Trạm Thị Vương Triều

Chương 5-1




Trích Tinh Lâu nằm ngay giữa thành. Đó là một tòa lầu ba tầng vô cùng bề thế, cao hơn hẳn những biệt phủ xung quanh. Ông chủ của Trích Tinh Lâu họ Vương, là một thương nhân già dặn khôn khéo, có mối quan hệ với rất nhiều quan lại quyền quý, nên việc kinh doanh của tửu lâu phải nói vô cùng thuận lợi. Ông chủ Vương cũng rất nhanh nhạy tạo ra tiếng vang khắp nơi. Tầng ba cao nhất chỉ tiếp đãi đặc biệt các hoàng thân quốc thích hoặc quan to nhất phẩm, còn tầng hai phải là quan lại quyền quý hoặc phú hào cực giàu mới có thể bước chân vào, và tầng chót cuối dành cho văn nhân sĩ tộc có cả tài hoa lẫn tiền tài.

Tối nay nơi đây sẽ đón tiếp ba vị hoàng tử và một thế tử. Từ sáng sớm ông chủ Vương đã nhận được thư báo của phủ Đoan vương, liền ra lệnh phong tỏa tửu lâu không cho phép người ngoài bước vào, còn tự mình ra đứng sẵn ở cửa để chào đón khách quý đến. Không lâu sau, từ hai đầu phố truyền tới tiếng ồn ào huyên náo. Một đầu phố có hai hàng binh lính mặc giáp sáng loáng chỉnh tề chạy tới, lúc tới cửa Trích Tinh Lâu thì bất chợt đứng lại rồi xếp thành hàng, ai ai cũng mắt trợn đằng đằng sát khí; ở phía sau là một nhóm ba nam tử cao lớn cưỡi ngựa, người dẫn đầu có dáng vẻ khỏe mạnh săn chắc, hơi toát lên vẻ kiêu hùng. Còn một đầu phố khác là một đội đi xe ngựa tiến tới, xung quanh xe ngựa có bốn thị vệ theo hầu, khi tới cửa, màn xe khẽ vén, một nam tử hào hoa phong nhã xuống xe, y mỉm cười ôm quyền nói với nam tử kiêu hùng: "Đại hoàng huynh, đã lâu không gặp."

Nam tử kiêu hùng tung người xuống ngựa, cười ha hả, "Nhị đệ, đệ vẫn là bộ dáng tài tử nghèo hèn xạo sự năm nào."

Ông chủ Vương đã sớm tới gần nịnh nọt: "Được hai vị vương gia đại giá quang lâm, thật sự là..." Lời còn chưa dứt, lại có một đội lính mặc giáp vàng mũ vàng giậm chân bước đến, vẻ mặt của ai cũng kiêu căng ngang ngược, đây chính là đội Ngự Lâm quân. Từ phía sau chậm rãi tiến tới một đại kiệu tám người khiêng, được bọn thị vệ bao bọc thành vòng tròn bảo vệ, một tên thị vệ hô to: "Tam Hoàng gia đến." Sau đó Mẫn Huyễn mới chậm chạp xuống kiệu, mỉm cười gật đầu với hai người tới trước kia: "Hai vị hoàng huynh, mời."

Hữu Vương Mẫn Vĩ ỷ vào mình là huynh trưởng, nói chuyện luôn không thèm lựa lời, "Tam đệ thật oai ghê nhỉ? Dùng cả Ngự Lâm quân của phụ hoàng tới trợ oai."

Hưng Vương Mẫn Dục hòa giải: "Tam đệ sống ở kinh thành, đương nhiên được lòng phụ hoàng nhất, chỉ điều động một phần Ngự Lâm quân đến thì có là gì đâu." Lời này của y nghe như khuyên giải, nhưng thật ra lại lửa cháy đổ thêm dầu.

Mẫn Huyễn ngoài cười nhưng trong không cười: "Hoàng tử như đệ đây nào đâu có uy phong như hai hoàng huynh, được phong vương cắt đất, tay nắm binh quyền."

Cảm thấy sự việc có vẻ bắt đầu căng thẳng, ông chủ Vương đứng kế bên lập tức bước lại gần khom người cười nói: "Ba vị hoàng gia, xin mời vào trong ạ." Ba vị hoàng tử cũng không tiện ở ngay trên đường lớn vạch mặt lẫn nhau, vì thế dằn xuống bất hòa cùng nở nụ cười, bước vào tửu lâu. Bọn hộ vệ liền theo sát không rời một tấc.

.

Cảnh binh lính rầm rộ kéo đến đã thu hút trăm họ tới xem. Trong đám người có một thiếu niên mặc áo xanh đã chứng kiến hết mọi việc từ đầu đến cuối, người ấy mỉm cười quay sang hỏi thị nữ đi cùng: "Tử Đoan, ngươi nghĩ thế nào?"

Tử Đoan xưa nay kiệm lời, mặt không chút thay đổi đáp: "Quá phô trương."

"Nói cũng như không." Thiếu niên cười mắng, "Giờ đến lượt chúng ta." Dứt lời tách khỏi đám người, bước về phía Trích Tinh Lâu. Ông chủ Vương đã dẫn ba vị hoàng tử đi vào trong, nên ngoài cửa chỉ còn hai gã phụ việc, thấy có người muốn đi vào, liền vội vàng ngăn lại, ngạo mạn nói: "Ngươi là ai mà dám tự tiện xông vào? Có biết quy củ nơi này không hả? Đây đâu phải chỗ mà loại người như ngươi có thể muốn vào là vào?"

Thiếu niên cũng không giận, bình thản cười: "Xem hai người các ngươi ngang ngược càn rỡ thế này, hẳn là ngày thường ức hiếp dân chúng không ít đi."

Hai gã phụ việc căm tức nhìn thiếu niên, một gã trong đó lại còn cuồng vọng hét lớn: "Nói cho ngươi biết, đại sảnh phủ nha còn không bằng một góc nơi này. Những tên quan lục thất phẩm thấy bọn ta còn phải cúi đầu khom lưng, mà chưa chắc được đi vào nữa kìa. Hai kẻ các ngươi thì đáng là gì hả? Cút mau! Nếu không đừng trách ông đây đánh cho khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ của ngươi thành đầu lợn."

"Cậu thiếu niên, mang theo người của cậu đi nhanh đi, bọn họ không thể trêu vào được đâu."

"Đúng đấy, bọn họ hung hãn lắm, không cẩn thận còn lấy mất mạng nhỏ của cậu nữa đấy."

"Đúng rồi đó. Cách đây không lâu, bọn họ thấy một người đi đường không vừa mắt, liền đánh người ta tới hộc máu."

Đám đông xung quanh thấy đây là một vị thiếu niên lịch thiệp tao nhã, nên nổi lòng thương xót nhắc nhở.

"Ta chỉ nghe nói, ngay cả tay sai trong phủ tể tướng cũng là quan thất phẩm, chứ không hề biết một tên phụ việc ở tửu lâu trong kinh thành cũng có vị thế cao như vậy?" Trạm Hi nhếch mép, cười đến có chút tà mị, khiến người vây xem cũng chợt ngây người. Nàng bình tĩnh hỏi: "Ngươi thật không cho ta đi vào?" Tử Đoan đứng phía sau liền hiểu tiểu chủ nhân đã tức giận, đây chính là dấu hiệu nàng muốn gϊếŧ người thấy máu.

Gã phụ việc thấy vậy càng nói năng lỗ mãng hơn: "Mau cút." Nói rồi còn đưa tay tính xô Trạm Hi, nhưng Trạm Hi lách người né tránh. Nàng sớm tinh mắt nhìn thấy bóng dàng ông chủ Vương vừa mới xuống lầu, cố ý thong thả nói: "Nếu như vậy, phiền ngươi vào nói với ba vị hoàng tử mới đi vào kia một tiếng, ngoài cửa có chó dữ chắn đường, Trạm Hi không thể đi vào để chiêu đãi."

Gã phụ việc kia sững sờ, ông chủ Vương thính tai, vội vàng chạy như bay tới, cười làm hòa: "Ngài là thế tử? Hạ nhân có mắt không tròng, xin ngài đừng chấp nhặt. Xin mời, xin mời vào." Hắn thấy Trạm Hi còn nhỏ tuổi, nghĩ rằng chỉ cần nói mấy lời xoa dịu là có thể lừa bịp qua chuyện, vì thế khom lưng xoay người cười làm dấu xin mời. Chờ một lúc, vẫn thấy Trạm Hi chỉ mỉm cười, chứ không có ý bước vào trong, hắn có chút mất mặt, xấu hổ cả giận mắng hai gã phụ việc kia: "Còn không mau quỳ xuống xin bồi tội với thế tử."

Hai gã phụ việc đồng thời cùng phản ứng, một gã cuống quýt quỳ xuống luôn miệng xin tha mạng, còn gã vừa nãy định đưa tay đẩy Trạm Hi kia thì sau khi quỳ xuống còn luôn mặt cười giả lả: "Ngài đại nhân nên rộng lượng, xin tha cho tiểu nhân, coi như nghe chó sủa vài tiếng đi."

Dân chúng vây xem ồn ào cười lớn, gã phụ việc thấy Trạm Hi cũng cười, tưởng rằng mọi việc không sao, càng cười toe toét. Ai ngờ Trạm Hi khẽ vươn tay về phía Tử Đoan, Tử Đoan ngầm hiểu cung kính dâng lên một túi tiền. Trạm Hi móc từ trong túi tiền ra một lá vàng, vung tay ném xuống đất, làm tất cả mọi người đều thoảng thốt ồ lên. Nàng cười tươi, chỉ vào gã phụ việc kia nói: "Ai đồng ý đánh chết tên chó dữ này, thì vàng sẽ thuộc về kẻ đó." Đám người lập tức sôi nổi nghị luận, gã phụ việc kia tái mặt, ngẩng đầu nhìn ông chủ của mình xin cứu giúp. Ông chủ Vương tỏ ra trấn định hơn gã, nhanh chóng cong lưng cười làm lành: "Thế tử cần gì phải thế? Dưới chân thiên tử, xuất hiện tai nạn chết người, ai gánh được đây?" Lời này của hắn là nói cho Trạm Hi nghe, cũng như nói cho dân chúng, Đây không phải Đoan, chưa tới lượt một thế tử nho nhỏ như ngươi có thể giễu võ giương oai. Còn đám thảo dân thấp hèn các ngươi muốn theo thế tử càn quấy, động vào người của Trích Tinh Lâu ta, cũng nên nghĩ kỹ xem liệu mình có bản lĩnh chống lại quan phủ hay không?

Lời này khiến dân chúng vây quanh an tĩnh không ít, nhưng Trạm Hi vẫn cứ mỉm cười, lấy ra thêm một lá vàng khác ném xuống đất: "Hôm nay, đứng trước mặt mọi người ở đây, bổn thế tử cam đoan, nếu có án mạng thì do phủ Đoan vương gánh chịu. Nếu có ai vì chuyện này mà bị quan phủ bắt đi, các ngươi cứ đến phủ Đoan vương tìm bổn thế tử, đổ mọi tội danh lên đầu bổn thế tử đây. Tất cả mọi người đều có thể làm chứng." Đám người tức thì lớn tiếng ồn ào hơn nữa, nhưng vẫn chưa có người nào dám tiến lên, Trạm Hi cũng không vội, tiếp tục nhàn nhã ném thêm lá vàng xuống đất. Theo số lượng lá vàng dưới đất ngày càng nhiều, xung quanh càng thêm tĩnh mịch. Khi ném tới lá vàng thứ mười, mấy tên lưu manh vô lại trong đám đông đã bắt đầu rục rịch. Tới lúc có đến mười lăm lá vàng, trong mắt mọi người đã trừng trừng ánh lên màu u lục, tham lam nhìn chằm chằm vào đống vàng lóng lánh dưới đất kia.

Du͙ƈ vọиɠ như cơn lũ sắp phá bờ đê, chỉ còn thiếu một chút nữa là đạt tới điểm giới hạn, trong lồng ngực mỗi người đều hệt như trống đánh, mỗi khi có thêm một lá vàng rơi xuống, mặt trống lại được hung hăng gõ thêm thật mạnh. Mười bảy, mười tám, mười chín, hai mươi! Thình lình có người hô to một tiếng, "Thế tử, chúng tôi làm." Mọi người theo tiếng nhìn lại, thấy đó chính là giáo úy của Ngự Lâm quân đi cùng Tam hoàng tử.

"Thế tử, nhiệm vụ của Ngự Lâm quân chính là bảo vệ an toàn cho Hoàng thành. Tên tiểu nhân tội ác tày trời này đương nhiên nên do chúng tôi đến xử trí." Mắt tên giáo úy này đỏ quạch, thở hổn hển, vạt áo xộc xệch, hoàn toàn không còn dáng vẻ nghiêm chỉnh. Đưa mắt nhìn một lượt, toàn bộ Ngự Lâm quân đều có cùng bộ dạng này.

Trạm Hi liếc mắt nhìn qua gã phụ việc đã mặt mũi trắng bệch, cười nhạt: "Cầm lấy đi."

Tên giáo úy ấy hệt như vừa được gặp lại cha mẹ đẻ, lập tức bổ nhào xuống đất vơ đống vàng vào lòng, sau đó mới thở phào một cái, lớn tiếng gọi: "Các huynh đệ, đánh chết tươi kẻ hạ lưu phạm thượng này cho ta. Các huynh đệ yên tâm, tiền thưởng của thế tử ai cũng có phần." Câu sau cùng mới quan trọng nhất, đám Ngự Lâm quân ào ào xông lên, kéo gã phụ việc kia ra giữa đường, vây quanh dùng sức đá.

Ông chủ Vương thấy tình thế không ổn, vội nói nhỏ vài câu với gã thân tín đứng cạnh, gã thân tín kia chạy như bay, một lát sau có một thiếu phụ ôm đứa nhỏ khóc lóc chạy tới, gào tới kinh thiên động địa. Ông chủ Vương thấy thế mới nhanh chân tới nhỏ nhẹ cầu xin: "Thế tử, một cái tiện mệnh của tên đó chết không có gì đáng tiếc, nhưng hắn vừa chết, vợ con ở nhà sẽ trở thành cô nhi quả mẫu, mong thế tử khoan dung." Hắn nghĩ nữ thế tử xinh đẹp phóng khoáng này chẳng qua chỉ muốn hả giận một chút, dù sao nữ tử có ai mà không dễ mềm lòng?

Nào biết Trạm Hi đi đến trước mặt thiếu phụ kia, lấy ra một nắm vàng lá nhét vào trong lòng thiếu phụ rồi lạnh lùng nói: "Lúc chồng của ngươi ức hiếp dân chúng, những người dân đó cũng có vợ có con. Chồng chết thì ngươi cứ thoải mái mà đi tái giá. Nếu có ai dám ngăn cản, ngươi cứ đến phủ Đoan vương xin giúp đỡ. Số tiền này đã đủ cho ngươi sống đến hết đời. Còn nếu dám cất tiếng khóc lóc nào nữa thì ngay cả ngươi và con ngươi đều sẽ cùng chết." Thiếu phụ kia sợ tới mức sững sờ không dám phát ra tiếng động, hai tay cũng nhanh chóng bịt kín miệng đứa nhỏ.

Bị một đám Ngự Lâm quân như lang như hổ giẫm đạp, gã phụ việc kia sao còn giữ được mạng. Trạm Hi xoay người nhìn về phía gã phụ việc còn lại đã đắc tội với mình, gã này đang quỳ dưới đất liên tục dập đầu như giả tỏi, sợ tới mức không nói lên lời. Trạm Hi vừa định trừng phạt thì nhìn thấy hai tay đặt trên đất của gã phụ việc ấy, liền không khỏi dao động, cất lời lạnh như băng: "Ngươi có biết tội của ngươi chưa? Sau này còn dám ức hiếp dân chúng nữa không?"

"Biết tội, biết tội rồi ạ. Không dám, không dám nữa đâu ạ." Gã phụ việc đó run giọng đáp.

"Coi như cho ngươi một bài học, nhớ kỹ đấy." Trạm Hi cố ý liếc qua ông chủ Vương, sau đó mới mang theo Tử Đoan vào tửu lâu.

Ông chủ Vương nhìn thi thể trên đường, trong lòng đầy oán hận. Những người này đều là hộ vệ thân tín mà hắn phải tốn bao nhiêu tiền tài để bồi dưỡng, nếu không thể che chở, còn ai muốn bán mạng cho hắn nữa đây? Hắn nhìn sang gã phụ việc còn lại có vẻ như giờ đang bị hù sợ mất mật, vội dịu giọng an ủi: "Thế tử này chẳng qua cũng chỉ là một con tin. Cứ để nàng ta đắc ý thêm vài ngày, tương lai lúc nàng ta bị vây ở kinh thành, ta tự nhiên sẽ giúp các ngươi hả giận." Gã phụ việc lại dập đầu xem như tạ ơn, nào ai thấy được trong lúc dập đầu ấy, ánh mắt gã lại hiện lên tia giảo hoạt.

Trạm Hi hệt như nghe được lời ông chủ Vương nói, đột nhiên xoay người trở về, bảo: "Ta đường đường là Đoan vương thế tử, lại bị chịu nhục ở quán của ngươi, chẳng lẽ ngươi không đền bù gì cả sao?"

Ông chủ Vương sợ hết hồn, cố nặn ra một nụ cười tươi, "Ý của ngài là..." Hắn sợ nhất Trạm Hi đòi tiền, tuy thu nhập của Trích Tinh Lâu rất cao nhưng qua khấu trừ mọi khoản chi phí, số tiền chân chính vào được ví của hắn cũng chẳng còn lại là bao.

Trạm Hi giống như hiểu được tâm tư của hắn, khẽ cười: "Đương nhiên bổn thế tử không đòi tiền."

"Ngài nói thế nào chính là thế đó." Ông chủ Vương mới vừa buông lỏng một hơi, lại nghe Trạm Hi nói: "Bổn thế tử đương nhiên biết ông chủ Vương thật sự có ý đền bù, cho nên bổn thế tử cũng sẽ không nói xấu gì về tửu lâu này trước mặt ba vị hoàng tử. Không bằng như vậy đi, sắp tới ngày thiên thọ của hoàng thượng, vì thể hiện tấm lòng kính trung của ngươi với hoàng thượng và triều đình, mỗi ngày ngươi hãy bố thí một ngàn cái bánh bao cho tới ngày thiên thọ mới thôi. Đúng rồi, nhân bánh bên trong phải đủ hai lạng thịt đó, bổn thế tử sẽ phái người đến giám sát."

Ông chủ Vương thực muốn phát điên. Từ đây tới ngày đại thọ của hoàng thượng còn cách tận mười ngày, hơn vạn cái bánh bao này sẽ tốn mất bao nhiêu tiền của, nhưng hắn khó thể từ chối trước lý do bố thí ấy, với lại nếu không đồng ý, chẳng phải sẽ bị người bên ngoài nói hắn bất kính với hoàng thượng sao? Huống chi hậu thuẫn lớn nhất của hắn chính là Tam hoàng tử, dù làm gì cũng sẽ đắc tội với nhiều bên. Hai mắt hắn như muốn phun lửa nhìn chằm chằm bóng lưng Trạm Hi, thầm thiên đao vạn quả nữ tử trước mặt này không biết bao nhiêu lần.

Trạm Hi hình như có cảm ứng, miệt thị nhìn thoáng qua ông chủ Vương, cười sảng khoái lên lầu, hệt như là khách quen ở đây, rất nhanh đi tới gian phòng rộng rãi xa hoa nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.