Lục Tiêu Ngạn vẫn cao ngạo như vậy, anh nhíu đôi mắt đào hoa, khó tin nhìn Doãn Ái.
Trong trí nhớ của anh, mái tóc của Doãn Ái dài ngang lưng, mềm mại như suối nước, khi sờ vào liền tỏa ra khắp lòng bàn tay, đem theo hương chanh dịu mát mê hoặc.
Tóc cô đã cắt ngắn, ôm trọn lấy tai, dù sao vẫn phải phủ nhận, mái tóc ngắn này cũng không làm giảm đi sự xinh đẹp vốn có của Doãn Ái.
Lục Tiêu Ngạn đã từng tưởng tượng ra vô số lần gặp Doãn Ái, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ gặp cô ở trấn nhỏ này. Có thể là ở Pháp trong một bảo tàng nghệ thuật nào đó, hoặc đơn giản chỉ là khi anh đến làm việc, sẽ thấy cô an tĩnh làm việc ở công ty đối tác.
Doãn Ái không biết cảm xúc lúc này là gì, cô chỉ muốn chạy trốn. Chỉ cần nhớ đến nguyên nhân bọn họ vì sao ly hôn, nhớ đến cuộc hội thoại của anh và Dịch Phàm, cả người sẽ như bị lăng trì đến chết vậy.
Đúng, là đau đớn, chỉ cần nghĩ đến Lục Tiêu Ngạn sẽ rất đau.
Lục Tiêu Ngạn lên tiếng: “ Doãn Ái…”
Cái tên này đọc ra cũng rất dễ nghe, sau khi ly hôn, không ai gọi cái tên này trước mặt anh, không một ai nhắc đến.
“ Em làm gì ở cái nơi khỉ ho cò gáy này?”
Doãn Ái đoán được lời nói của anh, hai tay nắm chặt lại, cảm thấy mồ hôi tay cũng ứa ra. Cô điềm tĩnh nhìn vào ánh mắt Lục Tiêu Ngạn, đáp lại như người bạn đã lâu không gặp, khóe miệng còn lộ ra nụ cười.
“ Tôi chuyển về đây sống, khí hậu ở đây rất tốt a.”
Đây không phải câu trả lời cô muốn nói, cũng không phải đáp án anh muốn nghe. Thần sắc Lục Tiêu Ngạn khiến người khác không rét mà run.
Anh kéo cô lại gần, dùng sức nắm chặt cổ tay Doãn Ái.
“ Đừng giả vờ không hiểu ý tôi, tiền tôi đưa cho em nhiều như vậy, không phải để em làm việc ở nơi không thấy nổi mặt trời như vậy. Đừng nói với tôi, đây là tương lai mà em hướng tới.”
Mà Doãn Ái cũng không giữ được bình tĩnh, dứt khoát gạt ra.
“ Lục tiên sinh đừng nói như anh hiểu rõ con người tôi, tương lai tôi muốn làm việc ở đây, muốn sống ở đây, anh quản được sao?”
Lục Tiêu Ngạn nhíu mày, cô gọi anh là Lục tiên sinh, là muốn vạch rõ mối quan hệ với anh sao. Doãn Ái thấy anh ta chưa có ý định dừng lại, lạnh nhạt nói thêm.
“ Chỉ cần thoát khỏi anh, đấy chính là tương lai tôi hướng đến.”
Anh nói anh đưa cô nhiều tiền như vậy, anh muốn dù có gặp lại cũng là một Doãn Ái đầy năng lượng rạng rỡ, không phải một Doãn Ái lao đầu vào kiếm tiền như ngày trước, càng không muốn gặp lại một Doãn Ái chai sạn như vậy.
Trên người Lục Tiêu Ngạn có mùi trầm hương, mùi hương này quen thuộc đến mức chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể tượng tượng ra, đã bao lần trong giấc mơ Doãn Ái nhớ đến anh, nhưng chỉ cần nghĩ đến đoạn hội thoại kia, cô lại không chấp nhận được.
Doãn Ái chỉ là một cái bia chắn.
Bác Lý thấy hai người căng thẳng, vội tránh đi từ lâu. Doãn Ái quay người rời đi, bên đường lớn Sở Mục Dương cũng đã đứng ở đó.
Lục Tiêu Ngạn nhìn theo bóng lưng cô, thấy cô chạy đến chỗ người đàn ông khác, trong lòng dội lên tức giận không tên.
Từ Chính trở lại, đoàn người phía sau cũng hỏi han: “ Lục tổng, xe đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta lập tức về Tam Châu.”
“ Không về nữa, tôi sẽ ở lại đến khi hạng mục hoàn thành.”.
||||| Truyện đề cử: |||||
Từ Chính vừa nhìn thấy Doãn Ái, hai tay đưa lên trán day day, Lục tổng của tôi lại muốn dở trò gì nữa vậy, nếu anh ở đây thì công ty phải làm sao.
…….
Sở Mục Dương đi bên cạnh Doãn Ái, vừa rồi anh thấy cô nói chuyện với một người đàn ông, lần đầu thấy Doãn Ái như vậy, anh đoán nhẩm cũng biết thân phận của anh ta.
Sau nửa năm không gặp, Doãn Ái chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại anh trong hoàn cảnh này. Thậm chí lễ cưới của Bạch Nhạc họ cũng không gặp lại.
Sở Mục Dương thấy cô rầu rĩ, gõ một đoạn tin nhắn: “ Vẫn còn giận sao?”
Doãn Ái đọc được tin nhắn, cô quay sang nhìn Sở Mục Dương, rất nhanh lấy lại tâm trạng.
“ Hứ, lười để ý anh.” Cô quay đầu đi, chứng tỏ cho lời nói của mình.
Sở Mục Dương cười cười, anh ném sang cho cô một phong kẹo việt quất. Doãn Ái nhìn một lượt, khu Nha Lộ cửa hàng tạp hóa ít, cửa hàng tiện lợi 24h bán đồ cũng không quá đa dạng, loại kẹo này rất hiếm thấy.
“ Coi như anh có lương tâm.”
Đi được một đoạn, Doãn Ái đã bóc sẵn vỏ kẹo ra, đưa đến trước mặt Sở Mục Dương.
“ Mục Dương, ăn đi.”
Sở Mục Dương là một tên lưu manh. Mọi người đều nói vậy, có những người lớn tuổi rất hung dữ, trước mặt anh chưa từng gọi tên, hành động thô lỗ chỉ thẳng vào mặt anh lớn tiếng ‘chỉ là một thằng côn đồ’.
Nhưng Doãn Ái chưa bao giờ làm thế. Cô gọi tên anh, nhắc nhở anh mình còn có một danh tự.
Không ngại đến gần côn đồ, là Doãn Ái tự tin mình có thể cảm hóa anh hay do cô ngu ngốc đến hết thuốc chữa đây.
Sở Mục Dương nhận lấy, Doãn Ái đem ba viên còn lại gói gọn: “ Mang về cho cả nhà nữa.”
Cô coi bọn họ như gia đình, bọn họ là gia đình duy nhất của cô.
Sau lần gặp Lục Tiêu Ngạn, quả nhiên anh ta lại nổi hứng chơi. Khi Doãn Ái đi làm, lão Triệu cũng đặc biệt sắp xếp cô trực tiếp làm việc với Bác Á, còn cẩn thận nhắc nhở đây là cơ hội nghìn năm có một, phải biết nắm bắt lấy.
Đối với Doãn Ái, gặp lại cũng gặp rồi, huống chi sống cùng một thành phố, chạy trời không khỏi nắng, chẳng lẽ cô còn muốn trốn cả đời.
Hơn nữa, Lục Tiêu Ngạn đối với tình nhân đã dùng qua chưa từng có hứng thú.
Lúc cô đến khu Lạc Viên đã hơn 8 giờ sáng, chủ thầu nói cô ngồi đợi trong phòng chờ, sau đó sẽ có người đến nhận bản vẽ.
Lần này, Từ Chính là người nhận bản vẽ.
“ Cô Doãn, lâu rồi không gặp.” Chàng thư kí của Lục Tiêu Ngạn rất nhã nhặn, khác xa với sếp trên.
Doãn Ái hiểu được ý đối phương, đáp lại cũng rất chừng mực.
“ Thư Kí Từ, lại làm phiền anh rồi. Chỗ tài liệu này là bản chuẩn nhất, có gì không hài lòng cứ liên lạc lại.”
Từ Chính nhận lấy tài liệu, ánh mắt thâm trầm nhìn Doãn Ái.
“ Cô Doãn, tối nay Lục tổng hẹn cô 8 giờ ở nhà hàng Thượng Lĩnh, mong cô đúng giờ.”