê này, nhưng mí mắt như bị dính chặt, không cách nào mở ra. Ngay tại lúc gã quả thực không thể chịu nổi nữa tưởng như sắp chết đi, thì chợt cảm thấy có một chút nước lạnh hắt vào mặt, gã thở phào, yếu ớt mở mắt ra, từ từ nhìn quanh bốn phía. Gã đang nằm trong một căn phòng xa lạ, đứng bên cạnh là vị quản gia của phủ công chúa, lúc này gã đã hiểu bản thân bị ám toán, chỉ không rõ vì sao công chúa lại ám toán gã. Vì sao nàng có thể ám toán mình chứ? Chính mình là mệnh quan triều đình, còn sắp trở thành người thân tín của hoàng thượng kia mà. Vừa nghĩa tới đó, gã thấy có dũng khí hơn, lạnh lùng nói: "Các ngươi thật to gan, dám ở giữa ban ngày ban mặt bắt cóc mệnh quan triều đình."

Vẻ mặt Võ Sư Đức lạnh nhạt, "Hàn đại nhân, ngươi bị hạ thuốc, trong vòng ba ngày đừng chạm nước, nếu không phần thân dưới sẽ bị thối rữa đấy, chỉ còn cách trở thành hoạn quan."

Hàn Lượng Tiết cực kỳ hoảng sợ, cuống quít kiểm tra thân thể, vừa nhìn tới hạ thân thì gương mặt tái nhợt không còn chút máu, cả người run bần bật, gần như liều mạng kêu ré lên, "Ai làm? Là ai hả?" Trong giọng nói tràn đầy bi phẫn.

Đều là nam nhân, Võ Sư Đức có một chút thương hại gã. Trước kia ông còn có chút thưởng thức Hàn Lượng Tiết, ở trong triều, gã cũng coi như là một vị quan trẻ có tiếng, một thanh niên tốt, tràn đầy tài hoa, văn thơ thi từ đều có nét độc đáo. Tuy có chút tự phụ nhưng vẫn khiêm tốn hữu lễ, dù sao gã có thể kiêu ngạo cũng bởi vì gã biết năng lực của bản thân cao đến đâu. Ở trong mắt người đời, gã và công chúa là một cặp đẹp đôi, đáng tiếc trên đời này ai qua được ải mỹ nhân? Haìz, thư sinh nghèo xạo sự này bị hun đúc bởi lễ giáo, cứ nghĩ hoàng thượng đã tứ hôn thì nắm chắc có thể ôm người đẹp về nhà, nào ngờ gặp phải một nữ tử vượt trên thiên hạ.

Hàn Lượng Tiết gào thét một hồi, thấy trong ánh mắt Võ Sư Đức là sự thương hại thì lòng càng đau đớn. Gã cũng không phải kẻ ngu, như thế nào không rõ đã hết cách xoay chuyển, chỉ là tai họa này đến quá bất ngờ làm gã không cách nào tin. Mặc kệ thân thể đau đớn, liều mạng giãy dụa kêu la: "Ta muốn gặp công chúa."

"Hàn đại nhân cứ nghỉ ngơi trước đi, chờ khi nào dược liệu ngấm hết, tự nhiên ta sẽ dẫn ngươi đi gặp công chúa." Võ Sư Đức nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Hàn Lượng Tiết lại không lĩnh tình, nghiến răng nghiến lợi phẫn hận nói: "Tên cẩu nô tài này, nhất định một ngày nào đó, ta sẽ băm các ngươi thành muôn mảnh." Lời nói loạn ngôn này của gã làm Võ Sư Đức không còn muốn nể mặt. Ông cảm thấy bản thân thật phí công lo lắng cho gã nãy giờ, liền lạnh lùng nói: "Hoàng thượng còn không có kỹ năng băm người phủ Đoan vương thành muôn mảnh, ta thật muốn nhìn xem Hàn đại nhân có được cách hay gì đối phó với phủ Đoan vương ta đấy!"

"Các ngươi, các ngươi là người phủ Đoan vương?" Cũng không biết là đau đến hồ đồ hay tức giận tới hồ đồ, trong đầu Hàn Lượng Tiết chỉ còn điên cuồng. Vẻ mặt vừa nãy còn tái nhợt giờ đã dần đỏ lên, rốt cuộc gã đã hiểu, phủ công chúa và phủ Đoan vương được liên kết với nhau, nơi đây vẫn là phủ đệ của Đoan vương. Công chúa? Đây là do công chúa làm ra? Con gái nhà thường dân còn không dám đi làm cái việc liêm sỉ như thế này, thế mà ả dám ngang nhiên trèo tường nɠɵạı ŧìиɦ, còn bỉ ổi hơn cả gái lầu xanh. Còn mình là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ, một lòng chân thành để đổi lấy kết quả này đây! Một nữ tử bị người đời mắng chửi không ra gì mà mình vẫn không chê, một lòng mong mỏi sẽ cảm động được người ta. A, thật quá buồn cười, vậy mà mình còn muốn tương lai sẽ đối xử tốt với , cùng làm một đôi loan phượng ân ái tới đầu bạc răng long. Thế mà chỉ chớp mắt độc phụ ấy đã giày xéo mình tới nông nỗi này, lòng của rắn rết cũng không sánh được với ả.

Võ Sư Đức thấy nỗi oán hận của gã quá đậm, trong lòng thầm than, dù sao cũng đâu có nam nhân nào gặp họa này còn giữ được bình tĩnh? Lại nảy lên chút thông cảm, nói: "Cả thiên hạ này đều biết công chúa là người của Đoan vương chúng ta. Hàn đại nhân bị sắc đẹp che mờ, chưa từng nghĩ tới điều đó sao?" Lúc này Trạm Hi đã lên ngôi, Võ Sư Đức đương nhiên phải sửa miệng. Lời này của ông đơn giản là muốn gợi ý cho Hàn Lượng Tiết điều kỳ quặc trong đó, nhưng lúc này Hàn Lượng Tiết vừa hận vừa thẹn vừa hối vừa đau, trong lòng như có ngọn lửa sôi trào, sao còn hiểu được hàm ý của ông nữa? Đầy trong đầu và tim gã chỉ nghĩ tới việc tương lai làm thế nào để báo thù?

Võ Sư Đức thấy gã cứ chỉ oán độc nhìn chằm chằm ông, không khỏi lắc đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.