Trầm Luân Yêu Em

Chương 91: Ngọn nguồn




Trên thế giới có hai kẻ đụng vào vô ích: một là kẻ điên, hai là kẻ mất hết tất cả. Hoàng Vỹ biết đi đến bước này chẳng còn gì có thể bảo vệ mạng của hắn, ít nhất trước khi chết cũng phải làm đối phương khổ sở.

Hắn ta nhổ nước bọt xuống đất, khinh bỉ nói: “ Mày cũng muốn nếm thử à, chậc chậc,…vậy thì mày chỉ là ăn lại của tao thôi, lần đầu của con bé là cho tao…haha”

Quả là điếc không sợ súng, Lục Tiêu Ngạn giãn mày phượng, chỉ cần nghe hắn nói đã biết hắn chưa làm gì Doãn Ái. Nhưng vậy thì sao, mọi thứ anh sẽ tính lên đầu của hai tên này.

Anh giựt ngược tóc Hoàng Vỹ, lạnh lùng nói: “ Vợ mày đang ở Mỹ đúng không? Để tao cho vợ mày nếm thử trường hợp của cô ấy, xem lúc đó mày có cảm giác gì nhé.”

Hoàng Vỹ mặt tái xanh, không nghĩ sau khi ra nước ngoài tên này còn có thể vươn tay bắt người.

Hắn run rẩy: “ Rốt cuộc các người là ai?...”

“ Anh Vỹ, đừng nói lung tung nữa,…tôi khai,…tôi kể hết…”

Gã bạn sợ tái mặt, đem chuyện đêm đó kể hết ra. Hắn nói thêm: “ Khi chúng tôi đuổi đến hiện trường tai nạn đã được dọn dẹp rồi, không thấy được hung thủ…”

“ Nhưng mà,…cái xe moto đó,…cái xe đó là xe của anh Dương.”

……

Trong khu Nha Lộ, Doãn Ái vừa hoàn thành xong bản thiết kế, Tương Tương báo tin bên kia đã kí hợp đồng, trong lòng nhẹ nhõm không ít. Lục Tiêu Ngạn không gây khó dễ, có lẽ anh ta chỉ là nhất thời hứng thú.

Doãn Ái tháo máy trợ thính ra, tiếng ù nhỏ bên tai biến mất, thế giới của cô lại trở về tĩnh lặng. Cô nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ rồi, sao bên dưới nhà vẫn còn có đèn sáng vậy chứ.

Khi ra ban công, cô tròn mắt nhìn Sở Mục Dương cả người đầy máu đang nằm gục trên sân gạch.

Doãn Ái mặc nguyên đồ ngủ chạy xuống, dép cũng chưa kịp thay. Cô chạy lại, đỡ lấy anh.

“ Mục Dương, lên nhà tôi, đừng dọa mấy đứa trẻ.” Cô không hỏi anh lý do, chỉ biết trước mắt cần phải tắm rửa sạch sẽ.

Ngay lúc đó, một cận vệ đi theo Sở Mục Dương cũng chạy tới. Tư Thành hoảng hốt, thấy Doãn Ái như thấy vị cứu tinh.

Anh ta từng nghe Sở Mục Dương nói Doãn Ái không thể nghe thấy, vội vàng gõ ra một dòng chữ, ý tứ lộn xộn.

“ Chị Ái, anh Dương bị bên Tư Thành chặn đánh,…khốn kiếp, bọn hèn hạ, dám đánh lén,...”

“ Cậu giúp tôi đỡ anh ấy lên nhà.”

Sở Mục Dương người đầy máu, ý thức cũng mơ hồ, hai người khó khăn lắm mới đưa được anh lên. Tiểu Ngũ đưa anh lên liền trở về, Doãn Ái giúp Sở Mục Dương băng bó vết thương.

Miệng vết thương không sâu, nhưng rất dài. Cô dùng khăn lau sạch vết máu trên mặt, trên lưng, nước trong thau cũng đỏ ngầu.

“ Mục Dương, mở mắt ra được không?” Doãn Ái vỗ vỗ vào tay anh, muốn anh tỉnh táo lại một chút.

“ Đừng lo,…cô giúp tôi dán cái băng kia chặt lại,..mấy lần trước đều bị tuột ra, phiền chết đi được.” Anh cười, chê bai cô.

Doãn Ái biết Sở Mục Dương muốn làm không khí bớt căng thẳng, anh muốn trấn an cô, vì vậy cũng rất phối hợp với anh: “ Quấn chặt cho anh không thở nổi.”.

||||| Truyện đề cử: |||||

Cô làm thật, Sở Mục Dương kêu lên: “ Mẹ nó, muốn giết chết tôi luôn à?”

Thấy Doãn Ái không trả lời, Sở Mục Dương hơi sững lại, trên tay anh có thứ gì đó rơi xuống, nóng như muốn đốt cháy da thịt. Trên mặt Doãn Ái đầy nước mắt, cô cứ nghĩ mình đã quen rồi, nhưng khi thấy Sở Mục Dương bất tỉnh dưới sân, nỗi sợ hãi không tên quẩn quanh.

Cảm giác như mình sắp mất đi một người thân vậy.

“ Lần sau đừng như vậy nữa,…anh đã nói là anh…anh không đụng đến vũ khí rồi…anh nói anh không đánh nhau…” Tiếng nức nở khiến người khác nhìn thôi cũng đau lòng.

Dù biết Doãn Ái không nghe được nhưng Sở Mục Dương vẫn giải thích cho cô.

“ Là đám người Tư Thành chặn đánh, cô cũng biết tôi đắc tội với bao nhiêu người, muốn làm ăn đàng hoàng cũng cần có thời gian…hơn nữa…”

“ Cô nên sợ tôi, tránh xa tôi một chút, đừng đối xử tốt với tôi.”

Cuối cùng, anh nhỏ giọng nói: “ Thật xin lỗi.”

Doãn Ái vẫn ấm ức khóc, cô cứ gạt nước mắt lại chạy, như vòi nước hỏng vậy, không cách nào dừng được.

Cửa đột nhiên mở ra, Sở Miên nặng nề đi tới. Vừa rồi chị ấy đã nhìn thấy hết, chỉ là phải đợi hai đứa trẻ ngủ xong mới dám xuống. Chúng nó hâm mộ người cậu này như vậy, thấy cảnh này sẽ đau lòng biết bao.

“ Mục Dương, lên nhà với chị.” Sở Miên quay sang Doãn Ái, khách sáo nói: “ Tiểu Ái, lại làm phiền em rồi.”

Cô không biết Doãn Ái đã giúp Sở Mục Dương bao nhiêu lần mới có thể thành thạo băng bó, nhưng điều đó càng chứng tỏ Sở Mục Dương đã bấy nhiêu lần chịu đựng.

Bây giờ có người nhà cùng Doãn Ái, vậy trước đi thì sao, tự mình làm?

Bên ngoài hành lang tối om, Sở Miên chầm chậm, mãi mới lên tiếng.

“ Mục Dương, trước đây em đều sống thế này sao?” Giọng nói mang theo vẻ áy náy.

Sở Mục Dương lấy ra một điếu thuốc, tiếng tạch của bật lửa phá vỡ sự im lặng, tạo ra đốm sáng nhỏ trên hành lang tối om.

Đã từng sống một cuộc sống như vậy.

Đã từng là một quý tử của nhà khá giả, tất chỉ chỉ tan vỡ sau một đêm.

“ Chị.” Anh khẽ gọi: “ Đừng nhắc nữa, mọi thứ đều qua rồi.”

Sở Miên day dứt, nhưng cũng không nhắc lại nữa. Cô đổi chủ đề: “ Doãn Ái rất tốt, nếu được hai đứa…”

“ Không có khả năng đấy đâu.” Khói thuốc bay lên, màu trắng nhanh chóng tan đi vào màn đêm.

Trong lòng Doãn Ái có ai, cô yêu người đó thế nào chẳng lẽ anh không nhận ra.

Giữa bọn họ chỉ là tình thân.

Sở Mục Dương lăn lộn bao năm để có một chỗ đứng vững chắc, kẻ thù người hận đếm không xuể, khi anh muốn thu tay về, rất nhiều người muốn mạng anh. Tư Thành cũng là một trong những kẻ đó.

Trước đây xả ra tranh chấp, Sở Mục Dương hạ gục hắn trước bao nhiêu người, khiến hắn phải rời khỏi thành phố Tam Châu.

Nhưng bây giờ hắn có người chống lưng, còn muốn về trả thù. Nếu chỉ có một mình, chắc chắn Sở Mục Dương sẽ không lo lắng.

Tuy nhiên, anh còn có gia đình, hắn chắc chắn sẽ lợi dụng điều này.

Mà tối đó, hắn có nhắc đến Doãn Ái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.