Trăm Năm Hạnh Phúc, Trọn Đời Bình An

Chương 19: Ngoại truyện Nghi Thanh




Vì Hoàng tổ mẫu đột nhiên lâm bệnh, mọi người đều phải túc trực bên cạnh nên chuyện rời kinh đi ngao du sơn thủy của Nghi Thanh cũng bị trì hoãn. Đợi đến khi nàng rời khỏi kinh thành thì đã là mùa xuân năm sau.

Ngày Nghi Thanh rời kinh, Cố Nghi An đến tiễn nàng. Một thân bạch y, tay cầm quạt, giống hệt như lần đầu nàng gặp Cố Nghi An.

Cố Nghi An ngắt một nhành liễu rủ, ánh mắt đầy ý cười: “Ở kinh thành có muôn trùng cây cỏ, lại chỉ có dương liễu nói chuyện biệt ly.”

Nghi Thanh cười, bước xuống xe đón lấy cành liễu: “Cảm ơn.”

“Sinh thần vui vẻ.”

Nghi Thanh ngẩn người, mất một lúc lâu mới định thần lại: “Tỷ còn nhớ à, mấy năm trước toàn phải để ta nhắc tỷ mới chúc ta cơ mà.”

Cố Nghi An nhìn xa xăm về phía con đường trải dài vô tận trước mặt, giọng điệu sảng khoái: “Hôm nay là sinh nhật của công chúa, muội cứ nói tâm nguyện của mình ra, chỉ cần là điều trong khả năng thì ta sẽ đồng ý với muội.”

Câu nói này trong chốc lát phá vỡ toàn bộ sự rộng lượng mà nàng tự cho là đúng bấy lâu nay. Nàng chẳng cần biết cái gì gọi là đến trước đến sau. Nghi Thanh cười: “Được thôi. Người ta thường nói ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ta từng cứu tỷ một lần, cho nên...”

Nghi Thanh cố tình kéo dài âm cuối, ánh mắt gian xảo: “Tỷ làm Cố khanh của ta một năm, cùng ta đi phiêu bạt giang hồ.”

Nghi Ninh và Nghi Hoa ngồi bên cạnh thấy thế cũng vội vàng lên tiếng đỡ lời: “Ha ha ha, Nghi Thanh tỷ đúng là biết đùa...”

“Được thôi.”

“!!!”

Đừng nói đến Nghi Ninh và Nghi Hoa, ngay cả Nghi Thanh cũng thấy bất ngờ.

“Tỷ...tỷ phải nghĩ cho kỹ đấy...” Nghi Thanh cố tỏ ra bình tĩnh: “Bổn công chúa không nói đùa đâu.”

Cố Nghi An nhướng mày: “Ta cũng đâu có đùa.”

Nghi Ninh và Nghi Hoa kéo tay Cố Nghi An: “Nghi An, tỷ bị điên à? Tỷ không sợ Ninh vương tức giận à? Lại nói...lỡ như Nghi Thanh tỷ đến lúc đó lại nuối lời, không để tỷ về nữa thì sao?”

“Ta nói này”, Nghi Thanh cạn lời nhìn hai người họ: “Tuy rằng ta không phải quân tử gì, nhưng mà hai người cũng đừng xem ta là tiểu nhân thế chứ.”

“Bây giờ tỷ chính là tiểu nhân chứ còn gì!” Cả hai đồng loạt lên tiếng.

“...”

“Được rồi...” Cố Nghi An gỡ tay hai người họ ra, gấp chiếc quạt lại xếp vào bên hông, sau đó quay sang vỗ vai dặn dò: “Hai người quay về đi, giúp ta báo với gia đình một tiếng, bảo với Ninh vương và Lý thái phó nữa. Bảo với bọn họ rằng, qua một năm ta sẽ quay về.”

Cứ như vậy, Cố Nghi An theo Nghi Thanh đi ngao du sơn thủy, phiêu bạt giang hồ.

Nghi Thanh đứng trước mũi thuyền, tâm trạng rất tốt, hỏi người bên cạnh: “Muốn đi đâu?”

Cố Nghi An nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng dịu dàng của mùa xuân, đáp lại mà không cần suy nghĩ: “Đến Hàng Châu đi. Có người nói sẽ đợi ta đến đó uống trà khi xuân đến.”

Trần Nhược Lan có lẽ không thể ngờ rằng có một ngày Cố Nghi An và Nghi Thanh lại cùng đến thăm nàng. Hai người họ thân thiết với nhau từ bao giờ vậy?

Nghi Thanh nhìn dáng vẻ không hiểu chuyện gì của Trần Nhược Lan: “Sao thế? Bị tình yêu làm cho hồ đồ luôn rồi à?”

Trần Nhược Lan lúc này mới định thần lại, vội chạy đến ôm chầm lấy hai người: “Muội nhớ mọi người quá.”

Cố Nghi An cười vỗ vỗ lưng Trần Nhược Lan: “Tên Phùng Hựu kia không bắt nạt cô đấy chứ?”

Ở chơi với Trần Nhược Lan vài hôm, hai người lại khởi hành rời khỏi. Lúc tạm biệt, Trần Nhược Lan đỏ mặt nói: “Mấy ngày nữa ta và Phùng Hựu sẽ quay về kinh thành. Ngày...ngày ta thành thân hai người nhất định phải đến đấy nhé.”

Nghi Thanh búng tay lên trán Trần Nhược Lan: “Yên tâm, cho dù không về kịp thì ta cũng không thiếu quà đâu.”

Nghi Thanh và Cố Nghi An đi qua rất nhiều nơi, cùng làm rất nhiều chuyện thú vị. Bọn họ giúp quan địa phương đánh đuổi thổ phỉ sơn tặc, vừa ăn dưa hấu vừa xem đại hội võ lâm, cùng nhau câu cá nơi hoang sơ cùng cốc.

Trong một đêm trời thu, bọn họ cứu được một cô nương.

Cô nương đó trông còn nhỏ tuổi hơn cả Nghi Ninh và Nghi Hoa, trên người toàn là máu, đôi mắt sợ sệt nhìn bọn họ. Nghi Thanh vừa chèo thuyền vừa nhìn kỹ gương mặt cô nương đó, nàng hơi sững lại: “Sao cố ấy...”

Cố Nghi An thì bình tĩnh hơn, vội vàng vẫy tay với tiểu cô nương: “Muốn trú mưa à?”

Mộ Thất Thất từ nhỏ đã được sư phụ dạy rằng: giang hồ hiểm ác, không được dễ dàng tin tưởng ai. Nhưng lúc nhìn thấy người đứng trên thuyền kia vẫy tay với nàng hỏi nàng có muốn trú mưa không, nàng lại vô thức tin tưởng. Sự thật chứng minh rằng, mắt nhìn người của Mộ Thất Thất đúng là không tệ.

Nghi Thanh khoanh tay trước ngực nhìn cô nương đang vô cùng bất an trước mặt. Cố Nghi An lấy một bộ quần áo mới đưa cho cô nương kia: “Tìm mãi mới thấy mấy bộ vừa người cô, cô chịu khó chút nhé. Nước đã chuẩn bị xong rồi, cô mau đi tắm đi, đừng để bị cảm.”

Mộ Thất Thất rất cảm động, hốc mắt đỏ hồng nhìn Cố Nghi An: “Cảm ơn ca ca, huynh đúng là người tốt.”

“...”

Nhìn theo bóng Mộ Thất Thất bước vào phòng, Nghi Thanh cảm thán: “Ta sai rồi, hình như Nghi Hoa cũng không đến nỗi ngốc.”

Cố Nghi An ngại ngùng sờ mũi: “Không trách cô ấy được. Ta đang mặc đồ nam mà, đúng là hơi khó phân biệt.”

Nghi Thanh phản bác: “Nhưng mà tỷ có uống thuốc đổi giọng đâu, nghe giọng như vậy mà cũng gọi là ca ca được?”

“...”

Tiểu cô nương kia sống ở chỗ bọn họ mấy ngày, Nghi Thanh cũng tìm hiểu rõ thân phận của cô nương đó. Mộ Thất Thất là người của Lan Nhân Cốc. Mấy nơi như vậy nếu không phải là nơi thần y cao thủ ẩn cư thì cũng là những kẻ ác độc đang lẩn trốn. Trùng hợp là Lan Nhân Cốc chính là nơi mà giang hồ đồn là ác nhân cốc. Lần trước hai bọn họ tham gia võ lâm đại hội từng thấy các đại hiệp chuẩn bị cùng nhau tấn công nơi đó. Ác nhân cốc lại nuôi dạy nên một con thỏ nhỏ thế này, đúng là kỳ lạ.

Mộ Thất Thất đỏ hồng đôi mắt: “Những chuyện mà ác nhân cốc làm đều là những việc táng tận lương tâm. Trước đây sư phụ cũng từng làm không ít chuyện xấu xa, nhưng sau đó bà ấy đã hối hận rồi. Từ nhỏ sư phụ đã dạy ta phải hướng thiện, dạy ta phải làm chuyện tốt, để sau này bà ấy xuống địa ngục có thể bớt chịu khổ đi một chút. Sư phụ nói kết cục hôm nay của Lan Nhân cốc cũng đều là báo ứng, ta không cần phải báo thù cho bà ấy. Giang hồ không ai quen biết ta, từ nay về sau chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình là được.”

Nghi Thanh vừa uống trà vừa gật đầu: “Cũng may là cô nghĩ thông suốt, nếu như là trong tiểu thuyết, lúc này có lẽ cô đang cầu xin bọn ta dạy cô võ công để báo thù cũng nên.”

Lời còn chưa kịp dứt thì Mộ Thất Thất đã quỳ xuống, ôm lấy chân Nghi Thanh: “Mong tỷ tỷ nhận ta làm đồ đệ.”

...

Cố Nghi An bê theo một đĩa dưa hấu bước ra từ trong phòng, nhìn thấy một màn này thì không quên thêm dầu vào lửa: “Thất Thất, muội đừng quên câu này nhé: nếu người không đồng ý, ta sẽ nhảy từ đây xuống!”

Mộ Thất Thất cảm thấy đề nghị này không tồi, ngẩng đầu lên chuẩn bị nói thì bắt gặp nụ cười giả lả của Nghi Thanh: “Bây giờ ta có thể ném cô xuống dưới đó luôn.”

Sở dĩ Mộ Thất Thất muốn đi theo Nghi Thanh học võ công là bởi vì ngày thứ hai sau khi lên thuyền, Mộ Thất Thất đã được chứng kiến thân thủ phi phàm của Nghi Thanh. Hôm đó trời sẩm tối, đám thủy tặc nhắm đến thuyền của bọn họ. Đứng trước mặt Mộ Thất Thất là mười mấy tên thủy tặc, nàng nắm chặt thanh kiếm trong tay, sợ hãi nuốt nước bọt, lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Nghi Thanh ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi thuyền, kéo Mộ Thất Thất ra sau lưng, cầm lấy thanh kiếm trong tay nàng, chẳng thèm liếc nhìn đám thủy tặc: “Đánh nhanh cút nhanh, ai về nhà đấy. Chân tay đầy đủ mà suốt ngày đi làm mấy chuyện vớ vẩn.”

Đám thủy tặc tức giận: “Muốn chết à?”

Mộ Thất Thất nhìn bóng lưng trước mặt, chiêu thức nhanh gọn đẹp mắt. Mộ Thất Thất nhìn đến mê mẩn...

Đến khi cả đám thủy tặc đều đã nằm rạp trên đất, Nghi Thanh gọi với vào trong khoang thuyền:

“Cố Nghi An!”

“Có ta đây.” Cố Nghi An từ trong bước ta, đem theo dây thừng, vỗ vỗ vai Mộ Thất Thất còn đang ngẩn người: “Lau nước miếng đi. Xong thì giúp ta trói người, ngày mai đưa đến quan phủ.”

Nghi Thanh bị Mộ Thất Thất ôm lấy chân không thể cử động, chỉ đành mở miệng khuyên nhủ: “Cô có sư phụ rồi mà.”

Mộ Thất Thất cười ngốc nghếch: “Học không bao giờ là thừa.”

“Ta không muốn dạy cô.”

“Ta tin là chân thành sẽ cảm động trời xanh.”

“Cố Nghi An còn lợi hại hơn kìa.”

“Ta muốn tỷ dạy cho ta.”

Nghi Thanh phát hiện Mộ Thất Thất là người vô cùng cứng đầu, cuối cùng chỉ đành thỏa hiệp, lập giao ước ba điều với nhau.

“Thứ nhất, ta có thể chỉ điểm cho cô, nhưng tuyệt đối sẽ không làm sư phụ của cô.”

“Thứ hai, ra ngoài không được phép nói là ta dạy võ công cho cô.”

“Thứ ba, chúng ta phải duy trì khoảng cách, cô không được phép động tay động chân.”

Mộ Thất Thất vui mừng ôm chầm lấy nàng: “Tốt quá rồi!”

“Ta nói rồi! Duy trì khoảng cách!”

Thế là phía sau Nghi Thanh và Cố Nghi An lại mọc thêm một cái đuôi.

Cố Nghi An nhìn thanh kiếm như bị chó gặm trong tay Mộ Thất Thất: “Thanh kiếm này...trông tủi thân thật đấy nhỉ?”

Mộ Thất Thất ngại ngùng cúi đầu: “Hôm đó Nghi Thanh tỷ đánh nhau với đám người kia xong thì biến thành như vậy.”

Nghi Thanh đứng bên cạnh trừng mắt: “Kiếm không tốt mà còn trách ta à?”

Mộ Thất Thất vội vàng giải thích: “Không phải không phải, ta không có ý đó.”

“Được rồi,” Cố Nghi An cười: “Đừng để ý đến Nghi Thanh, ta làm cho muội một thanh kiếm mới.”

Cố Nghi An bảo Mộ Thất Thất chuẩn bị giấy mực, viết thư cho thiếu chủ sơn tranh ở Dương Châu nhờ bọn họ làm giúp một thanh kiếm. Cố Nghi An cầm bức thư lên xem, qua một lúc lâu với khách sáo nói: “Chữ đẹp đấy, có lẽ là tại ta chưa từng học qua loại chữ này.”

Nghi Thanh nghe xong thì hiếu kỳ xích lại gần xem, qua một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, chân thành hỏi:

“Đây là chữ viết của dân tộc thiểu số nào thế?”

“...”

Dương Châu.

Âu Dương thiếu chủ vừa nghe tin có khách quý đến liền ra cửa đón tiếp, nhìn thấy Cố Nghi An thì vẫy tay vô cùng thân thiết: “Nghi An đến rồi đấy à.”

Âu Dương thiếu chủ nhìn Mộ Thất Thất đang đứng phía sau: “Đây là muội muội của cô à, giống nhau thật đấy.”

“...”

Nghi Thanh rất thích Dương Châu, lúc tâm trạng tốt sẽ dạy võ công cho Mộ Thất Thất. Mộ Thất Thất rất bận rộn, vừa học võ công vừa theo Cố Nghi An học viết chữ, lại phải ngồi nghe Âu Dương thiếu chủ kể về câu chuyện của hắn với vị ý trung nhân kia. Nhưng Mộ Thất Thất cảm thấy, cuộc sống thế này thật là tốt.

Chớp mắt đã đến đông chí. Người của sơn trang cùng nhau gói há cảo, không khí vô cùng náo nhiệt, giống như đón tết vậy. Trên bàn tiệc, Mộ Thất Thất uống đến đỏ cả mặt: “Từ trước đến giờ ta không biết là đông chí cũng có thể vui vẻ như vậy.”

Nghi Thanh không đáp lại, chỉ ngẩn ngơ nhìn người đang cười nói quên trời quên đất với Âu Dương thiếu chủ, sau đó cúi đầu uống rượu, hết ly này đến ly khác.

Buổi tối lúc đi ngủ, Mộ Thất Thất trằn trọc không sao ngủ được nên đã đi ra ngoài dạo bộ. Phía xa xa, Mộ Thất Thất nhìn thấy Nghi Thanh và Nghi An đang ngồi trên mái nhà uống rượu. Ma xui quỷ khiến thế nào, Mộ Thất Thất không lên tiếng, chỉ nấp vào một góc nghe lén.

Mộ Thất Thất nghe thấy giọng của Nghi Thanh: “Tỷ không định quay về đón tết à?”

Cố Nghi An cầm bình rượu trong tay: “Hoàng tổ mẫu luôn mong rằng chúng ta cùng quay về cùng đón tết.”

Nghi Thanh cười, ngẩng đầu nhìn trời: “Phía nam ấm áp quá cũng không tốt, đông chí rồi vẫn không có tuyết rơi.”

Cũng không biết có phải ông trời nghe được lời này hay không, một bông hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, dần dần, tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn.

Cố Nghi An bật ngón cái với nàng: “Nghi Thanh công chúa đúng là lợi hại.”

Nghi Thanh đắc ý nhướng mày, không đáp lại.

Cố Nghi An không nhịn được xuýt xoa: “Không uống nữa, vào trong thôi, kẻo bị cảm đấy.”

“Nghi An”. Những bông hoa tuyết rơi trên mặt Nghi Thanh, tan thành những giọt nước long lanh: “Tỷ nói xem, chúng ta có giống cùng trải qua một trận tuyết, đời này coi như bên nhau đến bạc đầu không?”

Mộ Thất Thất trốn ở một góc nghe thấy thế thì tim đập trật đi một nhịp.

Nghi Thanh không nghe thấy câu trả lời của Cố Nghi An, chỉ dựa đầu lên vai người bên cạnh ngủ thiếp đi. Cố Nghi An nhìn bầu trời trước mặt, chợt thở dài. Tiếng thở dài ấy khiến Mộ Thất Thất chua xót trong lòng.

Ngày hôm sau, trong lúc dùng bữa sáng, Mộ Thất Thất lên tiếng: “Tỷ tỷ, hai người có thể cùng muội đi thăm sư phụ được không?”

Nghi Thanh vì uống nhiều rượu nên giờ vẫn còn đau đầu, tay xoa xoa thái dương: “Vẫn còn chưa đến ngày lễ bái mà?”

Cố Nghi An vội lên tiếng: “Nói chuyện kiểu gì đấy?”

Mộ Thất Thất xua tay: “Không sao không sao, muội chỉ muốn nói với sư phụ một tiếng...rằng muội sống rất tốt.”

Mộ Thất Thất lại khua tay múa chân: “Còn gặp được những người cực kỳ tốt nữa.”

“Được rồi, được rồi”. Nghi Thanh không nghe nổi nữa đành lên tiếng: “Đi thì đi.”

Mộ Thất Thất rất hối hận. Nếu như không phải bởi vì nàng thì hai người họ đã không phải lâm vào tình cảnh này. Nghi Thanh và Cố Nghi An đứng chắn trước mặt nàng, người đối diện thấy vậy thì cười châm biếm: “Không ngờ là sư tỷ thâm hiểm độc ác của ta lại còn có cả một đồ đệ thế này. Bà ta một đời làm chuyện bất nhân bất nghĩa, sao có thể dạy dỗ được ai nên người cơ chứ?”

Nghi Thanh chau mày: “Bà ỷ lớn hiếp bé thì là nên người à?”

“Ngươi...”

“Không biết các hạ đem theo nhiều người thế này đến đây là có ý gì?” Cố Nghi An cười ngắt lời bà ta.

Người phụ nữ mặc hồng y đó giờ mới nhớ lại chuyện chính, sắc mặt dần dịu xuống: “Ngươi bảo nha đầu đó giao thứ đó ra đây, ta tự khắc sẽ thả các ngươi.”

Mộ Thất Thất hoang mang: “Thứ...thứ gì?”

“Đừng có giả vờ giả vịt! Ngươi là đồ đệ của bà ta, sao ngươi có thể không biết được?”

Nghi Thanh nhìn bà ta: “Xem thái độ này của bà, có lẽ là bí kíp võ công?”

“Ta nhớ ra rồi.” Mộ Thất Thất vỗ đầu: “Sư phụ ta đốt mất rồi.”

“...”

“Sư phụ ta nói đó không phải thứ tốt đẹp gì, cho nên không truyền lại cho ta. Lúc đuổi ta đi sư phụ cũng đốt hết rồi.”

Người phụ nữ kia cười: “Xem ra giữ ngươi lại cũng chẳng còn ích lợi gì, vậy thì ngươi xuống dưới đó cùng sư phụ ngươi đi.”

Bà ta giơ tay chỉ vào Nghi Thanh và Cố Nghi An: “Hai nha đầu các ngươi trông cũng có vẻ không phải là người tầm thường, chỉ cần không nhúng tay vào thì ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.”

Nghi Thanh châm biếm: “Cũng biết nhìn người đấy nhỉ.”

“Vậy được, ta toại nguyện cho các ngươi.” Lời nói vừa dứt, đám người đứng phía sau ùa lên như ong vỡ tổ.

“Tiện nữ! Bớt tác oai tác quái!”

Minh chủ võ lâm dẫn theo một đám người đuổi đến, vòng trong vòng ngoài bao vây lấy nữ nhân hồng y cùng đám đệ tử.

Cố Nghi An phản ứng rất nhanh, kéo tay hai người kia: “Chạy!”

Đợi đến khi chạy xa, cả ba người dừng lại thở hổn hển. Mộ Thất Thất vừa thở dốc vừa nói: “Chúng ta may mắn thật đấy, được minh chủ võ lâm cứu rồi! Minh chủ thật oai phong!”

Nghi Thanh nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Mộ Thất Thất, quay sang hỏi Cố Nghi An: “Chuyện gì thế?:

Cố Nghi An lấy bình nước bên hông uống tu một ngụm sảng khoái sau đó đưa cho Nghi Thanh: “Sư phụ Thất Thất là cốc chủ ác nhân cốc, kẻ thù đầy rẫy khắp nơi, đề phòng vẫn là trên hết. Ta cho người gửi thư cho minh chủ, nói rằng có người tác oai tác quái ở Lan Nhân cốc, không ngờ bọn họ lại đến thật.”

“Đúng rồi”, Cố Nghi An nghĩ ngợi: “Đám ám vệ lúc nãy trong rừng là của công chúa à?”

Nghi Thanh lắc đầu: “Người của ta đều đang canh giữ thuyền. Nhưng mà ta biết họ là người của ai.”

Cố Nghi An hỏi tiếp: “Hoàng thượng à?”

Nghi Thanh lắc đầu không nói.

“Thôi vậy”, Cố Nghi An đỡ Mộ Thất Thất dậy: “Cố chịu thêm chút nữa, về thuyền rồi nghỉ ngơi.”

“Nghi An.” Dưới ánh trăng mờ mờ, Nghi Thanh lên tiếng: “Tỷ quay về đi.”

Cố Nghi An khó hiểu quay người lại: “Không phải đã nói sẽ cùng nhau quay về đón tết à?”

Nghi Thanh đứng dậy đưa trả lại bình nước cho Cố Nghi An: “Bọn họ sốt ruột lắm rồi, tỷ quay về trước đi. Hôm nay Thất Thất còn chưa đến thăm sư phụ được, đợi qua mấy ngày nữa ta đưa muội ấy quay lại đây, làm xong việc sẽ về kinh.”

Nói xong Nghi Thanh vỗ tay: “Ra đây đi.”

Một đám ám vệ bước ra từ trong rừng, xếp hàng ngay ngắn quỳ trước mặt bọn họ: “Thuộc hạ phụng mệnh đón chủ tử về kinh thành.”

Cố Nghi An tựa như đã hiểu ra điều gì đó, nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng: “Vậy công chúa cũng sớm trở về nhé.”

Nói xong, Cố Nghi An rời khỏi cùng ám vệ.

Về đến thuyền, Nghi Thanh nhắc nhở Mộ Thất Thất nghỉ ngơi sớm, đang chuẩn bị quay vào phòng thì Mộ Thất Thất bỗng lên tiếng:

“Nghi Thanh tỷ tỷ.” Mộ Thất Thất gọi: “Sao tỷ lại đuổi Cố Nghi An đi?”

Nghi Thanh chỉnh lại tóc, nhàn nhạt đáp: “Trước đây ta đã từng ích kỷ một lần, giờ lại ương bướng thêm một lần nữa, cũng đến lúc trả mọi thứ về đúng với vị trí của nó rồi. Thứ gì cầm lên được thì phải buông xuống được.”

Có một bí mật mà Nghi Thanh giữ trong lòng rất lâu.

Lúc Nhiếp Hồn sư hỏi nàng muốn xóa đoạn ký ức nào của Cố Nghi An, ngoại trừ chuyện liên quan đến binh khí, nàng còn nói đến Ninh vương. Nàng ích kỷ muốn đánh cược một lần. Nàng cược rằng nếu như bị xóa bỏ phần ký ức liên quan đến người đó, Cố Nghi An liệu có một lần nữa đem lòng yêu hắn hay không?

Cho dù kết cục thế nào, nàng cũng tâm phục khẩu phục.

Mà bây giờ nàng lại cố chấp muốn dùng ngày sinh thần của mình để được ở cạnh Cố Nghi An trong vòng một năm. Đến lúc nàng phải dừng lại rồi.

Mộ Thất Thất do dự một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Thế gian này vẫn còn rất nhiều người, rồi sau này tỷ sẽ gặp được một người xứng đáng thôi.”

Nghi Thanh bị dáng vẻ ngốc nghếch của Thất Thất chọc cho bật cười, quay đầu nói: “Muội có biết tại sao hôm đó ta lại đồng ý để muội lên thuyền không?”

Mộ Thất Thất lắc đầu.

“Bởi vì trông muội rất giống Cố Nghi An. Có điều...” Nghi Thanh khoanh tay trước ngực nhìn Mộ Thất Thất một lượt từ trên xuống dưới: “Sau đó ta mới hiểu, thế gian này chỉ có một Cố Nghi An, thế gian này cũng chỉ có một Mộ Thất Thất mà thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.