Trầm Luân Yêu Em

Chương 7: Thỏa thuận (H+)




Doãn Ái nhận được đáp án, cô chạy vào trong phòng tắm, để nước lạnh làm tê liệt bản thân, như vậy sẽ không thấy đau nữa. Lục Tiêu Ngạn là phao cứu sinh của cô, mối quan hệ méo mó này chắc chắn chỉ vài ngày.

Cô tự nhủ, vài ngày thôi sẽ kết thúc, Triệu Khả Khả trong trắng cũng chỉ có vài ngày, huống chi cô không còn trinh, có khi chỉ một đêm nay thôi.

Lục Tiêu Ngạn cho người điều tra, tin tức ba năm trước là do Hạ Tiểu Liên tung lên, anh chỉ khẽ cười. Không ngờ cô ta còn ra tay nhanh hơn anh, dù sao cũng phải cảm ơn cô ta vài phần.

Doãn Ái tắm xong, trên người là áo tắm rộng, dù cô có buộc chặt nó lại phần cổ vẫn bị mở rộng ra, bầu ngực trắng thấp thoáng sau lớp áo bông.

“ Lại đây.”

Chân cô nặng như đeo chì, từ từ ngồi lên đùi Lục Tiêu Ngạn. Da cô lạnh cóng, ánh mắt lúng túng nhìn anh, không biết nên làm gì tiếp theo. Lục Tiêu Ngạn thấy vậy cũng hơi ngạc nhiên, nhìn cô như không có một tí kinh nghiệm nào hết.

Anh không kiên nhẫn nữa, xoay người đè lên trên cô, môi mỏng bắt đầu di chuyển xuống cần cổ trắng noãn. Doãn Ái lần đầu tiếp xúc thân mật như này, người cô cứng như gỗ, bất động không dám di chuyển.

Tay phải anh chạm vào ngực cô, vừa vặn lại mềm mại, cảm giác vô cùng tốt. Da Doãn Ái vừa trắng vừa mềm, dùng sức một chút như thể biến thành nước.

Dục vọng bên dưới nóng bỏng, Lục Tiêu Ngạn cũng không che giấu, cái áo ngủ của Doãn Ái đã bị cởi sạch ra. Cô yêu kiều, diễm lệ bao nhiêu đều thu vào mắt anh.

Lục Tiêu Ngạn vuốt lưng cô, lưng mảnh khảnh nõn nà, hai xương tì bà hiện lên đẹp đẽ, vóc dáng này không thể nói là nóng bỏng nhưng lại rất có mị lực.

“ Đúng là sinh viên, non trẻ như vậy mới tốt.”

Hơi thở nóng rực của anh trên da thịt cô, mỗi chỗ Lục Tiêu Ngạn chạm vào đều ấm lên. Anh hôn lên xương quai xanh của cô, cắn nhẹ tạo vết đỏ ửng, ánh mắt đầy cuồng nhiệt nhìn cô.

Doãn Ái vẫn căng thẳng, lần đầu tiên của cô diễn ra thế nào cô không thể nhớ, hóa ra khi người khác chạm vào lại chân thực đến vậy, tại sao một chút ấn tượng cô cũng không có.

Đầu cô bất chợt nhớ lại 3 năm trước, khi tỉnh dậy đã phát hiện mình không có quần áo nằm cạnh Dịch Phàm, vết lạc hồng đỏ chót trên ga giường.

Khi đó, Doãn Ái chỉ 17 tuổi, cô biết mình vừa phát sinh quan hệ, nhưng ánh mắt khinh bỉ và thất vọng của Dịch Phàm khiến cô mặc cảm đến tận bây giờ.

Lục Tiêu Ngạn lưu luyến nơi cần cổ trắng noãn, cúi xuống hôn mạnh làm dấu, cả người như có lửa truyền sang cô.

Chuyện bị bại lộ, Dịch Phàm không nghe cô giải thích, anh trốn tránh không gặp cô. Ba Doãn Ái lại là một kẻ nghiện rượu, ông một mực đến Dịch gia đòi bồi thường một khoản tiền lớn, còn dọa sẽ kiện anh ra tòa.

Không một ai để ý đến cảm nhận của cô, Doãn Ái còn nhỏ sợ đủ thứ, cô cố gắng nhắn tin cho Dịch Phàm, nhưng đến giờ, khi nhìn vào đoạn thoại đó, chỉ có một mình cô chờ anh hồi đáp.

Dịch gia bồi thường một số tiền rất lớn, ngay sau đó Dịch Phàm cũng ra nước ngoài học. Việc cô quan hệ sớm bị cả trường biết, Doãn Ái hứng chịu lời nhục mạ từ tứ phía, không ai biết danh tính người qua đêm với cô, chỉ trách cô không giữ thân.

Khi đó, ai cũng nói Doãn Ái xinh đẹp nhưng hư hỏng.

Lục Tiêu Ngạn di chuyển tay xuống đùi Doãn Ái, cả người cô căng cứng lại, phía dưới vẫn chẳng có chút phản ứng nào.

Mặt Doãn Ái sợ hãi, hai chân cô khép lại rồi lại nới ra, mắt cô đỏ ửng vì khiếp đảm.

“ Em bao nhiêu tuổi?”

“ 20.”

Cả người cô run lẩy bẩy, Lục Tiêu Ngạn lần đầu tiên dừng lại, thấy sự sợ sệt của cô anh lại không nỡ. Quả thật, Doãn Ái còn quá trẻ, nhưng cơ thể này rất mị hoặc đàn ông.

“ Đứng dậy đi, hôm nay tôi không có hứng.”

Nửa trên của Lục Tiêu Ngạn vẫn đang ở trần, thân hình hoàn mĩ di chuyển, lấy rượu trong tủ ra thưởng thức. Doãn Ái lấy chăn che lấy người, vào trong phòng tắm thay bộ quần áo cũ ra.

“ Chuyện mẹ tôi, anh…”

“ Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện, đổi lại, cuối tuần nào cô cũng đến đây.”

Cô như đã hiểu, lấy chiếc túi màu xanh đã cũ rồi rời đi. Lục Bảo Kính đẹp đến động lòng người, trong mắt cô lại thành nơi u ám nhất thế gian. Ngoài trời ấm áp, cả người Doãn Ái đều thấy lạnh, cô chỉ muốn chui vào chăn ngay bây giờ.

Kết quả, Doãn Ái về kí túc xá, cô ốm 39 độ, phải dùng phương pháp hạ nhiệt cấp tốc mới có thể ngủ được. Bạch Nhạc còn lo lắng cô nghĩ quẩn, bây giờ cũng may là không sao.

Doãn Ái ngủ một giấc rất sâu, khi tỉnh dậy cả đầu nặng trĩu, người mệt mỏi nhẹ bẫng. Cô nhìn đồng hồ, đã hơn 3 giờ chiều rồi, cả một buổi chưa ăn gì khiến bụng đói meo. Doãn Ái mặc chiếc áo khoác mỏng, cố gắng xuống nhà ăn một chuyến.

Bạch Nhạc đi cùng cô, tầm này tan học, sinh viên đến ăn khá đông. Doãn Ái đi qua tốp người, bên tai vẫn văng vẳng tiếng xì xào.

“ Trường học vẫn chưa đuổi cô ta sao, mất mặt vậy mà….”

Triệu Khả Khả rất thích màn này, cô ta từng học cao trung với Doãn Ái, năm đó, tin đồn còn dữ dội hơn, hệt như một đám cháy lan khắp rừng.

“ Thế lực bao nuôi mạnh như vậy, hiệu trưởng còn nhường cô ta vài phần đấy. Doãn Ái, tối qua về muộn như vậy, tôi thấy cô mệt lắm.”

Triệu Khả Khả cố tình nhấn mạnh, đám người xung quanh cũng cười hùa theo. Bạch Nhạc bên cạnh đã sớm tức giận, cô bạn không kiêng nể gì, trực tiếp cầm cốc nước trên tay hất vào mặt Triệu Khả Khả.

“ Rửa mặt đi Triệu Khả Khả, trước khi nói người khác còn không nhìn mình, hôm nay tôi không đánh cô tên tôi viết ngược lại.”

Doãn Ái không ngờ Bạch Nhạc lại manh động vậy, cô bạn nhào lên túm tóc xoăn của Triệu Khả Khả, hai người xông vào đánh nhau.

Xung quanh trở nên hỗn loạn, mấy cái ghế nhựa bị đá văng đi, Doãn Ái không thể chen vào đám đông ngăn họ lại.

Cuối cùng cũng tách được bọn họ ra, Doãn Ái dùng sức giữ chặt lấy Bạch Nhạc, cô vừa ốm dậy, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc.

Đột nhiên cảm thấy bàn tay ai đó ôm lấy vai mình, cô quay đầu lại, khuôn mặt anh tuấn của Dịch Phàm phóng kề sát tai cô.

“ Tiểu Ái, không sao chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.