Trạm Thị Vương Triều

Chương 19-2




Kết quả mấy ngày sau đó quả nhiên có đại thần dâng tấu chương thỉnh cầu hoàng thượng tuyển tú làm phong phú hậu cung. Kỳ quái chính là thái độ của hoàng thượng vừa không từ chối cũng vừa không đồng ý, chỉ đơn giản nói ba chữ —— "Từ từ bàn". Có rất nhiều thần tử còn tới tìm Quách Trinh để mong thăm dò thánh ý, có điều Quách Trinh cũng như lọt vào sương mù chẳng thể đoán được ra. Lúc ở Đoan mấy năm trước, khi hoàng thượng thu nhận rất nhiều mỹ nhân cũng đều chỉ vì cần làm cho Mẫn Thuân thấy. Còn hiện giờ thì cần làm cho ai xem?

Ngay đến Quách Trinh còn không rõ, thì ba cha con nhà Đổng thị lại càng khó hiểu. Đêm hôm ấy ba người thượng nghị đối sách ở thư phòng, Đổng Thế Kiệt bực tức nói: "Hóa ra Trạm Hi này cũng chỉ là một kẻ háo sắc mà thôi. Ông nội, phụ thân, hai người cũng đã biết hành động của ả ta ở Đoan rồi đấy, thật đáng thương cho đám nữ tử kia."

"Câm mồm!" Đổng Bình quát lớn.

Đổng Hoa thở dài: "Thế Kiệt, nhìn một việc không thể chỉ nhìn mặt ngoài. Nếu nữ tử này thật sự không giỏi nhẫn nhịn, thì hôm nay người ngồi trên ghế rồng cũng không phải nàng ta và muội muội của cháu cũng sẽ không chỉ là một hoàng hậu hữu danh vô thực như lúc này. Cháu không thấy kết cục của các mỹ nhân ở phủ Đoan vương sao? Bình nhi..."

"Phụ thân," Đổng Bình khom người nghe Đổng Hoa căn dặn: "Vẫn là dùng bất biến ứng vạn biến. Con lại đi phái người báo cho Hà Lượng, cần phải vạn phần cẩn thận, đừng để cho người ta thừa nước đục thả câu."

Đổng Bình vừa mới đáp "Vâng", chợt nghe bên ngoài có tiếng chân dồn dập từ xa chạy tới gần, ngay sau đó là giọng thở phì phò của gã tâm phúc ngoài cửa, trên mặt hằn đầy lo lắng, vội vàng thấp giọng nói: "Lão thái gia, lão gia, thiếu gia, việc lớn không ổn."

Đổng Thế Kiệt kéo cửa ra, trách mắng: "Còn thể thống gì nữa!"

Gã người hầu tâm phúc gấp gáp đến đổ mồ hôi đầy đầu, "Thiếu gia, vạn phần khẩn cấp lắm rồi."

Đổng Bình nổi cáu con trai lúc này còn muốn làm bộ làm tịch, liền quát lớn: "Còn không mau vào đây nói?"

Gã người hầu chẳng còn tâm trí quan tâm lễ nghi, nhanh chóng xông vào cũng không kịp hành lễ đã vội nói: "Lão thái gia, lão gia, người phủ Hà Gian đến nói là Mã Chí Khiết bị giặc cỏ làm trọng thương, tình hình nguy cấp. Bây giờ tấu chương khẩn tám trăm dặm đã được đưa tới cung rồi, Hà đại nhân mong lão thái gia, lão gia mau chóng cho chủ ý."

"Hóa ra là giăng bẫy chờ chúng ta ở chỗ này. Hoàng thượng đủ ác độc, thủ đoạn thật tuyệt tình." Rốt cuộc Đổng Hoa vẫn là người nhanh nhạy, mặc dù hơi nhắm mắt, nét mặt vẫn còn bình thản ung dung, phân phó: "Ngươi đi xuống trước đi, cho người truyền tin lại cho Hà Lượng. Hiện giờ nên yên lặng theo dõi kỳ biến, phải giữ sự bình tĩnh không cần loạn, trong triều đình còn có lão phu đây." Gã người hầu đáp "Vâng" một tiếng liền đi ra ngoài.

Đổng Thế Kiệt vội vàng đóng cửa lại, oán hận: "Trạm Hi này nào còn là nữ nhân, rõ ràng chuyện này chính là do ả ta phái người giở trò quỷ đây mà."

Đổng Bình cũng có chút sốt ruột: "Phụ thân, thế này thì phải làm sao mới ổn đây?"

Đổng Hoa thở dài một tiếng, mở mắt, bình tĩnh nói: "Càng là lúc này, càng phải tỉnh táo.Từ xưa quân đội không xử án, cho dù có muốn tiêu diệt thổ phỉ, cũng phải do phủ nha đi đầu. Nếu thật là trộm cướp hung hăng ngang ngược, vậy cũng cần phủ nha dâng tấu chương lên triều đình, thì triều đình mới có thể phái binh tới. Có điều nếu ở nơi đó có dân đang loạn, mà triều đình còn phái binh, vậy không phải sẽ khiến lòng dân hoảng sợ? Đến lúc đó lỡ như có kẻ địch nhân cơ hội này rồi thừa dịp đem quân kéo tới, không phải hoàng thượng càng không dễ ổn định mọi chuyện hay sao? Mọi người thấy đúng không?"

Lòng Đổng Bình dần bình tĩnh lại, "Ý của phụ thân là, ngày mai trên triều, chúng ta tuyệt đối không đồng ý cho hoàng thượng phái binh tiêu diệt, mà chỉ để phủ nha ở Hà Gian ra mặt dẹp loạn thôi?"

Đổng Hoa gật đầu, lại nhắm mắt, chậm rãi nói: "Con lập tức phái người đi liên lạc với phe cánh của chúng ta, ngày mai trên triều quyết không nhân nhượng chuyện này. Aiz, hiện giờ chắc người duy nhất thầm buồn đau là Mã Cường. Chẳng lẽ ta thực sự đã già? Không thể đoán ra được ý của Mã gia, chẵng lẽ bọn họ thật sự toàn tâm toàn ý quy thuận hoàng thượng?"

Đổng Bình ưu sầu: "Môi hở răng lạnh, hắn sẽ không dễ chịu gì đâu."

"Con trai lão già đó đều sắp toi rồi, mà lão ấy vẫn còn băn khoăn gì nữa chứ?" Giờ phút này Đổng Thế Kiệt nào còn chút phong độ, nói bừa mắng to. Cứ thế trong thoáng chốc, ba cha con Đổng gia còn cảm thấy lòng lạnh lẽo hơn cả tuyết đêm đang rơi ngoài cửa sổ kia.

.

Ngày hai mươi ba tháng Giêng năm Thánh Khải thứ hai, chúng triều thần đều cúi đầu vội vàng đi vào điện Quang Đại. Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ mời toàn bộ các quan viên tam phẩm trở lên nhất định phải tham dự đại triều. Trong lòng những lão già này đều có suy nghĩ không giống nhau, có người đã biết tin, có người vẫn mờ mịt chưa hiểu. Riêng Mã Cường là người thống khổ không thể tả, đang nghẹn ngào quỳ trên đất cầu hoàng thượng hãy lấy lại công đạo cho con trai mình. Kỳ thật đâu phải trong lòng ông không biết, đây chính là do hoàng thượng gây ra. Nhưng biết thì làm gì được chứ? Nếu như hợp tác với Đổng thị, vậy con trai của ông liệu còn giữ được tính mạng không? Quên đi, dù sao con trai cũng quyết ý muốn đi theo hoàng thượng, không bằng biết thời biết thế, mượn cơ hội này thể hiện lòng trung thành của Mã gia ta. Chỉ là thế này thì tội cho con trai, phải chịu khổ lớn như vậy.

Trạm Hi thờ ơ lãnh đạm nhìn các đại thần đang cãi lộn với nhau trên đại điện, Quách Trinh cầm đầu phái tâm phúc, đương nhiên là thỉnh cầu phái binh diệt cướp. Vây cánh của Đổng thị thì kiên quyết yêu cầu việc của địa phương trước tiên cứ cho phủ nha ở địa phương xử trí. Song phương tranh chấp không ngừng, trong đó Vương Công Danh kích động nhất, ông nhìn chằm chằm Đổng Hoa, cười lạnh: "Thiên hạ ai không biết tỉnh Dự Bình là của nhà Đổng thái sư. Đổng thái sư không đồng ý xuất binh dẹp loạn, kỳ thật tâm tư đã rõ rành rành!" Giọng vừa to vừa cao vút, khiến tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng, nhất thời cả đại điện liền câm lặng. Đây là ngang nhiên lột gốc gác của Đổng gia, để Đổng gia mất mặt là chuyện nhỏ, mà nếu cẩn thận suy ngẫm sâu xa hơn, không phải đang ngầm nói Đổng gia ngang nhiên nuốt thuế của quốc gia, có ý định mưu phản, là tội sẽ bị tru di cửu tộc.

Cha con Đổng Hoa âm trầm không nói, tâm phúc của bọn họ là Tôn Đạt Lý lập tức nhảy ra trừng mắt: "Được lên triều từ trước đến nay đều phải là quan to trên tam phẩm mới được lên tiếng tham nghị, không biết phẩm cấp của Vương đại nhân ở mức nào mà dám chạy đến nơi đây nói bừa nói loạn." Sau đó liền quỳ xuống thành khẩn thưa: "Quân binh chỉ lo đại sự quốc gia. Hoàng thượng, chỉ vì mấy tên thổ phỉ không đáng nhắc tới mà tùy tiện xuất binh, sẽ khiến cho dân chúng bất an sợ hãi, nếu lại có thêm kẻ muốn gây rối cố ý bịa đặt kích động, vậy thật sự sẽ gây ra tai họa cho triều đình. Mong hoàng thượng nghĩ lại." Biểu lộ một lòng trung tâm vì nước vô cùng xúc động.

"Ngươi ——" Mặt Vương Công Danh đỏ bừng, nếu thật tâm xét, quả thật ông không có tư cách gì để nói. Lúc Quách Trinh dẫn ông vào đây, ông đã biết hẳn là hoàng thượng ngầm đồng ý, nên không nghĩ ngợi nhiều. Nhưng ông, một không có thánh chỉ, hai không có khẩu dụ, người khác công kích ông mấy điểm này, quả thật ông không cách nào phản bác.

"Tôn khanh gia quả là một lòng vì dân vì nước. Mấy ngày trước còn phí sức cho chuyện con nối dõi của trẫm đây, hôm nay đã lại phải lo âu vì triều đình, thật là một tấm gương mẫu mực của toàn bộ chúng quan." Rốt cuộc Trạm Hi đã mở miệng, giọng điệu không có một tia trầm bổng, mà chỉ đều đều như đang ở trong sân vắng nói lời tán gẫu, "Tôn đại nhân thấy, trước mắt thì việc diệt trừ thổ phỉ là trọng yếu, hay là việc tuyển tú là trọng yếu hơn?"

Tôn Đạt Lý sửng sốt, trong lòng không ngừng đắn đo cân nhắc, Nên nói thế nào? Nói tuyển tú quan trọng, giữa lúc cả triều còn đang phiền lòng vì quốc sự, nói thế chẳng phải muốn bảo hoàng đế hãy đi làm hôn quân? Còn nói diệt trừ thổ phỉ là quan trọng, ngay giữa sự ủng hộ nhiệt tình của các tâm phúc hoàng đế, chẳng phải sẽ cho Trạm Hi dựa thế xuất binh? Có điều Tôn Đạt Lý cũng không phải kẻ ngu ngốc, lập tức đáp lời: "Đương nhiên đều trọng yếu."

Đột nhiên Trạm Hi nở nụ cười, "Tôn Đạt Lý không hổ là môn sinh đắc ý của Đổng thái sư, lời nói này rất hợp ý trẫm. Chỉ vậy động binh, quả thật không ổn. Thế này đi, trẫm chỉ phái ba ngàn nhân mã vào Dự Bình để hiệp trợ quan chức ở đó. Còn việc tuyển tú, trẫm cảm thấy tốt nhất nên giao cho Tôn Đạt Lý khanh. Tôn khanh gia thấy nên tiến hành việc tuyển tú này thế nào?"

"Thần cho rằng, trong hậu cung chỉ hoàng hậu và hoàng quý phi thì quả thật không thể hầu hạ tốt cho hoàng thượng. Dựa theo thể chế, quý phi nên có hai vị, phi có bốn vị, tần có mười sáu vị, còn tài tử thì không có định chế về số lượng. Thần cảm thấy, dán hoàng bảng rộng rãi, rồi tầng tầng sàng lọc chọn từ dân gian, nhất định sẽ tìm ra được những nữ tử tài mạo song toàn." Tôn Đạt Lý nói rất trôi chảy. Lúc nghe thấy hoàng đế nói muốn phái ba ngàn nhân mã vào tỉnh Dự Bình thì ông còn đang định tìm lý lẽ biện luận một phen, nào ngờ lời của hoàng đế chợt xoay chuyển, kéo sang việc tuyển tú, ông chỉ có thể nói bừa ứng phó trước, đợi có cơ hội thì sẽ lại trình tấu khuyên ngăn hoàng thượng, dù sao nhất định cũng không thể để binh mã tiến quân vào Dự Bình.

Trạm Hi lại hết sức hài lòng, cười nói: "Tôn khanh thật hiểu lòng trẫm! Trẫm biết, ngoài kia vẫn có rất nhiều những thư sinh nghèo cổ hủ mắng trẫm là tà đạo trái luân thường, ngay ở trong triều này cũng còn một số thần tử trong lòng nghĩ vậy. Chỉ có Tôn khanh là một lòng vì trẫm. Chương Thành, truyền ý chỉ của trẫm, Tôn Đạt Lý một lòng vì quốc gia, phong làm Thái tử Thiếu bảo. Việc tuyển tú được giao cho Tôn thiếu bảo đảm nhiệm." Trạm Hi không đợi Tôn Đạt Lý dập đầu tạ ơn, nói tiếp: "Có điều, hiện giờ dân chúng còn chưa no bụng, nếu gióng trống khua chiêng tuyển tú, chẳng phải bảo toàn bộ người trong thiên hạ mắng trẫm hôn quân?" Dứt lời, đánh mắt về phía Quách Trinh.

Quách Trinh vội bước ra, góp lời: "Thần cho rằng, dân chúng vốn ít hiểu lễ nghĩa, không có đủ công dung ngôn hạnh, sao có tri thức hiểu lễ nghĩa bằng các tiểu thư nhà quan, hoàng thượng tuyển tú đương nhiên phải tuyển từ tầng lớp quan lại lên trên thôi. Việc của hậu cung vốn ngoại thần không nên nhiều lời, nhưng theo lời Tôn đại nhân nói, nếu tuyển đủ toàn bộ các vị trí tần phi, vậy tương lai nếu có vị nương nương nào có công với xã tắc, vậy sẽ thật khó để hoàng thượng phong thưởng được thêm."

Trạm Hi hơi trầm ngâm, "Quách tướng nói có lý. Chỉ sợ chúng quan của trẫm cũng không có nhiều con gái như vậy. Không bằng trước cứ tuyển hai vị phi cùng mấy tài tử là được. Hôm nay nghị luận đến đây thôi. Bãi triều."

"Hoàng thượng," Tôn Đạt Lý gấp đến độ chẳng quan tâm đến thất thố, cao giọng hô: "Mong hoàng thượng nghĩ lại, tuyệt đối không thể điều động binh mã vào lúc này được."

Kỳ Hoài Quan đứng một bên quái gở nói: "Tôn đại nhân, trước đó vài ngày chính ông đi đầu thượng biểu thỉnh cầu hoàng thượng mở rộng hậu cung, hôm nay hoàng thượng cũng đã đồng ý. Ông phải biết chuyện tuyển tú vốn là chuyện của nội cung, nhưng hoàng thượng lại giao thiên đại ân sủng này cho một Đại Lý tự Khanh như ông làm, lại cho ông thêm chức tước, cái này đã thể hiện rõ sự tín nhiệm của hoàng thượng dành cho ông, thế mà ông còn không mau tạ ơn, cớ gì cứ phải níu lấy việc có xuất binh hay không với bộ dạng như trung thần tiết liệt như thế này cho ai xem vậy? Rõ ràng hoàng thượng đã nói rõ, chỉ đưa ba ngàn nhân mã đi trợ giúp quan địa phương bình loạn, vậy mà cũng gọi là điều động binh mã sao? Ông có thấy ai chỉ dùng ba ngàn binh đi đánh giặc không? Tôn đại nhân, đừng cứ ỷ vào sự tín nhiệm của hoàng thượng mà góp lời hết việc này sang việc khác. Dù sao triều đình này cũng không phải do nhà ông mở ra."

Tôn Đạt Lý tức giận tới run rẩy, "Kỳ Hoài Quan, sao ngươi dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Hoàng thượng —— "

"Được rồi." Trạm Hi quát lớn để mọi người ngưng cự cãi, mỉm cười nhìn về phía Đổng Hoa, "Đổng thái sư, trẫm có thể đồng ý việc tuyển tú này, đều nhờ có sự ủng hộ mạnh mẽ từ hoàng hậu, đây cũng là thái sư biết cách dạy dỗ cháu gái đấy. Tôn thiếu bảo thân là Đại Lý tự Khanh, vốn cũng rất bận rộn việc chính trị, chuyện đại sự như tuyển tú này, thế nào cũng cần nhờ thái sư để ý nhiều hơn."

Đổng Hoa làm sao không biết đây là hoàng thượng muốn lấy việc tuyển tú làm thẻ đánh bạc để trao đổi điều kiện buộc lão phải đồng ý việc xuất binh. Hoàng thượng rõ ràng đang nói cho lão biết, Ngươi không đồng ý điều kiện của ta, thì ta cũng sẽ không để người của ngươi sắp xếp được vào hậu cung của ta. Chỉ là lão không thể chấp thuận được, thu mua lòng người cần rất nhiều tiền bạc, mà Dự Bình chính là kho tiền của lão. Đối với người khác, lão là chỗ dựa vững chắc, còn đối với lão, Dự Bình chính là chỗ dựa vững chắc của lão. Vì lẽ đó, lão khẽ cắn răng, run rẩy quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, tuyển tú liên quan tới gốc rễ quốc gia, chúng thần đương nhiên sẽ tận tâm. Chỉ là từ thời tiền Tấn, trong mắt người dân thì binh cũng như cướp, bọn họ sợ gặp binh còn hơn cả mãnh hổ, hiện giờ triều cục chưa ổn, hoàng thượng tuyệt đối không thể xuất binh làm lòng dân thêm bất an. Thổ phỉ chỉ là một đám ô hợp, quan phủ hoàn toàn có thể tự mình xử lý được. Kính mong hoàng thượng hãy suy nghĩ lại."

Lời này có chứng có cứ, Trạm Hi còn đang suy nghĩ đối sách, thì Mã Cường bỗng chợt ngã xuống nền đất khóc lớn, "Hoàng thượng ơi hoàng thượng, con trai thần thảm quá. Đổng thái sư," ông mạnh mẽ quay đầu nhìn chằm chằm Đổng Hoa, thê lương nói: "Đổng thái sư, ngài có con trai cháu trai, đến chắt trai cũng có ba bốn đứa. Còn Mã gia của ta, chỉ có duy nhất một huyết mạch này thôi, chẳng lẽ ngài liền cứ thế nhẫn tâm nhìn Mã gia ta tuyệt hậu? Ngài nói thổ phỉ không đáng lo ngại, nhưng ở nơi nào có thổ phỉ giữa ban ngày ban mặt trắng trợn đánh cướp khâm sai không? Rõ ràng chính là ác nghiệt dư đảng của tiền triều, rõ ràng là đang mưu phản. Kính mong hoàng thượng hãy phái quân đội hùng hậu trấn áp bọn phản tặc." Trên mặt ông tràn ngập bi thương, còn trong lòng thì âm thầm bội phục hoàng thượng. Nữ nhân này có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, quả thật tâm cơ thâm trầm. Dùng con trai mình để lấy cớ xuất binh, đã có việc xảy ra rành rành, nói thêm nhiều nữa cũng không có tác dụng. Hơn nữa nếu hoàng thượng khư khư cố chấp, Đổng gia cũng chẳng thể làm gì. Ba ngàn binh mã chẳng đủ nhiều để đến mức làm dân chúng hoảng sợ. Nhưng đối với quan phủ, ba nghìn binh mã này đã đủ như kiếm sắc treo lơ lửng trên đầu rồi. Thật sự quá cao tay. Chỉ mong lần tỏ thái độ này của mình có thể làm cho hoàng thượng nhìn Mã gia với con mắt khác, nếu không môi hở răng lạnh, chỉ sợ Đổng - Mã cùng đồng thời gặp xui xẻo.

Lúc này Quách Trinh cũng chớp thời cơ nói thêm: "Đổng thái sư, hoàng thượng cũng đâu phải định gây chiến, chẳng qua phái ba ngàn người đi hiệp trợ quan nha đàn áp thổ phỉ thôi. Ngài có con cháu đong đầy cả sảnh, sao không thông cảm chút cho tấm lòng của Mã đại nhân? Nếu thay cháu trai của ngài vào chỗ của Mã thị lang, chắc ngài sẽ không phản đối như vậy." Lời này nửa là châm chọc, nửa còn lại là uy hiếp. Trong lòng Đổng Hoa thất kinh, nếu thật đưa cháu trai của lão đi thay chỗ cho Mã Chí Khiết, chỉ sợ hoàng thượng còn xuống tay tàn nhẫn hơn. Lão nghĩ đi nghĩ lại, Nếu cho cháu trai tới Dự Bình, chắc hẳn các phủ huyện sẽ làm dáng chút đưa ra chút thuế ruộng. Tuy sẽ hao tài, nhưng ít nhất không đến nổi trọng thương, Dự Bình vẫn là của Đổng gia ta, hoàng gia cũng có được mặt mũi, đây cũng là một nước cờ trung dung ai cũng có lợi. Nghĩ thế, lão hung hăng lườm Mã Cường, đang định mở miệng nói, nào biết Trạm Hi xụ mặt, tức giận trách cứ: "Đây là triều đường của Đại Đoan ta, không phải cái chợ bán thức ăn mà cứ nhao nhao ồn ào, còn ra thể thống gì nữa? Trẫm chỉ muốn điều một nha tướng giáo úy thất phẩm dẫn theo ba ngàn người đi xem thử tình hình thôi, thế mà các ngươi liền đã tranh cãi ầm ĩ cả lên, nơi nào còn vẻ lịch sự tao nhã của phần tử tri thức? Nếu binh mã của trẫm cũng làm ra những chuyện tệ hại như của tiền Tấn, trẫm quyết không khoan dung. Việc này không cần bàn nữa." Dứt lời, liền không buồn nhìn đám người đó, phất tay bỏ đi.

Đổng Hoa đứng ngây ra, ngay cả khi chúng quan đều đã dập đầu cáo lui hết rồi vẫn chưa tỉnh hồn lại, tận tới lúc con trai tới nâng lão dậy, lão mới suy sụp xua tay. Đổng Bình nhỏ giọng an ủi: "Phụ thân, dù sao sức khỏe vẫn trọng yếu hơn. Cũng chỉ có ba ngàn người, chúng ta vẫn có thể ứng phó."

Đổng Hoa nhìn quanh điện Quang Đại trống rỗng, lòng như tro tàn, cười khổ, nhỏ giọng: "Là phụ thân tính sai. Dù Trạm Hi có là một nữ tử vô năng thế nào, thì nó cũng là hoàng đế, có quyền sanh sát trong tay, là vị vua nắm trong tay tất cả những gì quan trọng nhất trong thiên hạ. Bất kể đối sách chúng ta lén bày có hoàn mỹ thế nào, cũng đấu không lại được một câu nó nói, bởi vì đây là vương quyền. Chúng ta là thần tử dù có thế nào cũng chẳng thể chống lại được vương quyền." Ánh mắt lão đầy mờ mịt, Đến cùng là đã sai chỗ nào? Chẳng lẽ lúc đầu tiên đó nên liều chết không đồng ý Trạm Hi đăng cơ mới đúng sao? Thịt cá sao có thể địch qua dao thớt. Hay là nên một lòng đầu phục Trạm Hi? Là cựu thần tiền triều lộng quyền nhiều năm, làm sao Trạm Hi dễ dàng tin tưởng. Thật muốn hoàn toàn dựa vào Trạm Hi, chỉ sợ rồi chết thế nào cũng không hay. Aiz, vì tương lai trăm năm của Đổng gia, vẫn nên sốc đủ tinh thần, để bắt Trạm Hi phải dựa vào Đổng gia trị quốc mới là thượng sách. Có điều trước mắt, hừ, việc ngoài triều Đổng Hoa ta đã tính sai trước ngươi, nhưng chuyện trong nội cung ta nhất định sẽ không để ngươi dễ chịu. Đổng Hoa giậm mạnh cây gậy xuống đất, nói lạnh lùng: "Đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.