Đầu tháng ba năm Thánh Khải thứ hai, trên đường cái tại kinh thành đã có không ít thư sinh đầu đội khăn vuông đi qua đi lại. Từ sau khi hoàng thượng ban bố thánh chỉ mở khoa thi cả nước, có không ít Nho sĩ cổ hủ ngoan cố không muốn quy phục nữ hoàng đế Trạm Hi, nên phải đối bằng cách không tham gia khoa cử. Cũng có nhiều người hoài nghi để nữ tử lên làm hoàng đế chỉ sợ giang sơn đã sắp diệt vong, nên không dám tới ứng thí. Thế nhưng quyền thế mê người, hơn nữa trong thánh chỉ gần như không hề có bất kỳ hạn chế nào với người tham gia khoa cử, nên vẫn có không ít những thư sinh một lòng muốn giành công danh đến ghi tên tham gia, vì lẽ đó mấy ngày nay người đến kinh thành lục tục tăng nhanh.
Kỳ Hoài Quan ngày ngày tất bật sửa sang lại danh sách thí sinh ứng thí, mặc dù thân thể rất mệt mỏi, nhưng vẫn chưa bằng nỗi thấp thỏm lo âu trong lòng. Tuy ông chỉ mang cái danh quan chủ khảo, nhưng nếu có chuyện gì thì người phải gánh trách nhiệm vẫn là ông. Kỳ Hoài Quan không phải đồ ngốc, ông hiểu nhất định sẽ có 'sóng gió' xảy ra. Ông bỏ rất nhiều công sức, gia cố lại bốn phía trường thi, còn điều rất nhiều quan lại bộ Lễ tới lập ba trạm kiểm soát tầng tầng lớp lớp khảo tra thí sinh, còn dâng tấu chương thỉnh cầu hoàng thượng điều quân đội hùng hậu tới gác trường thi. Làm hết mọi thứ ông tự cho đã không còn sơ hở.
Thời gian thấm thoát trôi, cuối cùng đã tới ngày mười lăm tháng Ba. Bởi vì cuộc thi được định tại giờ Mão, cho nên lúc trời còn chưa sáng đã có rất nhiều thí sinh ồ ạt đổ về trường thi. Chờ tất cả thí sinh vào sân thi, Kỳ Hoài Quan dẫn người tuần tra một lượt, phát hiện không có vấn đề gì, lúc này mới thoáng an tâm, về phòng sai người pha ấm trà, còn chưa kịp nhấp môi một ngụm, đã có một tiểu quan vội vã chạy tới, vẻ mặt đưa đám nói: "Đại nhân, không ổn rồi, có náo loạn."
"Ta mới tuần tra xong mà." Kỳ Hoài Quan cả kinh đến chẳng quan tâm xưng hô, "Sao lại thế? Mau nói."
"Hạ quan cũng không rõ lắm. Vừa nãy còn tốt đẹp, đang chuẩn bị công bố đề thi, đột nhiên có mấy thí sinh như nổi điên chạy đến, thấy vật gì liền quăng, gặp phải người liền đánh, miệng còn không ngừng mắng chửi rất khó nghe. Bọn hạ quan đã điều ra rất nhiều người để ngăn bọn họ lại, nhưng có một thí sinh còn đập đầu vào tường, ra vẻ liều chết đấu tranh đến cùng. Ngoài trường thi cũng xuất hiện một đám sĩ tử không biết từ đâu đến, liên tục cao giọng chửi rủa, tất cả đều là những lời đại nghịch bất đạo. Bây giờ bên trong lẫn ngoài trường thi đều đang cực kỳ rối loạn, người thì đòi từ bên trong chạy ra, kẻ lại muốn từ bên ngoài xông vào. Đại nhân, giờ phải làm sao đây?"
Âm mưu, tất cả đều do có người bày trò. Trong lòng Kỳ Hoài Quan lạnh ngắt, vội quát: "Dám nói lời đại nghịch bất đạo mà vẫn để bọn chúng nói năng lung tung sao? Binh lính đâu? Sao không đến bắt đi?"
Tiểu quan kia cũng bất chấp lễ nghĩa cấp trên cấp dưới, vội kêu lên: "Mấy sĩ tử bên ngoài trường thi kia đều cả người tưới đầy dầu mỡ, trên tay còn cầm hộp quẹt, ai dám tới gần bọn họ liền tự thiêu. Hơn nữa ngài là quan chủ khảo ở đây, mọi người còn đang chờ lệnh của ngài mà."
"Bọn họ đã không muốn sống, vậy gϊếŧ luôn đi, truyền lệnh của bổn quan..." Kỳ Hoài Quan còn chưa nói hết, đã bị tiểu quan kia ngắt lời, "Đại nhân, xin ngài hãy cân nhắc lại. Ngoài đó đang có dân chúng vây xem, ngài mà hạ cái lệnh này, chẳng khác gì thẳng tay gϊếŧ phần tử trí thức trước mặt mọi người trong thiên hạ. Thanh danh ngài mất thì chưa nói, mà ngày sau làm sao ngài còn có thể đặt chân sống ở đời? Huống chi trước mặt thí sinh lại gϊếŧ thí sinh khác, ai còn dám đến thi? Khoa thi lần này mà hỏng, hoàng thượng sẽ buông tha cho ngài sao?"
Tiểu quan này cũng là tâm phúc của Kỳ Hoài Quan, những lời đó của hắn khiến cho Kỳ Hoài Quan nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng. Ông cũng là phần tử trí thức, đương nhiên biết phần tử trí thức mà mắng nhiếc thì sẽ cay độc thế nào. Ông cố trấn định lại, "Vương Công Danh, Vương đại nhân đâu? Hắn là phó quan chủ khảo, sao không thấy người đâu?"
Tiểu quan biết ông định kéo theo Vương Công Danh gánh cùng mình, cười khổ: "Vương đại nhân đã vào cung dự buổi triều sớm của hoàng thượng."
"Hoàng thượng? Đúng đúng đúng..." Kỳ Hoài Quan như mới tóm được nhánh cỏ cứu mạng, hoảng hốt nói: "Ta phải nhanh chóng tiến cung thưa bẩm việc này cho hoàng thượng, mời thánh thượng định đoạt." Lấy kinh nghiệm làm quan nhiều năm của ông, biết rõ lúc này thà không làm gì còn an toàn hơn hoảng loạn làm bậy.
.
Khi ông quỳ gối trên đại điện lắp bắp kể rõ về việc bạo loạn ở trường thi, lại không ngờ hoàng thượng chẳng hề nổi giận như dự đoán.
"Bọn họ vì cớ gì đại náo trường thi?" Giọng Trạm Hi nhàn nhạt truyền đến.
"Thần không biết."
"Không phải có rất nhiều lời đại nghịch bất đạo sao? Nói trẫm nghe thử."
Kỳ Hoài Quan run lập cập, cuối cùng hạ quyết tâm liều mạng, run rẩy nói: "Đám phản tặc đó nói hoàng thượng ngài là loại gà mái gáy sáng, làm điên đảo luân thường, chắc chắn trời cao sẽ giáng đại họa xuống nhân gian, nói ngài không xứng làm chủ thiên hạ." Lời vừa nói ra cả đại điện hoàn toàn yên lặng.
Thế nhưng Trạm Hi lại bật cười ha ha, tiếng cười không lớn nhưng lại vang vọng trong đầu mỗi người, chấn động đến mức khiến các đại thần thầm run trong lòng. "Chư vị đại thần ở đây thấy việc này nên xử trí thế nào?"
Tôn Đạt Lý nhanh chóng trao đổi ánh mắt với cha con Đổng gia, bước ra khỏi hàng nói: "Hoàng thượng, thần nghĩ dù xử trí thế nào cũng sẽ ảnh hưởng tới tâm trí của phần tử đọc sách trong thiên hạ, tuyệt đối không thể hành sự lỗ mãng. Môn sinh của lão thái sư trải dài thiên hạ, có thể nói ngài ấy chính là ân sư của phần tử trí thức trong thiên hạ này, nếu để lão thái sư ra mặt nhẹ nhàng khuyên bảo, nhất định hồi náo kịch này sẽ được hóa giải trong vô hình." Ông nói rất chậm rãi từ tốn, như đang khuyên nhủ hai người cãi nhau.
Trạm Hi cố nén cơn tức giận đang sắp bùng nổ trong lòng, cười nói: "Tôn đại nhân thật có tấm lòng thiện lương. Có người mắng trẫm, vậy mà đối với Tôn đại nhân cũng chỉ là một hồi náo kịch mà thôi. Vậy lúc ngươi làm thần tử của Mẫn Thuân, cũng dám nghĩ như vậy?" Một luồng sát khí lạnh lùng bỗng trào ra lan khắp đại điện.
Hiển nhiên Tôn Đạt Lý có chuẩn bị mà đến, trấn định bình thản thưa: "Hoàng thượng đã hiểu lầm ý thần. Xưa nay phần tử trí thức vẫn luôn ngoan cố can trường, đây cũng là khí tiết cơ bản của người đọc sách. Từ xưa đến nay, người người đều đặt tôn sư lên làm đầu, có chút phần tử trí thức suy nghĩ cổ hủ, hiểu lầm Đại Đoan triều của chúng ta cũng là lẽ thường tình thôi. Chỉ cần lão thái sư ra tay, từ tốn khuyên giải bọn họ, thì nhất định sẽ khiến phần tử trí thức trong thiên hạ đều hướng về triều ta." Ông mở miệng ngậm miệng đều nói đến phần tử trí thức, trong thần thái còn lộ ra chút ngạo mạn. Rõ rệt là muốn nói cho Trạm Hi, Ngươi có vũ lực, ta có chữ nghĩa. Trạm Hi ngươi có thể dùng binh lực đàn áp những quan viên chúng ta, thế có dám động võ với toàn bộ phần tử trí thức trong thiên hạ không? Một bộ văn chương, một miệng răng sắc, dùng ngòi bút làm vũ khí, đảm bảo sẽ khiến toàn dân trong thiên hạ sinh lòng oán hận với ngươi, để cho ngươi phải chịu tiếng xấu muôn đời lưu truyền trên sách sử.
Đổng Hoa vừa lòng nhìn tất cả chuyện này, nhanh chóng liếc mắt ra hiệu với đám người trong phe lão. Nhận được chỉ thị, vây cánh Đổng thị cùng đồng loạt quỳ xuống kêu lên: "Xin hoàng thượng hãy để lão thái sư ra mặt hoà giải, tuyệt đối không thể động binh, làm tổn thương tâm hồn của phần tử trí thức toàn thiên hạ."
Đám người Quách Trinh, Vương Công Danh vừa tức giận vừa bất đắc dĩ. Động binh? Những kẻ náo loạn trường thi kia rõ ràng là một đám tử sĩ bị người sai khiến, nếu là thư sinh bình thường một khi bị bắt, làm sao còn sẽ kiên quyết giằng co tới tình trạng này? Một khi động binh là sẽ có người chết, tràng cảnh trở thành máu chảy thành sông, lại qua lời truyền của những tên tử sĩ này, vậy lúc đó thiên hạ sẽ nhìn hoàng thượng ra sao? Miệng của kẻ trí thức còn ác độc hơn nhiều những người chuyên kể chuyện. Coi như khoa thi lần này có thể miễn cưỡng hoàn thành, vậy ở lần mở khoa thi sau, liệu còn ai dám tới ghi danh? Còn không làm khó dễ bắt người? Nếu để mặc cho những người này tiếp tục náo loạn, uy nghiêm của hoàng thượng ở đâu rồi? Bất kể cách gì, khi lời đồn đãi đã nổi lên bốn phía, thì cục diện vất vả lắm mới ổn định lại được này sẽ tan tành trong gang tấc, hậu quả rất khó lường. Kế trước mắt, chỉ có thể để một đại nho có uy vọng ra mặt làm yên lòng, sau đó hiệu triệu cộng đồng sĩ tử tẩy chay đám người gây chuyện kia, dùng phần tử trí thức đối phó phần tử trí thức mới là sách lược tốt nhất. Cứ như thế, dù sau này có gϊếŧ chết bọn gây rối cũng không gây ra sóng to gió lớn. Chỉ là... Quách Trinh nhìn một lượt những người bên phe mình, bọn họ đều là quan lại đến từ đất Đoan, lấy đâu ra danh vọng ở tại đất Trung Nguyên này? Nhà họ Đổng kia rắp tâm bất lương, aiz, không chừng việc lần này chính do bọn họ đứng đằng sau. Nghĩ thế, Quách Trinh rùng mình một cái, Bọn họ muốn thu phục phần tử trí thức trong thiên hạ để bản thân sử dụng, đối kháng với hoàng thượng sao?
Bàn tay Trạm Hi ẩn trong tay áo đã siết chặt đến nỗi lòng bàn tay còn bị đầu ngón tay đâm chảy máu. Nếu bây giờ dễ dàng khuất phục, vậy thì sau này làm sao đây? Phần tử trí thức là cán bút của toàn thiên hạ, đại diện cho lời nói của dân, nếu đều bị Đổng gia thu lấy, vậy Trạm Hi nàng không phải sẽ thành kẻ điếc. Đổng gia mà thành đầu lĩnh của toàn bộ phần tử trí thức, vậy địa vị thật có thể ngang hàng với hoàng đế là nàng. Như thế thì nàng làm sao diệt trừ Đổng gia, còn làm sao nắm giang sơn này trong tay? Đến ngay cả rắc rối này còn không giải quyết được, vậy còn biết dùng gì để bảo vệ Tiên Tiên và con gái. Nghĩ thế, trong nội tâm nàng bình tĩnh vạn phần, trong lòng dâng lên một luồng nhiệt ấm áp, khiến toàn thân nàng phút chốc tràn đầy sức mạnh. Trạm Hi ngửa đầu cười to, "Tôn đại nhân nói rất đúng. Có điều lão thái sư tuổi tác đã cao, không nên mệt nhọc thân mình. Trẫm quyết định đích thân đi, đến nhìn thử xem khí tiết của các phần tử tri thức mà trong miệng Tôn đại nhân luôn nói đến tột cùng ra sao? Truyền chỉ cho Vệ Tự, bãi giá đến trường thi." Tiếng thét này chát chúa vang xa, làm kinh sợ tâm thần của mỗi người.
Nước mắt Quách Trinh lưu chuyển trong vành mắt, y biết lần này đi chắc chắn hoàng thượng sẽ phải nghe không ít lời chửi rủa nhục mạ không chịu nổi, thế nhưng vị nữ hoàng đế trẻ tuổi trước mặt đây vẫn kiên định như vậy, không sợ hãi dũng cảm tiến tới, đã sớm không còn là một cô bé gái năm tuổi mà y gặp lần đầu hơn mười năm trước. Y chợt cảm thấy lòng mình vô cùng an định, y tin chắc nếu theo vị hoàng đế này, hoài bão và lý tưởng cả đời của y nhất định có thể thực hiện.
Vây cánh Đổng thị nhất thời choáng váng. Từ tất cả các triều đại từ trước đến nay nào có hoàng đế nào như vậy? Tự mình xung phong tới nghe người ta nhục mạ? Nàng sẽ không sợ mất mặt thiên tử sao? Chính là người của hoàng thượng cũng chưa đứng ra khuyên can, bọn họ không tiện mở miệng. Trong lúc tất cả còn đang đánh mắt ra hiệu với nhau tìm đối sách, hoàng thượng đã bước nhanh ra khỏi điện.