Trầm Luân Yêu Em

Chương 67: Tố Như bị kiện cáo




Kỉ Bách Điền cụp máy, lần này bắt tay với người kia, ông ta coi như đảm bảo cái mạng. Trước hết chính là phải hoàn thành bước cuối cùng. Tố Như, xin lỗi bà, mạng của tôi phải giữ trước đã.

…….

Doãn Ái đã bị giam lỏng ở Lục Bảo Kính một tháng rồi, số lần Lục Tiêu Ngạn về nhà cũng đếm trên đầu ngón tay, trên tivi không ngừng đưa tin về dự án Vân Nam, dù là tin vui nhưng trong lòng cô vẫn không yên ổn.

Lữ Nha thấy Doãn Ái ngày càng ít nói, có những hôm chỉ ngồi trước khung tranh trắng tinh. Cho đến hôm nay, mọi thứ như bùng nổ.

Doãn Ái ngồi trước tivi, trên đó đang đưa tin về khi Vân Nam, việc thi công sẽ tạm dừng do Bác Á đâm đơn kiện Gia Đinh, mà người đang bị cảnh sát đưa đi chính là mẹ của cô.

“ Lữ Nha, tôi ra ngoài có chút việc,…”

Lữ Nha giật mình quay ra phòng khách, Doãn Ái vẫn phải nói chuyện với vệ sĩ đứng ở ngoài cổng biệt thự, họ vẫn không có ý định cho cô ra ngoài. Bản tin thời sự này là của hai ngày trước, nhưng Lục Tiêu Ngạn không nói gì với cô hết.

Kể cả việc kiện cáo anh cũng không nói gì với cô hết.

Lữ Nha đang giữ điện thoại của Doãn Ái, một tháng nay Bạch Nhạc đã gọi cháy cả máy, nhưng Lục Tiêu Ngạn hoàn toàn không cho cô ấy tiếp xúc với bên ngoài.

Cách bảo vệ này cũng quá cực đoan rồi.

Doãn Ái đứng ở cửa một lúc liền thấy Lục Tiêu Ngạn trở về. Cô vẫn còn đang đi chân trần, không màng trời trở lạnh chạy đến chất vấn anh.

“ Lục Tiêu Ngạn, anh rốt cuộc giấu em chuyện gì, tại sao hợp tác đang diễn ra tốt đẹp anh lại kiện mẹ em.”

Lục Tiêu Ngạn lướt qua cô, tâm trạng anh cũng chẳng tốt hơn là mấy. Doãn Ái hình như gầy đi rồi, cảm giác gió Bắc cũng có thể cuốn đi vậy.

“ Mẹ em không để ý đến chất lượng công trình, kí kết hợp đồng vật liệu với công ty ma, còn gây thiệt hại cho Bác Á, nếu đã vi phạm hợp đồng, nhất định phải bồi thường.”

Trước mắt cô đã mờ đi một mảng, cổ họng nghẹn đắng không thể thốt lên lời. Doãn Ái sợ hãi ngồi khụy xuống, trong nháy mắt người đàn ông trước mặt cô trở nên vô cùng xa lạ.

“ Tôi muốn ra ngoài, bây giờ hợp tác ngừng rồi, tôi có thể tự do được chưa?”

Lục Tiêu Ngạn thấy dáng vẻ dở sống dở chết của Doãn Ái, trong lòng lại càng thêm phiền muộn. Khi chọn cách làm này, chính anh cũng đã lường trước hậu quả này, đến khi tận mắt chứng kiến, vẫn không dễ chịu gì.

“ Đừng có bày bộ dạng này trước mặt anh.”

Doãn Ái chỉ thấy trái tim đau đến điên rồi, dù bà ấy có làm gì cũng là mẹ của cô, Lục Tiêu Ngạn không hề nể mặt cô, trực tiếp kiện bà ấy.

Không một lời giải thích, anh muốn cô phải nghĩ thế nào. Lại nhớ đến lời Hạ Tiểu Liên trước đây, Lục Tiêu Ngạn cùng Lý Mạnh có thù, vậy chắc gì mẹ cô đã có tội.

“ Tôi muốn ra ngoài.”

“ Tùy em.”

Doãn Ái mang theo tâm trạng nặng nề đến nhà giam, Tố Như đã bị bắt vào hai ngày, cảnh sát nói bà không lên tiếng thanh minh, chỉ im lặng chờ luật sư đến.

Bà cũng không muốn gặp cô. Trong phòng chờ bỗng ầm ĩ lên, Lý Tuyết không biết vào bằng cách nào, muốn xông lên đánh Doãn Ái.

“ Tất cả là tại mày, mày hận bà ấy, tại mày mà Lục Tiêu Ngạn mới làm đến mức này…” Giọng cô ả rất chanh chua, còn muốn bổ nhào lên.

Doãn Ái đỡ được tay Lý Tuyết, đẩy cô ta sang một bên.

“ Chị đừng có làm loạn, giữ trật tự chút đi.”

“ Mày rõ ràng không chút đau lòng, mày làm con kiểu gì vậy…”

Phải khóc loạn lên, chửi bới ầm ĩ mới tính là đau lòng sao. Không cứ khóc mới đau, đau đớn hơn là tổn thương cũng không thể khóc được, từ từ gặm nhắm cơ thể.

“ Làm sao để bảo lãnh bà ấy?” Doãn Ái hướng đến quản giáo, chỉ thấy ông ta cười khẩy.

“ Muốn bảo lãnh cũng không được, trưởng quan cao cấp cũng tham gia, cô gái, tất cả tài sản cùng quỹ đen ở nước ngoài đều đứng tên bà ta, mơ cũng đừng mơ.”

Tài sản cùng quỹ đen nước ngoài, Tố Như rốt cuộc đã làm gì suốt bao năm qua chứ. Lý Tuyết thấy tình hình trước mắt không ổn, lấy máy gọi thêm lần nữa cho ba cô ta.

Vẫn không nghe máy.

Hai phút sau luật sư đã trình diện. Ông ta muốn nói chuyện riêng với Doãn Ái, Lý Tuyết cũng không thể tham gia được, chỉ có thể tức nghẹn về trước.

“ Ông Lý đã chuyển toàn bộ tài sản cho bà Tố Như, tất cả bất động sản cùng công ty đều do bà ấy quản. Cô Lục, đây là toàn bộ giấy tờ tham gia khu Vân Nam, cô không thể bảo lãnh bà ấy, trừ khi Lục thiếu rút đơn kiện.”

Doãn Ái lướt qua toàn bộ đống giấy tờ trước mặt. Đây đều là tham nhũng liên quan đến khu Vân Nam, mẹ cô thật sự có gan làm như vậy sao.

“ Luật sư Ôn, Lý Mạnh đâu rồi, một mình bà ấy không có gan đầu tư, những mối làm ăn này cũng từ lâu rồi, chắc chắn là liên quan đến ông ta.”

Luật sư nâng kính lên, khó xử trả lời.

“ Ông Lý đã xuất ngoại rồi, cô Lục, chuyện cụ thể giữa ông Lý và chồng cô, cô vẫn nên tìm chồng cô đối chiếu.”

Doãn Ái vô tình nhìn thấy giấy tờ nhà đất, căn nhà này đã được bán cách đây mười ba năm, mà còn được bán dưới tên Lý Mạnh.

“ Đây là tài sản của ông ta luôn sao?”

Luật sư Ôn lướt qua: “ Là của ông Lý, là tài sản duy nhất ở Nam Kì, bây giờ đã chuyển chủ sở hữu mới rồi.”

Doãn Ái không muốn tin, Lý Mạnh không thể nào là Kỉ Bách Điền được, nhưng căn nhà đó là ở Nam Kì, căn nhà đó Kỉ Bách Điền là chủ sở hữu, nghe nói nó đã bị thiêu cháy, vậy Lý Mạnh lấy nó làm gì chứ…

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, việc đầu tiên Doãn Ái làm chính là trở về Lục Bảo Kính, lần đầu tiên cô lấy hết dũng cảm lục lọi đồ của Lục Tiêu Ngạn.

Cảm thấy thật nực cười, bọn họ rõ ràng là vợ chồng, Doãn Ái vẫn chẳng biết gì về anh. Lục Tiêu Ngạn là ai, ba mẹ anh còn sống hay đã chết, ngoài cái tên Lục Tiêu Ngạn ra, cô chẳng biết gì về anh.

Xoảng…

Tấm ảnh được cất sâu trong kệ sách rơi xuống, Doãn Ái cúi xuống nhặt lên. Tấm hình này là Lục Tiêu Ngạn khi còn trẻ, chỉ cần liếc mắt có thể nhận ra.

Nhưng còn người đứng bên cạnh, cô đã gặp rồi, nhưng tại sao không thể nhớ ra chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.