Sáng sớm hôm sau, bộ Hình liền phái người tới giải Vu Nguyên Đình và ba phú hộ kia đi. Tới buổi trưa, lại sai người đến truyền Chu Văn. Khi vừa bước vào đại sảnh bộ Hình, Chu Văn nhìn thấy nét mặt của bọn người Vu Nguyên Đình đều là vẻ ung dung nhàn nhã, trong lòng liền trở nên tuyệt vọng. Quả nhiên bốn người đó đã phản cung, Tôn Đạt Lý vừa mở miệng đã sai người đánh hắn, bắt nhận tội vu oan giá họa người khác. Chu Văn chỉ có thể cắn chặt răng, kiên quyết không nhận.
Mã Chí Khiết ngồi trên chỗ cao, nhàn nhã uống trà xem kịch vui. Tối qua y và phụ thân đã thương lượng đến tận nửa đêm, hoàng thượng để cho y thẩm án, là muốn cho Mã gia của y và Đổng gia phải ngồi chắc vị trí đối địch nhau. Thế nhưng nếu hoàng thượng tiêu diệt xong Đổng gia, đương nhiên sẽ rảnh tay tiêu diệt Mã gia của y. Trải qua những việc xảy ra ở phủ Hà Gian lần này, y cũng đã rõ Trạm Hi không coi y là gì. Nếu thật muốn cho Trạm Hi nể trọng y, thì y phải phát triển thực lực lớn mạnh đến mức khiến Trạm Hi phải dựa vào y, vì lẽ đó kẻ địch Đổng gia này phải chầm chậm diệt, chậm đến lúc y có thể lật tay làm mây úp tay làm mưa. Bởi thế ở vụ án này, y sẽ để cho Đổng gia mặt mũi, giống như ở tiền Tấn, hai nhà Đổng - Mã chỉ đấu mà không phá.
Tôn Đạt Lý thấy y chỉ khoanh tay ngồi nhìn, biết y có ý định bỏ qua. Phần nhân tình này ngu sao mà không cần, vì thế thái độ cũng bắt đầu trở nên ngạo mạn, nâng cao giọng từng tiếng quát mắng Chu Văn, nhìn dáng dấp chính là muốn đẩy người vào chỗ chết. Chu Văn cũng biết lúc này ngoài cứng rắn chống đỡ thì không còn biện pháp nào khác, cũng không thể cung khai ra hoàng đế đi? Tôn Đạt Lý hiểu được chắc chắn Chu Văn sẽ không nhận tội, cười lạnh một tiếng, sai người đi mang mấy tên 'thổ phỉ' kia lên, ở bộ Hình này hình cụ nào lại không có cơ chứ? Nên cho dù miệng có kín hơn nữa vẫn có cách để cạy được ra.
Chu Văn yên lặng quỳ trên đất, trong đầu trống rỗng. Gần nửa canh giờ sau, quan sai được phái đi thở hồng hộc chạy vào, hốt hoảng lắp bắp nói: "Đại nhân, toàn bộ hiềm phạm tự dưng chết hết rồi."
Sắc mặt Tôn Đạt Lý trở nên trắng bệch, "Cái gì? Nói cho rõ ràng."
Quan sai mồm to thở gấp, đáp: "Lúc hạ quan tới quân doanh dẫn người thì phát hiện bọn họ đều đã uống thuốc độc tự sát."
Tôn Đạt Lý hận đến suýt chút nữa ném văng Kinh đường mộc(*). Lý do ông chọn gọi Chu Văn tới thẩm án trước, thứ nhất là muốn vạch trần Chu Văn, ra oai phủ đầu với hoàng thượng; thứ hai là muốn thông qua Chu Văn để nói cho hoàng thượng biết, Tôn Đạt Lý ông không hề tra tấn bức cung ai cả. Nào ngờ làm vậy lại kém một nước cờ, hoàng thượng để cho ông không còn chứng cứ. Tưởng vậy ta sẽ bỏ qua Chu Văn sao? Ông hung tợn vỗ Kinh đường mộc, quát: "Chu Văn, hiềm phạm tự sát, ngươi khó thoát khỏi trách nhiệm. Nói không chừng bên trong còn có ẩn tình khác, bổn quan muốn tấu lên cầu hoàng thượng tra rõ việc này."
(*) Khối gỗ hay xuất hiện trong phim cổ trang, khi hiềm nghi phạm bên dưới không thành thực, hoặc giả trong đại đường nhân vì hai bên tranh tụng gây ồn ào náo loạn, quan huyện giơ cao khối gỗ gõ mạnh xuống mặt án, hiềm nghi phạm sẽ biến sắc, cả đại đường phút chốc nghiêm túc lại, quan huyện từ chỗ bị động trở thành chủ động. Khối gỗ ấy chính là "kinh đường mộc" 惊堂木.
"Không liên quan đến đại ca ta." Chu Võ trừng mắt từ ngoài bước chân vào, hung ác nhìn chằm chằm Tôn Đạt Lý, "Hiềm phạm là ta trông giữ."
"Giỏi lắm. Người đâu, mau nhốt hai huynh đệ họ Chu này vào đại lao." Tôn Đạt Lý hoàn toàn không bị Chu Võ hù đến, nổi nóng hét.
"Tôn đại nhân thật uy phong, còn quản cả việc của Kinh Kỳ vệ cơ đấy." Ngoài đại sảnh bỗng vang lên một giọng nói âm lãnh, rõ ràng nói không lớn, nhưng lại khiến người ta thấy lạnh lẽo thấu xương.
Tôn Đạt Lý cảm thấy sau lưng mình như đã túa mồ hôi, nhưng lòng thì lạnh lẽo. Người đến mặc giáp trụ sáng lóa, tay đè kiếm trên eo, đúng là Vệ Tự.
"Hạ quan bái kiến Vệ đại tướng quân." Tôn Đạt Lý kìm nén sự hốt hoảng, bày ra thái độ đúng mức, nói: "Chuyện của hai người này có liên quan đến trọng án, bổn quan cũng chỉ phụng hoàng mệnh phá án, mong Đại tướng quân thông cảm."
"Kinh Kỳ vệ là đội bảo vệ của hoàng thượng." Vệ Tự lạnh lùng liếc nhìn Tôn Đạt Lý, "Sai lầm của hai người này đều tự có quân pháp xử trí. Nếu Tôn đại nhân có chứng cớ chứng minh hai người bọn họ vu cáo mệnh quan triều đình, nhất định bổn quan sẽ không cản trở Tôn đại nhân phá án. Nhưng nếu không có..." Ông không cần phải nói thêm nhiều lời, chỉ lạnh lùng 'Hừ' một tiếng.
Tôn Đạt Lý tức giận đến môi run rẩy không thôi. Chứng cớ? Đều bị diệt khẩu hết rồi thì còn chứng cớ gì nữa đâu chứ?
Mã Chí Khiết từ nãy vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt bỗng xen lời vào: "Không biết Đại tướng quân định dùng quân pháp nào để xử trí hai người này?"
Vẻ mặt Vệ Tự không chút thay đổi nói: "Tội trông giữ không nghiêm, không làm tròn bổn phận, tất nhiên là bãi miễn chức quan, phạt một trăm quân côn. Mã đại nhân sợ bổn quan bao che sao? Người đâu, hành lệnh phạt ngay trước mặt Mã đại nhân." Giọng nói không xen chút tình cảm, hai binh sĩ ở phía sau lưng ông ngay lập tức hùng hổ xông lên, đè Chu Võ ngã xuống đất, lột quần gã ra, để lộ ra thịt mỡ trắng lòa, rồi giơ cao mộc côn trên tay không chút lưu tình đánh mạnh xuống, trong nhất thời máu thịt tung toé. Chu Võ liều mạng cắn chặt vạt áo im lặng, Chu Văn nắm chặt hai tay, nước mắt đảo quanh vành mắt, nhưng nhất quyết không để nó chảy xuống.
Hai người Tôn - Mã bị tình cảnh huyết nhục tanh tưởi này làm cho nhíu chặt mày. Hình phạt rất nhanh kết thúc, Chu Võ chỉ còn thoi thóp hơi thở. Vệ Tự hờ hững nói: "Nếu hai đại nhân có chứng cớ chứng minh huynh đệ họ Chu làm trái luật pháp, có thể dâng tấu chương xin hoàng thượng phân xử, bổn quan quyết không bao che ai cả." Nói rồi vung tay lên, ý bảo thuộc hạ vào mang Chu Văn, Chu Võ đi.
.
Lúc về đến quân doanh, Chu Võ đã hôn mê. Chu Văn vội tìm quân y đến, hận ý ngập trời tràn đầy trong đầu. Hắn quỳ 'phịch' xuống trước mặt Vệ Tự, run giọng nói: "Xin đa tạ Đại tướng quân."
"Muốn tạ thì tốt nhất hãy đi theo ta đến tạ hoàng thượng. Ngươi yên tâm, ta đã dặn dò trước rồi, côn phạt vừa nãy bất quá chỉ làm thương da thịt, không động đến gân cốt. Tánh mạng của đệ đệ ngươi không đáng lo." Gương mặt Vệ Tự vẫn trước sau nghiêm mặt lạnh lùng không lộ chút cảm xúc.
.
Khi lần nữa gặp hoàng thượng, Chu Văn giống như một đứa trẻ bị ức hiếp nhìn thấy được mẫu thân, liền bật khóc nức nở. Chờ hắn khóc xong rồi, Trạm Hi mới thản nhiên nói: "Ngươi biết sai chưa?"
Chu Văn nghẹn ngào: "Biết sai rồi. Vi thần không nên hành sự lỗ mãng. Chỉ là tên Mã Chí Khiết kia khinh người quá đáng, nếu không phải tại hắn nói lời ngăn cản, Vu Nguyên Đình đã sớm chết rồi, như thế đệ đệ thần cũng đã không phải chịu cảnh khổ kia. Cũng là do thần có tư tâm, sợ gây họa quá lớn phải gánh đại tội, cho nên cũng không dám quá gây khó dễ cho Vu Nguyên Đình."
Trạm Hi gật gật đầu, "Đối phó với đám quan giặc giảo hoạt như cáo này, một khi ngươi mà nương tay thì bọn chúng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Lần này trẫm bảo vệ ngươi, nhưng lần sau ngươi sẽ không còn may mắn như thế này nữa. Có điều trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, vẫn trao cho ngươi chức Tri phủ, mấy ngày nữa ngươi đi nhậm chức đi. Từ giờ phải học thông minh chút, nhất định phải thay trẫm trừ bỏ những kẻ sâu mọt ở Dự Bình. Còn nữa, trẫm không biết ngươi kết thù kết oán với Mã đại nhân làm sao, chỉ là hiện nay triều đình đang lúc cần dùng người, ngươi hãy tự biết mà lo liệu cho tốt. Còn đệ đệ ngươi, trẫm đã lệnh cho Vệ Tự chăm sóc, cứ an tâm đi đi."
Chu Văn dập đầu thật mạnh, "Vi thần xin nguyện máu chảy đầu rơi báo đáp ơn tri ngộ của hoàng thượng. Xin hoàng thượng yên tâm, thần dù có phải chết cũng sẽ loại bỏ những kẻ sâu mọt đó."
"Không cần mỗi ngày đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, mà phải dùng cái đầu. Ngươi cứ suy nghĩ kỹ xem cần làm thế nào, giờ lui xuống đi."
.
Trạm Hi đuổi Chu Văn đi rồi, liền xoay người vào nội điện cưới nói với Mẫn Tiên Nhu: "Dân chúng đã có lương thực ăn, trong lòng ta cũng được thoải mái."
"Hi Hi đây là cắm sẵn trong lòng Chu Văn một cái gai, tương lai định dùng hắn làm đao chém Mã Chí Khiết sao?" Mẫn Tiên Nhu mỉm cười nhìn Trạm Hi, lúc này nàng đã có thai hơn bốn tháng, bụng đã có chút nhô lên.
"Trong lòng Mã Chí Khiết nào có giang sơn xã tắc, chỉ có ham muốn cá nhân xấu xa mà thôi. Nếu không phải cần giữ phe cánh Mã Cường, ta đã sớm muốn lấy mạng của y." Trạm Hi nhẹ vỗ về lên bụng nàng, vô cùng thỏa mãn.
Mẫn Tiên Nhu đưa tay phủ lên tay của Trạm Hi đang đặt trên bụng mình, nói: "Trải qua việc này, chắn hẳn Mã Chí Khiết cũng đã biết nên tạm thời thu lại vọng tưởng, nhìn y không lưu tình chút nào với huynh đệ Chu thị, còn quyết quay lại tình hình minh tranh ám đấu trước kia của hai nhà Đổng - Mã, Hi Hi vẫn nên cẩn thận bọn họ lật lên sóng lớn. Vị trí trống mà Mã Chí Khiết lưu lại ở bộ Hộ, Hi Hi tính thay ai vào?"
"Vương Công Danh đi, khi khoa thi kết thúc, ông ta cũng coi như lập được công lao, để ông ta lấp vào chỗ trống đó cũng sẽ không chịu sự chê trách gì nhiều. Kho tiền của ta không thể để cho kẻ có tâm tư riêng trông giữ được. Giờ đây nàng cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, sẽ không tốt cho thai nhi." Trạm Hi động viên: "Qua ít ngày nữa chính là khoa thi, ta sẽ phái người giám sát kỹ."
Mẫn Tiên Nhu dịu dàng nhìn Trạm Hi, "Em biết mà, giờ quan trọng nhất chính là có thể để con gái bình an sinh ra. Hi Hi yên tâm, em sẽ không để cho con gặp phải bất cứ nguy hiểm nào."
"Không riêng gì con, cả con và nàng đều cần được bình an, như thế ta mới có thể an tâm." Trạm Hi ngồi xổm xuống, áp lỗ tai mình vào bụng Mẫn Tiên Nhu, yên lặng lắng nghe động tĩnh của con gái.
.
Ngày hôm sau trên triều, Mã Chí Khiết và Tôn Đạt Lý chỉ trình lên một bản tấu chương mơ hồ, nói là chưa có chứng cứ xác thực.
Quách Trinh chớp thời cơ nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, những hung phạm kia đều giấu sẵn độc trong người, nghe nói lúc định dùng hình thẩm vấn thì cùng nhau tự sát. Chỉ điểm ấy thôi đã có thể nhìn ra những kẻ này nhất định là tử sĩ được huấn luyện. Thần cảm thấy đại án này nhất định có quan hệ với phản tặc, Vu Nguyên Đình không thoát được có liên quan. Mong hoàng thượng nghiêm trị."
Đổng Bình khinh thường nói: "Vậy tại sao bọn chúng không tự sát ngay lúc bị bắt? Mà lại tự sát ở lúc đã được áp tải về rồi và ngay trước khi thẩm vấn?"
Quách Trinh không nhanh không chậm đáp: "Cái này phải hỏi Vu Nguyên Đình. Vì sao tất cả các phú thương kia lại đồng loạt phản cung rất nhiều lần? Giống như đang chờ đợi người tới cứu, chờ không được thì phải tự tìm cách bảo vệ mình?" Hóa ra ngày ấy sau khi kết thúc phiên thẩm, Mã Chí Khiết và Tôn Đạt Lý cùng thương lượng, trước tiên cứ nhốt bọn họ ở trong lao rồi tính sau. Chu Văn vâng lệnh cải trang lén vào đại lao bộ Hình, không tìm Vu Nguyên Đình, mà tìm ba phú thương kia vừa đánh vừa đá vừa uy hiếp lại dụ dỗ. Ba phú thương đó cũng hiểu, giờ đã không còn chứng cứ, cái duy nhất định tội bọn họ chính là lời khai trước kia bị Chu Văn ép ấn vân tay, nếu như Vu Nguyên Đình cũng không chịu nhận, hất toàn bộ nước bẩn lên người bọn họ, thì tội của bọn họ sẽ được thành lập. Tội mưu phản, ám sát mệnh quan triều đình sẽ bị gϊếŧ cửu tộc. Thà một mình chết còn hơn liên lụy đến toàn bộ dòng họ, thế là ba người ấy liền kiên trì khăng khăng là do Vu Nguyên Đình. Đương nhiên Quách Trinh biết tất cả việc đó, cho nên mới không chút hoang mang hỏi lại Đổng Bình.
Đổng Bình cũng biết Vu Nguyên Đình đã là quân cờ thí bị bỏ, chỉ 'hừ' lạnh một tiếng rồi không nói thêm gì.
Mã Cường thì giống như đang hòa giải, từ tốn thưa: "Khởi bẩm hoàng thượng, khuyển tử được điều tới bộ Hình, nên vị trí Hữu thị lang bộ Hộ hiện nay bị trống, không biết hoàng thượng muốn để ai tới nhậm chức này? Thần cho rằng —— "
Trạm Hi đột nhiên cất tiếng ngăn lời ông ta lại, "Đây là một chức vị quan trọng, trẫm định cân nhắc thêm rồi nói sau. Hổ phụ vô khuyển tử, Mã Chí Khiết không phụ hoàng ân, lần trù lương này lập công rất lớn. Mã đại nhân thật biết cách dạy con, trẫm quyết định ban thưởng cho Mã Chí Khiết phong hào Nam tước, lấy đó ngợi khen. Các khanh còn chuyện gì hãy tấu lên, còn không có gì nữa thì bãi triều."
Cha con Mã gia dập đầu tạ ơn, các đại thần cũng quỳ xuống cung tiễn hoàng thượng, sau đó đứng dậy sôi nổi tới chúc mừng cha con Mã gia, chỉ là đương sự lại cảm thấy trong lòng có khổ mà không nói được.
.
Đổng Bình dìu Đổng Hoa đi, một câu nói phá thiên cơ, "Lấy thực quyền, cho hư danh, Mã gia thật đã thiệt lớn."
"Đừng quan tâm bọn họ, bây giờ chúng ta cần phải chuẩn bị cho khoa cử." Giọng Đổng Hoa âm lãnh hoàn toàn trái ngược với tướng mạo hiền lành của mình, "Không phải con bé ấy dùng vô lại đối phó với chúng ta sao, vậy chúng ta cũng dùng cách vô lại để đối phó. Lão phu muốn cho ả biết, khi đã ép kẻ trí thức phải giở thói vô lại, thì còn lợi hại hơn bọn du côn lưu manh ngàn vạn lần."