Chuyện này khó mà hiểu rõ, chắc là do bản thân của Tô Hoài Linh. Nàng thấy Tỉnh Tây Hiến luôn luôn âm trầm, có thể dùng bản mặt không biến sắc rút gân lột da người khác nhưng vẫn tươi cười thật nhu hoà với mình, quả thực sợ hãi vô cùng. Kỳ thật mọi chuyện tại sao phát triển ra thế này Tô Hoài Linh cũng không rõ, nàng chỉ tuân mệnh của Tỉnh Tây Hiến, đi theo nhóm học sinh từ nơi khác đến, dụ dỗ bọn hắn đi thăm thú vài sạp hàng, lâu lâu bỏ nhỏ hai ba câu rằng thì là học sinh Quốc Tử Giám khinh thường học sinh những nơi khác ra sao mà thôi.
Nhóm học sinh từ nơi khác này tuy nhìn thì thấy rất đoàn kết, nhưng hội hoa đăng này là người này hẹn người nọ cứ thế hẹn nhau tạo thành nhóm to, người trong nhóm nhìn nhau còn chưa hẳn nhớ mặt, Tô Hoài Linh muốn trà trộn vào thực dễ dàng. Bất quá rất kì lạ là các nhóm học sinh này có mắt như mù, không ai phát hiện ra Tô Hoài Linh nguyên bản không phải người trong nhóm, còn không quản lời khiêu khích của Tô Hoài Linh có bao nhiêu chỗ hở, bọn họ nghe chỉ là nghe, không hề suy xét.
Sau đó học sinh nơi khác cùng học sinh Quốc Tử Giám gây gổ với nhau, Tô Hoài Linh cứ thế lẳng lặng rút đi, từ đầu tới cuối không ai phát hiện, thực thần kỳ.
Tỉnh Tây Hiến đối với chuyện này cảm thấy rất vừa lòng, hắn phát hiện ra Tô Hoài Linh có một loại thể chất thần kỳ, rất dễ gieo mầm tai vạ. Cho dù ở giữa đám Cẩm Y vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, Tô Hoài Linh đôi khi vô tình nói một câu cũng có thể khiến bọn họ đánh nhau. Nữ tử như vậy quả thực là hồng nhan họa thủy, để nàng ta ở lại Trấn phủ ti đúng là uy hiếp sự đoàn kết của cấm quân, bất quá Tỉnh Tây Hiến vốn không phải là người hành xử theo cách thường, hắn thực sự tìm được cho Tô Hoài Linh một vị trí phù hợp.
Nhìn xem, nhiệm vụ hôm nay nàng hoàn thành phi thường tốt.
Học sinh Quốc Tử Giám trước mặt Cảnh Nhân đế giống như đàn bà phố chợ chanh chua chửi người, chuyện này đủ để bôi tro chét trấu lên mặt Lâm đại học sĩ vốn dĩ mang danh môn sinh trải khắp – đào lý mãn thiên, phải biết tú tài khoá trước của Quốc Tử Giám tế rượu đều là môn sinh của Lâm đại học sĩ, mà học sinh Quốc Tử Giám khi tiến vào triều đình đều gia nhập phái Thanh lưu, lại cũng toàn là môn sinh của Lâm đại học sĩ. Có chuyện này, Cảnh Nhân đế mới có thể xuống tay với môn sinh Quốc Tử Giám, tiến thêm một bước đánh tan bè phái quan văn trong triều.
Lý công tử lại là niềm vui ngoài dự đoán, vốn hắn chỉ muốn đè thêm áp lực lên đám quan văn vốn không thể động vào, không ngờ Lý công tử lại tự tay dâng nhược điểm của Lý tướng quốc lên trước mặt Cảnh Nhân đế.
Đương nhiên, Cảnh Nhân đế không thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà lập tức giáng đòn hiểm lên Lý tướng quốc cùng Lâm đại học sĩ, hắn bây giờ đang phải kéo tơ lột kén, từng chút rút tỉa sức ảnh hưởng của bọn họ trong triều.
Lúc đầu Cảnh Nhân đế còn cần vài trọng thần đến khống chế lẫn nhau, hiện tại quyền lực của hắn đã dần được củng cố, trong triều không còn ai dám trái ý hắn, như vậy hắn không còn cần duy trì hai phe thế lực trọng thần để làm gì nữa, cứ thế từng chút rút tỉa bọn họ.
Nhìn một đám người quỳ xuống trước mặt, Cảnh Nhân đế thản nhiên nói: “Hôm nay là ngày hội, trẫm không định lấy mất vui vẻ của các vị, chuyện này để ngày mai thượng triều hẵng nói.”
Nói xong liếc mắt nhìn Lý tướng quốc và Lâm đại học sĩ rồi đứng lên theo thị vệ rời đi. Lâm đại học sĩ cùng Lý tướng quốc vốn dĩ còn nghênh ngang theo Cảnh Nhân đế cải trang vi hành, bây giờ lại nấn ná, nhất định là muốn ở lại dạy dỗ cái đám này, Đàm các lão ngược lại dựa vào lý do tuổi già sức yếu mà rời đi trước. Lão không sợ Cảnh Nhân đế vì thế mà không vui, lão nhìn ra Cảnh Nhân đế đã đạt được mục đích căn bản cũng không hy vọng bọn họ đi theo, nên tự mình xin ra về trước, Cảnh Nhân đế nhất định sẽ ân chuẩn.
Người vướng bận đều đã đi rồi, Cảnh Nhân đế lấy vài món ăn vặt trong tay hoàng hậu ra ăn. Thức ăn của Đế vương ăn đều phải thử độc, mấy món ăn vặt này là tuỳ ý mua bên ngoài, hẳn sẽ không có người cố ý hạ độc, nhưng vẫn phải cẩn thận mới tốt. Cho nên phàm thứ gì Cảnh Nhân đế mua hoàng hậu đều lấy lý do thử độc mà liếm một cái, cái thứ bằng đường Cảnh nhân đế vừa ăn kia cũng đã bị y nếm trước rồi.
Đối với chuyện này, Cảnh Nhân đế cũng chỉ trừng mắt nhìn hoàng hậu một cái, không nói gì thêm gì.
Hoài Nam vương là đi theo Cảnh Nhân đế, gã luôn cảm thấy từ khi chính mình nói ra mấy lời kia, ánh mắt Cảnh Nhân đế nhìn về phía của gã tràn ngập tán thưởng, tuy rằng không biết vì cái gì mà tâm tình Cảnh Nhân đếtốt vậy, nhưng thời gian này đáp lời chắc là không sai.
“Hoàng huynh,” Hoài Nam vương bước lên nói, “Hôm nay là hội rằm, ta mua mấy cái đèn, không phải thứ hiếm lạ gì nhưng trang trí có kỹ thuật lắm, ta định nhập cung tặng cho mẫu hậu.”
Tâm tình Cảnh Nhân đế thực tốt, khẽ gật đầu: “Tất nhiên phải đến thăm mẫu hậu, hôm nay ngươi thể hiện tốt lắm.”
Hoài Nam vương được khen liền hết hồn: “Thần đệ chỉ đi xem náo nhiệt mà thôi.”
“Nhưng lời ngươi nói, rất có lý.” Cảnh Nhân đế đáp, “Kẻ thù bên ngoài xâm lấn, mà chính người một nhà còn đấu đá nhau, vậy quốc gia này chỉ còn chờ gót sắt ngoại tộc giày xéo. Môn sinh Quốc Tử Giám tuy chưa phải quan viên, nhưng nhìn nhỏ thấy lớn, chỉ là một cái Quốc Tử Giám còn như thế, đấu tranh trong triều còn gay gắt hơn. Trẫm hy vọng tứ hải thái bình, dân chúng giàu có, còn bọn họ chỉ nghĩ làm quan là làm giàu tư lợi. Mỗi người đều phải tận tâm tận lực vì dân chúng thì chuyện mới tốt được.”
Hắn nói xong, tay liền bị người cầm. Không cần quay đầu lại cũng biết là hoàng hậu, khi tâm tình hắn không tốt, hoàng hậu sẽ luôn bên cạnh hắn, luôn luôn ở đó.
Hoài Nam vương mặc dù hơi ngố, nhưng vẫn là nhạy bén cảm thấy tâm tình của Cảnh Nhân đế lúc này không thích hợp cho gã đáp lời, gã liền lui ra phía sau nửa bước, không lên tiếng nữa. Cảnh Nhân đế cũng không còn hứng thú rước đèn, liền hồi cung.
Trong cung đèn đuốc sáng trưng, Hoài Nam vương cầm mấy cái đèn đi đến Từ Ninh cung, Cảnh Nhân đế trở lại Thừa Càn cung, bên người chỉ có một thị vệ.
Tiến vào Tử Thần điện, cho hạ nhân lui xuống hết, viên thị vệ kia lập tức từ phía sau ôm lấy Cảnh Nhân đế.
“Bệ hạ.” Hoàng hậu nhẹ giọng nói, “Nguyện vọng của bệ hạ, nhất định thực hiện được.”
Cảnh Nhân đế an tâm mà tựa vào trong ngực hoàng hậu, khẽ nhắm mắt lại, vẻ mặt có hơi uể oải. Rõ ràng vừa mới nghỉ ngơi mười lăm ngày, tại sao vẫn cảm thấy mệt mỏi như vậy.
An tĩnh ôm lấy Cảnh Nhân đế trong chốc lát, hoàng hậu nói vào tai hắn: “Ta xoa bóp gân cốt cho bệ hạ nha.”
Cảnh Nhân đế híp mắt khẽ nhíu mày: “Không cần.”
Hoàng hậu mỗi lần xoa nắn cho hắn đều sẽ xoa lên tới trên giường, mỗi lần xoa bóp hắn đâu được thư giãn, ngược lại còn càng mệt thêm.
“Ngày mai trẫm còn phải thượng triều.” Cảnh Nhân đế đáp, ám chỉ hoàng hậu không được làm càn.
“Ta nhìn bệ hạ mệt như vậy, muốn để ngươi nghỉ ngơi một chút.” Hoàng hậu thấp giọng nói, tay chậm rãi cởi bỏ quần áo của Cảnh Nhân đế.
Tay của Cảnh Nhân đế đặt trên tay hoàng hậu, ỡm ờ ngăn cản một chút, cuối cùng vẫn là bị hoàng hậu ôm đến trên giường xoa nắn.
Hoàng hậu cũng biết ngày mai hắn còn phải vào triều nên không thể quá mệt mỏi, động tác rất nhẹ nhàng, Cảnh Nhân đế không bị gây sức ép nữa, cứ thế tựa vào ngực hoàng hậu mà ngủ. Khi ngủ, mỏi mệt trên mặt hắn biến mất, chỉ còn lại điềm nhiên.
Hoàng hậu hôn lên khuôn mặt của Cảnh Nhân đế mặt, ôm người vào lòng rồi chính y cũng thiếp đi.
–
Từ ngày mười lăm về sau hết thảy trở về quỹ đạo, Cảnh Nhân đế lại lần nữa công việc lu bù lên, mà hoàng hậu cũng bắt đầu bắt tay vào việc tuyển tú. Thời gian hạnh phúc vừa qua cứ như giấc mộng, bọn họ vô ưu vô tư ở bên nhau, quên hết những chuyện khiến người phiền não. Hiện tại bọn họ không thể không tỉnh khỏi mộng, đối mặt chuyện chính mình phải đối mặt.
Hoàng hậu chịu đựng phiền lòng chuyện tuyển tú, y vừa nhìn thấy những bức hoạ tú nữ liền đau đầu, vừa nghĩ tới chính mình vậy mà phải đi tuyển đàn bà sinh hài tử cho người trong lòng là y đã cảm thấy nữ tử cổ đại quả thật sống không dễ dàng.
Dây dây dưa dưa đến ba tháng, chuyện tuyển tú vẫn chưa đi vào quỹ đạo, ngày nào cũng đưa tới đẩy lui, các triều thần chờ dâng nữ nhi cho Cảnh Nhân đế bắt đầu ngồi không yên sôi nổi lời ra tiếng vào, Cảnh Nhân đế vẫn tỏ vẻ không quan tâm, vô luận ai hỏi hắn đều nói hoàng hậu toàn quyền phụ trách. Vì thế triều thần lại trở về nhà bắt phu nhân tiến cung đi thỉnh an hoàng hậu, mà các phu nhân bị hoàng hậu doạ từ đêm trừ tịch nào dám nhắc tới tuyển tú nữa, lúc tiến cung chỉ có tùy tiện hàn huyên hai câu, đợi đến chiều về nhà là đẩy đưa gạt gẫm lão gia nhà mình.
Ngược lại cũng có người thông minh đi cầu thái hậu, thái hậu thật ra cũng muốn mau có người thừa tự nên liền đi tìm hoàng hậu. Chính là chỉ cần một câu của hoàng hậu “Bổn cung đã biết”, thái hậu liền không dám nói gì, nữ tử mà các phu nhân đề cử cho bà cũng không dám nhắc lại trước mặt hoàng hậu nữa.
Hoàng hậu ở trong cung có một loại khí thế mê hoặc, khiến mọi người căn bản không dám phản kháng y.
Hoàng hậu cũng không phải không chuẩn bị gì, y biết chỉ cần chờ qua một đoạn thời gian sẽ có chuyện phát sinh y như nguyên tác viết, đến lúc đó không có bất luận kẻ nào có tâm tình tuyển tú nữa.
Quả nhiên sau ba tháng, biên cương tám trăm dặm gặp biến Mục tộc xâm chiếm, Trấn Bắc hầu vì ngăn địch mà một nhà bốn người tử nạn sa trường, chỉ còn Tam công tử Tiêu Cẩm Thư vì hai chân què quặt mà thoát nạn!
Tin tức này làm triều đình khiếp sợ, Trấn Bắc hầu nhiều năm trấn thủ Mạc Bắc, áp chế Mục tộc gắt gao đến mức chia năm xẻ bảy, biên ải như được rào bằng thiết giáp không kẻ nào dám mạo phạm, các thế lực triều thần đều muốn rút tỉa quân lương Mạc Bắc, căn bản không nghĩ nơi đó sẽ có ngày nguy cấp thếnày.
Gọi riêng viên binh sĩ đưa tin vào ngự thư phòng, Cảnh Nhân đế bình tĩnh nói: “Nói, chiến sự căng thẳng như thế, vì sao bây giờ mới báo cho ta?”
Viên lính truyền tin dập đầu thật thấp, thanh âm nức nở: “Từ lúc chiến sự, Hầu gia đã báo cho Giám quân xin triều đình chi viện, Giám quân đều hồi báo rằng hàng năm đều phải đánh tới một hai trận như vậy, loại việc nhỏ này tự Hầu gia cũng có thể giải quyết, sao còn đòi triều đình chi viện. Nhưng mà thứ Hầu gia muốn căn bản không phải viện binh, mà là quân nhu. Mục tộc binh hùng tướng mạnh, chiến lực mười phần, mà binh tướng của chúng ta, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, vũ khí còn gỉ sét, làm sao địch nổi! Chiến sự căng thẳng, Hầu gia mấy lần đòi Giám quân mệnh báo, nhưng hắn dứt khoát không chịu. Triều đình hàng năm cấp quân lương xuống đều bị bọn họ tầng tầng bóc lột, Giám quân căn bản không dám mở miệng đòi tiền. Hầu gia không còn cách nào đành mệnh thuộc hạ trộm ra khỏi thành, thúc ngựa chạy về kinh thành cầu viện. Nhưng mà thuộc hạ vừa đến hoàng thành liền nhận được phi ưng truyền thư, Hầu gia cùng ba vị tướng quân toàn bộ chết trận, chỉ có Tam công tử thống lĩnh tướng sĩ liều chết chống cự, không cho Mục tộc phá thành!”
“Một đám tham quan!” Cảnh Nhân đế giận không kềm được, “Quân lương, ngân sách thiên tai bọn chúng cũng dám động! Truyền ý chỉ trẫm, lệnh Thượng Thư Hộ Bộ, Thượng Thư Binh Bộ tới gặp trẫm!”
Lúc này là đêm khuya, Thượng Thư Hộ Bộ, Thượng Thư Binh Bộ đều bị người vào tận phủ lôi đến gặp Cảnh Nhân đế. Vừa nghe thấy tám trăm dặm binh biến, hai người này liền phù phù quỳ xuống, run rẩy không dám nói gì.
Ba người bàn luận một đêm, Cảnh Nhân đế cả đêm không ngủ, ngày thứ hai liền đem tin tức quan trọng này nện giữa triều.